Mục lục
[Dịch] Tiên Ấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Các ngươi đã từng tuyệt vọng chưa? Thật sự tuyệt vọng!”

“Rõ ràng rất e sợ bóng tối, song vẫn phải sống trong bóng tối... Biết rõ rằng không có hy vọng, song ngày ngày luôn trông ngóng nó... Rõ ràng mong muốn được giải thoát, song lại không hề muốn chết đi...”

Âm thanh xa xăm ngăn cảnh tranh chấp giữa hai vị thiếu gia, một cảm giác chua xót tiêu điều tràn ngập trong lòng mọi người.

Người vừa nói chính là Bạch Mộc Trần, chàng biết lúc này mình không nên mở miệng song vẫn không nhịn được cảm khái. Dẫu sao, sinh mạng là của mình, tôn nghiêm cũng là của mình, chàng không muốn người khác lựa chọn thay chàng. Nếu có thể, chàng mong rằng mỗi người đều được tự do, ít nhất là trong tâm hồn.

Dừng một chút, Bạch Mộc Trần chắp tay về phía Nam Môn Khiếu Vân nói: “Nhị thiếu gia, tiểu nhân chỉ là một tán tiên nhất kiếp, không muốn tranh đấu với người khác, hơn nữa trước khi xuất phát, Ôn phu nhân có dặn tiểu nhân cố gắng chăm sóc cho Ức Khổ tiểu thư, cho nên kính mong nhị thiếu gia thứ lỗi.”

“...”

Mọi người nghe vậy đều ngây ra.

Thái độ của Bạch Mộc Trần khiến mọi người đều bất an, không ai ngờ rằng một tên tiên nô lại dám ngắt lời ngay lúc này, hơn nữa còn chẳng buồn cấp thể diện cho nhị thiếu gia, đúng là to gan lớn mật, không biết chữ “chết” viết như thế nào!

“Hỗn xược, dám bất kính với nhị thiếu gia!”

“Ta thấy ngươi chán sống rồi phải không!”

Quả nhiên, đám con cháu đệ tử Nam Môn đùng đùng nổi giận, cùng nhau bước tới bao vây Bạch Mộc Trần vào giữa. Trong mắt bọn chúng, đây là lúc biểu lộ sự trung thành, nếu ai không tích cực một chút chắc chắn sẽ bị thiếu gia đá văng đi!

Khán đài ồn ào như vậy đương nhiên thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.

Chỉ có điều, khi thấy rõ dấu hiệu của thị tộc Nam Môn, những người khác lập tức sợ tới mức tim đập chân run, vội vã lui lại xa hơn tám trượng, sợ không cẩn thận lại như con thiêu thân chui đầu vào lửa, nào dám xen vào.

Đùa gì chứ, tam đại thị tộc đâu phải loại những thế lực đơn lẻ bọn họ có thể đắc tội, đặc biệt là những người sinh sống tại dãy Cảnh Lan này, vẫn phải dựa vào tam đại thị tộc để kiếm sống.

๑๑۩۞۩๑๑

Cảm giác được ánh mắt sợ hãi xung quanh, Nam Môn Khiếu Vân khoan khoái dị thường, một người địa vị cao sang tình cờ cảm nhận được ánh mắt ngưỡng một của những người khác, cảm giác này thật không tồi. Có lẽ đây là cảm giác làm mưa làm gió mà hạ giới thường nói.

Tâm tình thoải mái, Nam Môn Khiếu Vân ra vẻ rộng lượng nói: “Tên nô tài nhà ngươi lá gan không nhỏ, dám phản bác lại mệnh lệnh của bản thiếu gia... May cho ngươi, bản thiếu gia rộng lượng, lại niệm tình ngươi có dũng khí như vậy, cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi xuống đấu trường tỷ thí, bổn thiếu gia sẽ tha tội bất kính của ngươi.”

“Mong nhị thiếu gia hiểu cho, tiểu nhân còn phải chăm sóc Ức Khổ tiểu thư, không thể đấu với người khác.”

Bạch Mộc Trần lại từ chối, ánh mắt vẫn bình tĩnh như trước.

Điên rồi, tên này đúng là điên rồi!

Mọi người kinh ngạc nhìn Bạch Mộc Trần, bọn họ thật sự không hiểu, một tiên nô nho nhỏ sao dám phản bác lại một thiếu gia thị tộc!

Tiểu Ức Khổ trong lòng cũng hoảng loạn, Nam Môn Phi Vũ cũng không biết phải làm sao.

Bạch Mộc Trần là người dễ bị kích động?

Đương nhiên không phải!

Chỉ có điều, không ai nhìn ra được dưới ánh mắt bình tĩnh kia đang che giấu điều gì.

๑๑۩۞۩๑๑

“Tên nô tài chó má, ngươi là thứ gì mà dám nói chuyện với bổn thiếu gia như vậy!”

Vừa quát, Nam Môn Khiếu Vân vừa bước lấy, đưa tay ra tát mạnh về phía Bạch Mộc Trần.

“Bộp!”

Một tiếng động vang lên, ngoài dự liệu của mọi người, cái tát kia không đánh xuống, ngược lại được Bạch Mộc Trần nhẹ nhàng đỡ lấy.

“Cái gì? Còn dám phản kháng!”

Nam Môn Khiếu Vân đầu tiên ngẩn ra, sau đó vừa ngạc nhiên vừa giận dữ. Bản thân mình tốt xấu gì cũng có tu vi chân tiên thất phẩm, tiện tay tát một cái cũng có thể đánh vỡ bia đá, không ngờ lại bị một tiên nô ung dung đỡ lấy, thế này mặt mũi gã biết để đâu đây?

Kỳ lạ, chẳng phải tán tiên rất yếu ớt à? Sao có thể tiếp được một đòn tiện tay của chân tiên thất phẩm cơ chứ?!

Không thể nào, chuyện này tuyệt đối không thể!

“Nô tài chó má, ngươi muốn chết ư?”

Sắc mặt Nam Môn Khiếu Vân âm trầm tới cực điểm, hôm nay chẳng những lão tam chống đối lại mình mà ngay cả một tiên nô thấp hèn cũng hết lần này tới lần khác làm trái ý gã. Nào có lý đó, hôm nay nếu không dạy cho đối phương một bài học, sau này chắc cả đám A Miêu A Cẩu cũng dám cưỡi lên đầu mình rồi!

Tiên nguyên vận chuyển, khí thế Nam Môn Khiếu Vân tăng mạnh! Song đúng lúc gã định ra tay, một luồng thần thức khổng lồ như cơn sóng lớn cuồn cuộn bao phủ tâm thần gã vào trong đó!

Điên cuồng! Tanh máu! Hung tàn!

Đủ loại cảm xúc lướt qua lòng Nam Môn Khiếu Vân khiến gã kinh hãi khó hiểu.

Giờ phút này, Nam Môn Khiếu Vân chưa bao giờ cảm thấy cái chết tới gần mình như vậy, thậm chí chỉ một cái hít nhẹ cũng có tể ngửi thấy mùi vị tử vong, cảm giác sợ hãi vô tận lan ra trong lòng...

Ai! Rốt cuộc là uy thế của ai!?

Linh hồn Nam Môn Khiếu Vân run lên lẩy bẩy, trong lòng dậy lên sóng to gió lớn, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ. Gã dám cam đoan, chỉ cần mình dám làm loạn một chút, chắc chắn kết cục sẽ là hồn phi phách tán.

“Đại thúc! Nhị thiếu gia, không cần...”

Tiểu Ức Khổ thấy Nam Môn Khiếu Vân là khó dễ định tiến tới ngăn cản, nào ngờ lại thấy Nam Môn Khiếu Vân đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, sắc mặt dần dần trắng xám, trên trán bốc lên từng đợt mồ hôi lạnh, đôi mắt đầy vẻ sợ hãi.

“Nhị ca, huynh...”

Nam Môn Phi Vũ hình như cũng nhận ra chút manh mối, dường như nhị ca của mình đang chịu một áp lực khổng lồ, thân thể không cách nào động đậy.

Mang theo chút nghi hoặc, Nam Môn Phi Vũ liếc mắt sang Bạch Mộc Trần, trong lòng thầm tự hỏi, lẽ nào lão Bạch rất lợi hại?

๑๑۩۞۩๑๑

"Là ai! Là uy thế của ai?”

Trong lúc hoảng hốt, người đầu tiên Nam Môn Khiếu Vân nghĩ tới là Bạch Mộc Trần, dẫu sao hai người cũng đang xung đột. Song ngay sau đó, gã lập tức bỏ qua suy nghĩ này, tán tiên nhất kiếp nhiều lắm cũng chỉ có tu vi tương đương chân tiên tam phẩm, trừ phi đối phương che giấu thực lực chân chính, bằng không tuyệt đối không thể nắm giữ thần thức khủng bố như vậy, có thể so sánh với uy thế của thiên tiên.

Đúng vậy, đây là uy thế của cao thủ thiên tiên. Nam Môn Khiếu Vân chỉ cảm nhận được uy thế như vậy trên người cha mình và thái tổ gia gia, chỉ một tiên nô sao sinh ra uy thế như vậy được! Đúng rồi, chắc chắn là cao thủ Lạc gia, chắc chắn do bọn họ không muốn mình phá hỏng quy củ nơi này, làm loạn trật tự ở đây.

Nghĩ đến đây, Nam Môn Khiếu Vân không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

๑๑۩۞۩๑๑

“Nhị thiếu gia? Nhị thiếu gia, người làm sao vậy?”

Nhận ra vẻ khác thường của Nam Môn Khiếu Vân, con cháu trong thị tộc xung quanh luống cuống một chút rồi vội vàng tụ tập lại bên cạnh gã.

“Dừng tay!”

Tiếng quát lớn vang lên, một nam tử trung niên từ trên trời giáng xuống, uy thế bức người.

“Các ngươi đang làm gì vậy? Đừng tưởng thị tộc Nam Môn đã là ghê gớm lắm, đây là đấu trường nô lệ, là địa bàn của Lạc gia chúng ta, không phải nơi cho các người hoành hành ngang ngược, còn không mau lui xuống!”

Vừa nói xong, một lực lượng cường đại mạnh mẽ tách Bạch Mộc Trần và Nam Môn Khiếu Vân ra.

“Cao thủ thiên tiên!”

“Ồ! Đúng là cao thủ thiên tiên!”

Xung quanh ồ lên kinh ngạc, vô số ánh mắt mang theo vẻ ước ao hâm mộ, lại đem theo chút kính nể.

Mọi chuyện diễn ra tới đây, cao thủ thiên tiên xuất hiện, đám người Nam Môn Khiếu Vân đương nhiên không dám gây sự nữa, uy áp trên người gã cũng nhanh chóng biến mất, càng xác nhận thêm phán đoán trong lòng gã.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK