Được thị vệ dẫn đường, ba bóng người sóng vai bước vào ban công.
“Dãy Cảnh Lan, đỉnh Vọng Thiên, Nam Môn Vô Song...”
“Dãy Cảnh lan, cốc Tàng Long, Vũ Tây Lãng...”
“Dãy Cảnh Lan, khe Lưu Vân, Tổ Nhược Đồng...”
“Ra mắt Nguyễn thiếu gia, ra mắt thượng tiên Thái Nhất tông!”
Ba người Nam Môn vô song cùng thi lễ với Nguyễn Hằng và Tả Nhĩ Lam sau đó chắp tay với bốn người của Thiên Vi phủ, dẫu sao đây cũng không phải lần đầu tiên họ tiếp xúc với Thiên Vi phủ, cũng không cần giới thiệu thêm.
“Ba vị, mời ngồi.”
Nguyễn Hằng hờ hững nhấc tay, cố ý vô tình lộ chút thái độ của bề trên, bốn người Âu Lạc Dung Mai chỉ nhẹ nhàng gật đầu, cho dù bên ngoài khách khí nhưng sâu trong mắt lại ẩn giấu vẻ coi thường.
Ngàn năm thị tộc, vạn năm thế gia.
Là tứ đại gia tộc của Thiên Vi phủ, hưởng cả vạn năm vinh quang, bốn người Âu Dương Lạc Dung kiêu ngạo từ trong xương tủy, bọn họ có thể cúi đầu trước sự cường đại của Thái Nhất tông, thế nhưng chắc chắn không để ba thị tộc hèn mọn vào trong mắt.
Cái gọi là thị tộc ngàn năm, trong mắt bốn người Âu Dương Lạc Dung chẳng khác nào một đám quê mùa thô lỗ, chẳng hề có chút khí chất của thế gia, càng không có huyết mạch cao quý như bọn họ, cho dù thế lực của đối phương không hề kém song không thể che dấu được mùi bùn tanh hôi trên người. Nếu không phải cần đám thị tộc này cung ứng, bọn họ thậm chí không muốn liên quan gì tới đối phương.
Thái độ của đám người Thiên Vi phủ, ba người Nam Môn Vô Song đều hiểu rất rõ, tuy trong lòng thầm thấy nhục nhã, song lại chẳng thể phát tác, chẳng thể làm gì khác hơn vờ như không thấy.
๑๑۩۞۩๑๑
“Được rồi, giờ người đã đến đủ, vậy chúng ta bắt đầu đi!”
Chờ mọi người ngồi vào chỗ, Nguyễn Hằng mới nói: “Tin rằng mọi người đều hiểu rõ mục đích của lần họp bàn này, những lời khách sáo Nguyễn mỗ xin ngừng, nói thẳng vào chuyện trọng điểm. Ý của phủ chủ đại nhân là mong có thể nhanh chóng chứng thực quyền sở hữu mỏ quặng, sau đó báo cáo lại cho Tử Tiêu cung ghi chép, tránh những tranh chấp không cần thiết.”
Tại Tiên Giới, Tử Tiêu cung là thế lực chí cao, cũng như hoàng quyền nơi thế tục, đại biểu cho thiên đạo sử dụng các loại quyền lực, khống chế sự vận chuyển của cửu trùng tiên cảnh, cho dù uy thế của Tử Tiêu cung lúc này đã không lớn bằng khi xưa nhưng nó vẫn chiếm danh phận đại nghĩa, không ai có thể lật đổ, ít ra ngoài sáng mọi người đều phải tuân theo, nếu không sẽ là kẻ địch với toàn bộ Tiên Giới. Đương nhiên, xét theo một góc khác, Tử Tiêu cung là trung tâm của cả Tiên Giới, cân bằng lợi ích của các thế lực khắp nơi, một khi Tử Tiêu cung xảy ra chuyện, cán cân thăng bằng của Tiên Giới cũng sẽ bị đánh vỡ, rơi vào hỗn loạn khôn cùng.
Ý của Nguyễn Hằng rất rõ ràng, phủ chủ Thiên Vi phủ đại biểu cho Tử Tiêu cung sẽ không tham gia vào sự tranh đấu giữa các thế lực.
Cũng theo đó, để tránh các thế lực tranh đấu, Thiên Vi phủ nhất định phải nhanh chóng xác định chủ sở hũu của mỏ quặng, sau đó lại dùng danh nghĩ của Tử Tiêu cung ban bố “lệnh quặng”. Từ đó, Thiên Vi phủ vừa có thể thu được chỗ tốt lại tránh khỏi mâu thuẫn tranh giành giữa các thế lực, lại vừa tạo dựng uy tín cho Tử Tiêu cung, có thể nói một vốn bốn lời.
Vốn dĩ, dựa theo quy định ban đầu của Tiên Giới, ai phát hiện mỏ quặng trước người đó sẽ sở hữu tất cả, nhưng đáng tiếc, theo thời gian dần qua, quy định này dần dần bị mọi người quên lãng, thay vào đó ai chiếm được mỏ quặng mới thật sự là chủ sở hữu.
Mỏ huyền kim ở sâu trong dãy Cảnh Lan là do ba đại thị tộc cùng phát hiện, theo lý mà nói nên thuộc về tam đại thị tộc, song mỏ quặng khổng lồ như vậy không phải thứ tam đại thị tộc có thể nuốt trôi được, cho nên họ đành chịu sự giật dây của Thiên Vi phủ, đem tin tức về mỏ quặng hiến cho Thái Nhất tông. Còn Thái Nhất tông tuy là tiên tông mạnh mẽ nhất Tây Phượng lân, song tiêu hao nhiều năm khiến tài nguyên của tông môn dần dần khan hiếm... Bởi thế, sau khi biết tin tức tam đại thị tộc phát hiện mỏ quặng, không hề khách sáo nhận ngay củ khoai nóng bỏng tay này.
Những người ngồi ở đây đều là kẻ bất phàm, ai không mang chút suy nghĩ trong lòng, chỉ có điều việc này ngươi tình ta nguyện, hoàn toàn phù hợi với lợi ích các bên, cho nên mọi chuyện cũng đều ăn khớp.
“Không biết ý của chư vị ra sao?”
Nguyễn Hằng liếc mắt sang ba người Nam Môn Vô Song, sau đó chuyển hướng sang Tả Nhĩ Lan.
Thật ra, chủ sở hữu của mỏ quặng căn bản đã được định đoạt, ở Tây Phượng Lân này còn thế lực nào chống lại nổi Thái Nhất tông, giờ chỉ còn duy nhất một vấn đề là nên phân phối lợi ích ra sao.
“Chúng tôi nguyện nghe theo Nguyễn sư huynh và Tả sư tỷ.”
Âu Phù Nhạc lên tiếng đầu tiên, ba nhà còn lại cũng vội vàng phụ họa.
Đây là món lợi từ trên trời rơi xuống, không dưng tự nhiên được, cho dù phân phối ra sao tứ đại gia tộc đều không thiệt thòi, đương nhiên không phản đối. Huống hồ, bốn người Âu Dương Lạc Mai tin rằng Nguyễn đại thiếu gia trọng tình trọng nghĩa chắc chắn sẽ không quên làm lợi cho họ.
Nam Môn Vô Song và Vũ Tây Lăng, Tổ Nhược Đồng liếc mắt nhìn nhau rồi gật đầu tỏ vẻ đồng ý, thật ra bọn họ cũng chẳng có tư cách đưa nhiều ý kiến ở đây.
“Ý của sư muội là?”
Thấy Nguyễn Hằng hỏi dò, Tả Nhĩ Lam trầm ngâm một lúc rồi đáp: “Mỏ huyền kim vài chục ngàn dặm, toàn bộ Phượng Lân châu, ngoại trừ Thái Nhất tông bọn muội không thế lực nào nuốt trôi được, bằng không chư vị cũng không thành khẩn mời Thái Nhất tông bọn muội ra mặt. Đã như vậy, sư muội mạn phép đại biểu cho Thái Nhất tông, đáp ứng việc này, có điều quy trình cụ thể vẫn cần Nguyễn sư huynh nói rõ thêm.”
“Khụ khụ!”
Nguyễn Hằng hắng giọng một cái rồi nói: “Trước khi đi, phủ chủ đại nhân có đưa ra hai lựa chọn, chủ yếu vẫn là xem ý ba đại thị tộc.”
“Mời Nguyễn đại thiếu gia giảng giải, tiểu đệ xin lắng tai nghe.”
Vũ Tây Lăng lộ vẻ hưng phấn chắp tay, mỏ quặng mới cũng đồng nghĩ với lượng tài nguyên khổng lồ, lợi ích trong đó không thể đo nổi, chỉ một chút lộc bên ngoài cũng đủ cho thị tộc họ hưởng cả ngàn năm, nếu chuyện lớn lần này thành được, địa vị của hắn tại Vũ thị sẽ chắc chắn tới mức không ai dao động nổi, thậm chí có thể liên kết với Thái Nhất tông, tiến thêm một bước trên con đường tu tiên.
So sánh ra, Nam Môn Vô Song và Tô Nhược Đồng lại vô cùng bình tĩnh, chỉ nhìn sang đối phương một cái, không nói năng gì.
Phản ứng của ba người đều lọt vào trong mắt Nguyễn Hằng, y khẽ mỉm cười nói: “Lựa chọn thứ nhất, nếu các ngươi phát hiện mỏ quặng mới, cũng dâng lên, Thiên Vi phủ với tu cảnh người quản lý của dãy Cảnh Lan sẽ cho mỗi nhà các ngươi năm mươi triệu tiên thạch và ba bộ linh khí tuyệt phẩm làm phần thưởng, có điều làm vậy các ngươi không được quyền khai thác mỏ quặng, cũng không được phân chia lợi ích, sau này mỏ huyền kim chỉ thuộc về Thái Nhất tông.”
“Cái gì?”
Vũ Tây Lăng đầu tiên ngẩn ra, sau đó cố ý nén giận nói: “Mỏ quặng mấy vạn dặm, huyền kim lại là tài liệu luyện khí thượng phẩm, giá trị không thể đo nổi, Nguyễn đại thiếu gia không cảm thấy phần thưởng này không ổn sao?”
Nam Môn Vô Song cùng Tô Nhược Đồng không nói gì, song sắc mặt âm trầm chẳng khác gì lời phản đối không lời.
Năm mươi triệu tiên thạch quả là con số khổng lồ, trên thực tế, đối với thị tộc mà nói, phần thưởng bằng tiên thạch chẳng có nghĩa lý gì. Một gia tộc giàu có song lại chẳng có thực lực cường đại đi kèm chỉ là đối tượng cho kẻ khác bóc lột, chuyện này ba đại thị tộc đều hiểu rất sâu sắc.
Còn ba bộ tuyệt phẩm linh khí kia cũng không tồi, có thể khiến thực lực tam đại thị tộc tăng lên trong thời gian ngắn, song đây cũng không phải kế lâu dài.
Cái mà tam đại thị tộc cần là một thời cơ, một thời cơ quật khởi.
Còn Thái Nhất tông có thể cho bọn họ thời cơ này.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK