Đúng như cái gọi là thần tiên đánh nhau, phàm nhân gặp họa, câu nói này ở Phượng Lân Châu cực kỳ thích hợp.
Mười tám la thiên thượng tiên, lại thêm vào hai vị đại la kim tiên, lực lượng khổng lồ như vậy tranh đấu với nhau đủ khiến tất cả sinh linh hủy điệt. Đây là lần đầu tiên Nhất Trung Thiên xảy ra tranh đấu kịch liệt như vậy trong suốt mấy vạn năm qua. Cũng may hai bên đều tận lực thu liễm lực lượng của mình, bằng không, không biết sẽ có bao nhiêu sinh linh đồ thán, thậm chí cả châu đảo cũng hủy điệt.
Với tư cách là căn cơ cho sự tồn tại của Tiên Giới, Nhất Trung Thiên xảy ra động tĩnh lớn như vậy đương nhiên kinh động thế lực khắp nơi. Đặc biệt là người của Tử Tiêu Cung, vất vả lắm mới hoàn hồn từ cơn kinh hãi, lập tức báo cáo tất cả mọi chuyện lên thượng giới, cuối cùng kinh động cả đế phi đang bảo vệ trong hoàng thành tại Bát Trầm Thiên.
Kết quả là một đạo đế dụ truyền xuống, lệnh cưỡng chế các đại tiên tông ở Tiên Giới, hễ là đại la kim tiên không nhậm chức ở Tử Tiêu Cung không được phép tùy tiện hạ giới sinh sự, người vi phạm sẽ xử phạt nặng, phạt cả tông môn.
Đây cũng là lần đầu tiên trong vạn năm qua Tử Tiêu Cung ban bố đế dụ cưỡng chế tới vậy, còn tứ đại tiên giáo không chút mâu thuẫn, ngược lại phối hợp vô điều kiện, khiến cho vô số thế lực ẩn trong bóng tối tiếc nuối vô cùng... Cơ hội tốt đến vậy mà, nếu Tử Tiêu Cung và tứ đại tiên giáo xung đột, Tiên Giới ắt đại loạn, các thế lực khắp nơi mới có cơ hội vùng đậy.
Đương nhiên, kết quả như vậy cũng không khó lý giải, Nhất Trung Thiên dẫu sao cũng là điểm tựa cho toàn bộ Tiên Giới, mức độ quan trọng không cần phải nói, nếu nó xảy ra vấn đề gì sẽ liên quan tới sự phát triển của cả Tiên Giới, không thể không xử lý cẩn thận.
๑๑۩۞۩๑๑
So với phản ứng của các bên, Phượng Lân Châu lại im ắng lạ thường, không hề có dấu hiệu náo loạn. Còn cảnh tượng vừa rồi trông thì kinh tâm động phách, nhưng trên thực tế lại không ảnh hưởng tới cuộc sống của đa số dân chúng.
Chỉ có điều, tận mắt thấy một vị đại la kim tiên vẫn lạc, cũng coi như một ký ức hiếm thấy trong cuộc đời tu hành của những tiên sĩ đẳng cấp thấp này.
๑๑۩۞۩๑๑
Chợ Cảnh Lan lại huyên náo ồn ào như lúc trước.
Dư uy của kim tiên rốt cuộc cũng tiêu tán, mọi người dần khôi phục tinh thần, trật tự của khu chợ lại trở lại như quá khứ.
Đang lúc mọi người cho rằng sóng gió đã lặng, trận pháp cấm chế của đấu trường nô lệ lại đột nhiên tan vỡ!
“Hống!”
Tiếng rít gào vang lên từ giữa sân đấu nô, hắc nô vừa đứng dậy đột nhiên xông thẳng vào khán đài phía sau, như muốn chạy khỏi nơi này.
Không còn cấm chế bảo vệ, mọi người trên khán đài đều lồ lộ trước bóng ma của hắc nô.
“Bùng!”
Bóng hình vọt tới, một tiên sĩ không kịp né tránh, thân hình đang sống sờ sờ bị đâm chết ngay tại chỗ.
Sống chết chỉ như một nháy mắt!
Mọi người đều ngây ra, dù thế nào bọn họ cũng không ngờ được rằng chỉ mới vừa rồi người nọ còn bừng bừng hứng thú quan sát tỷ thí nô lệ, giờ phút này đã bị hắc nô giết chết, thật chẳng khác nào một lời châm biếm.
“A!”
“Không tốt, hắc... hắc nô đang tới rồi!”
"Cứu... Cứu mạng!"
"Chạy! Chạy mau!"
๑๑۩۞۩๑๑
Chờ mọi người phản ứng lại, hắc nô đã nhảy vào trong đám người, gặp người giết người, thi thoảng lại gào rít lên.
“Nghiệp chướng, ngươi dám!”
Một tiếng quát to vang lên, trên không trung đấu trường nô lệ bao phủ bởi một luồng sáng đen.
Cao thủ thiên tiên tên Ngô Dong lúc nãy lại hiện thân, ngưng tụ chưởng ấn ép xuống phái dưới, tiện tay đè hắc nô đang hoành hành trên khán đài xuống đất, không thể động đậy.
“Chỉ một tên nghiệp chướng mà cũng dám hoành hành ngang ngược như vậy, Ngô mỗ phải dạy cho ngươi một bài học mới được!”
Ngô Dong đang định ra tay trừng phạt, không ngờ dị biến lại tiếp tục nảy sinh.
“Bùng!”
Căn lầu cao quý ở phía bắc đột nhiên nổ tung, mười mấy bóng người nổi lên từ trong bụi khói, không ngờ lại là một đám người bịt mặt đang giao đấu cùng thiếu tông chủ của Thái Nhất Tông, Nguyễn đại thiếu gia, hơn nữa xem tình thế, Nguyễn đại thiếu gia đang ở thế hạ phong...
“Sao... sao lại thế?”
“Không hay! Có... có thích khách!”
“Hả?”
“Mau... chạy mau, có thích khách!”
๑๑۩۞۩๑๑
Biến cố bất lình thình khiến mọi người không biết nên làm sao, tình cảnh lập tức chìm vào hỗn loạn.
“Mẹ kiếp, đâu ra lắm chân tiên cửu phẩm thế?”
Ngo Dong cũng ngây ra một lát rồi lập tức vừa sợ vừa tức giận.
Lúc này y đâu còn tâm trí trừng phạt hắc nô, lắc mình một cái, bay vội về phía Nguyễn đại thiếu gia. Nếu những quý nhân trên lầu có chuyện gì bất trắc, hậu quả không phải thứ một thiên tiên nho nhỏ như y có thể chịu nổi.
Song Ngô Dong đi chưa được nửa đường, bốn bóng người đột nhiên giáng từ trên trời xuống, mạnh mẽ ngăn y lại.
Đám người này cũng đeo mặt nạ, ai cũng khí thế phi phàm.
Cao thủ thiên tiên, hơn nữa không chỉ một vị.
Ngô Dong thấy thế lại biến sắc, rõ ràng đối phương có chuẩn bị.
Chợ Cảnh Lan đương nhiên không chỉ có mình Ngô Dong là thiên tiên, song nước xa không cứu được lửa gần, chỉ mình y sợ rằng khó nghịch chuyển nổi tình thế trước mắt, chỉ có cách tận lực kéo dài thời gian, chờ các thiên tiên khác tới giúp.
“Các hạ rốt cuộc là người phương nào, có biết đây là đấu trường nô lệ của Lạc gia Thiên Vi Phủ không...”
Ngô Dong cố uy hiếp, ánh mắt thi thoảng lại đảo qua hướng Nguyễn đại thiếu gia, trong lòng vô cùng lo lắng.
“Các ngươi tới giúp mau, ta đối phó với kẻ này.”
Một trong bốn người mở miệng nói, ba người còn lại gật đầu, không chút do dự lao về phía đám Tả Nhĩ Lam và Nguyễn Hằng.
“Đâu có lý đó!”
Ngô Dong nổi giận, cầm cực phẩm phi kiếm trong tay, đánh về phía đối phương.
Người kia không tránh không lui, cười lạnh tiến lên đón đỡ.
๑๑۩۞۩๑๑
Bầu trời chiến đấu hỗn loạn, đấu trường nô lệ lại chìm vào khủng hoảng.
Cùng lúc đó, không còn bị thiên tiên áp chế, hung tính của hắc nô lại bạo phát, còn điên cuồng hơn cả lúc vừa rồi, như muốn phát tiết cừu hận súc tích bao lâu trong lòng.
“Hống~”
“Không phải sợ, mọi người cùng tiến lên!”
“Không sai, chúng ta nhiều người như vậy, chẳng lẽ không giết nổi một hắc nô?”
“Mọi người đừng sợ, chúng ta... phụt!”
Lời còn chưa dứt, lại một người bị hắc nô đánh chết!
Không phải không ai phản kháng, rất nhiều người lấy linh khí ra, dồn dập đánh về phía hắc nô...
Nếu là tán tiên bình thường, trúng đòn này chắc chắn sẽ chết, song đáng tiếc, hắc nô quanh năm bị ma khí ăn mòn, thân thể còn rắn chắc hơn cả chân tiên, linh khí bình thường không thể tạo thành thương tổn gì cho đối phương, ngược lại khơi dậy hung tính cuồng bạo của y.
Lúc đấu nô, mọi người thấy Quỷ Nhận bị hắc nô hành hạ đều không cho là đúng, song tới khi thật sự đối mặt với sự hung hãn của hắc nô mới thấy đây đúng là một con hung thú hình người!
๑๑۩۞۩๑๑
“Yêu quái! Đây đúng là yêu quái!”
“Không, ta không muốn chết, không~”
"Cứu mạng! Cứu mạng!"
๑๑۩۞۩๑๑
Tuyệt vọng, sợ hãi, tiếng kêu thảm thiết vang lên không dứt bên tai.
Đồ sát nghiêng hẳn về một bên rốt cuộc cũng khiến những người trên khán đài mất hẳn dũng khí chống cự. Bọn họ tháo chạy lung tung, hốt hoảng tới chẳng thể nhìn đường, chen lẫn dẫm đạp lẫn nhau, thậm chí có kẻ vì mạng sống đẩy người bên cạnh về phía hắc nô.
Những tiên sĩ sinh sống tại đây đâu ai có giác ngộ tu hành, tính ích kỷ, yếu đuối, nhu nhược của họ hiển lộ sạch trong giờ phút này.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK