Mục lục
[Dịch] Tiên Ấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Sơn cốc lặng lẽ không một tiếng động, chỉ có cát đá bay loạn khắp trời.

Đối diện với vụ tập kích bất lình thình này, Hoa Dương vốn chẳng kịp phản ứng lại, gã tự cao tự đại, tin rằng không tên quặng nô nào dám phản kháng mình. Lòng tự tin này đều có ở những tiên sĩ khác, cho nên tất cả đều trơ mắt nhìn mọi chuyện xảy ra, lúc định ra tay ngăn cản đã chẳng kịp nữa rồi.

Mọi người đang có mặt đều chăm chú quan sát, đủ loại cảm xúc phức tạp nảy sinh trong lòng, có hoảng sợ, có lạnh nhạt, có rung động, còn có, tôn trọng!

Từ trước tới giờ, thực lực và thân phận chênh lệch rất xa khiến cho tán tiên bị quản thúc chặt chẽ, bọn họ đều nghĩ mình đã mất đi tư cách phản kháng, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến cho những quặng nô đang có mặt ở đây đều trợn tròn đôi mắt, khó lòng tin nổi.

Bãi quặng tiên nô được thành lập đã vài vạn năm, đã vài thời đại hưng thịnh suy tàn luân phiên, tán tiên bị nô dịch nhiều không đếm xuể. Nhưng đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện tán tiên có gan xuất thủ với tiên sĩ.

“Ta là tiên nô, cũng là tán tiên!”

Tiểu Trần lẩm bẩm trong miệng, lặp lại tám chữ này, trong lòng cay đắng.

Trần Tịch và Nguyên Minh Tử cũng bị quất tới mức cạn kiệt sức lực, song hành động điên cuồng thiêu đốt lửa hồn của Bạch Mộc Trần khiến bọn họ quên cả cơn đau do ngọn roi Khổ Đằng.

So với sinh tử luân hồi còn kinh khủng hơn, chính là hồn phi phách tán; so với hồn phi phách tán còn đau đớn hơn, chính là thiêu đốt linh hồn. So với chuyện đó, bị đánh bằng roi Khổ Đằng thì có xá gì?

“Cái này... Sao lại như vậy?”

Nguyệt Diễm Diễm tỉnh táo lại, vội vàng lấy Tụ Tiên lệnh ra vẫy một cái, nhưng mặc cho nàng vẫy ra sao, Tụ Tiên lệnh đều không hề phản ứng.

Xảy ra tình huống như vậy chỉ có một nguyên nhân, đó là linh hồn người này đã bị tổn thương nghiêm trọng, y chắc chắn phải chết, cho dù dùng Tụ Tiên lệnh cũng không thể khống chế nổi người này nữa.

Nghĩ lại cũng không lạ, hồn hỏa đã cháy thì không cách nào ngừng lại, bất cứ ai cũng không thể ngăn cản số mệnh hồn phi phách tán của Bạch Mộc Trần!

“Người này quả thực bất phàm, cứ thế mà chết cũng thật đáng tiếc!”

Trong mắt Nguyệt Diễm Diễm thoáng hiện vẻ thất vọng, nàng cảm thấy một người quyết đoán như vậy nào giống tán tiên, nếu có thể phát triển, tương lai của y chắc chắn không thể ước lượng nổi... Đáng tiếc, không có nếu như.

......

Khác với cách nghĩ của Nguyệt Diễm Diễm, đại đa số quặng nô quan tâm tới chuyện kết quả cuối cùng ra sao hơn.

Đòn tấn công mà Bạch Mộc Trần trả bằng cả sinh mệnh, đổi lấy tôn nghiêm trong một chớp mắt, cái giá đó, thật sự đáng sao? Nếu không thể phá tan ma chú trên người tiên nô, mọi thứ đều không có ý nghĩa.

Mọi người đều căng thẳng quan sát giữa sân, thời gian vài giây ngắn ngủi mà lại như vài chục năm trôi qua.

Một lát sau, khói bụi tan đi, đám người lờ mờ thấy được một cái hố lõm sâu xuống, trong hố là một bóng người đang đứng.

Cho dù quần áo gã rách nát, mái tóc rối tung, chật vật không chịu nổi, nhưng gương mặt dữ tợn kia chỉ liếc mắt cái là nhận ra được, gã chính là giám sát của Ngự Khí tông, Hoa Dương.

“Ài! Vẫn thất bại!”

Không ít quặng nô âm thầm tiếc nuối, nỗi tuyệt vọng bao phủ cõi lòng.

“Aaaa! Tiện nô, ngươi dám...”

Chợt nghe một tiếng thét thảm thiết vang lên rồi đột nhiên ngưng bặt, chỉ thấy thân hình Hoa Dương run lên lẩy bẩy, tiếp đó ngửa mặt lên trời rồi ngã xuống, trong mắt đầy vẻ tức giận và không cam lòng, mãi tới lúc chết, gã vẫn không thể tin nổi một tên tiện nô nhỏ bé lại có gan tập kích mình.

“Cái này... cái này...”

Dưới ánh mắt kinh ngạc khó tin của mọi người, một bóng dáng khác từ từ đứng dậy.

“Cái gì?”

“Sao... Sao lại như vậy? Hắn, hắn vẫn còn chưa chết?”

Xung quanh ồ lên kinh ngạc, không ai ngờ dùng cơ thể tán tiên va chạm với thân thể chân tiên, người đứng vững cuối cùng không ngờ lại là một quặng nô.

......

Bạch Mộc Trần đứng thẳng, khắp người toàn là lỗ máu, cánh tay trái đã bị hủy... Thân hình đầy thương tích khiến người ta nhìn mà ghê người, nhất là trong cơ thể chàng tràn ngập tử khí, hai mắt xám tro không chút sắc thái, tựa như một kẻ đã chết.

Khác với sự kinh ngạc đến tột độ của mọi người, trong lòng Nguyệt Diễm Diễm có thêm chút kinh ngạc, vừa rồi nàng đã thử tìm kiếm trong Tụ Tiên lệnh, có thể xác định rằng hồn phách Bạch Mộc Trần đã tiêu tan, ấn ký nguyên thần cũng theo đó biến mất. Nếu đã là người chết, vậy sao kẻ này vẫn còn sống? Nàng không tin rằng Thiên Quang phù tam gia mà sư tỷ của mình tùy ý ban cho có thể bảo vệ đối phương, giúp y thoát chết.

“Sư huynh!”

Đệ tử Ngự Khí tông tỉnh táo lại, vội vàng xông lên che chở Hoa Dương, đưa gã lui lại, sợ Bạch Mộc Trần lại đánh tiếp một chưởng xuống.

Còn chuyện đối phó với Bạch Mộc Trần?

Đám đệ tử này luôn sống an nhàn sung sướng, lấy chuyện khi dễ kẻ yếu làm niềm vui, đã bao giờ thấy cảnh thô bạo tàn nhẫn tới vậy? Bọn họ bị sự điên cuồng của Bạch Mộc Trần dọa cho phát sợ, sợ hãi thật sự!

......

Trong sự yên tĩnh đó, Bạch Mộc Trần nhặt ngọc bài thân phận và quyển trục của mình lên, sau đó lê tấm thân tàn của mình về phía cửa ra của bãi quặng, từng bước từng bước, mỗi bước đi của chàng đều thật gian nan, cũng thật kiên định!

Thấy Bạch Mộc Trần đi khỏi, không ai ngăn cản.

Bóng dáng quật cường kiên định đó quanh quẩn trong đầu mọi người, rất lâu sau cũng chẳng quên được.

Xung quanh yên tĩnh lại, miệng Nguyệt Diễm Diễm há ra vài lần, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài: “Thôi, cho hắn đi thôi! Lúc sắp chết, coi như hắn đã chiếm được sự tự do của mình.”

Có điều, trả giá như vậy, thật sự đáng sao?

......

------------

Bạch Mộc Trần vừa đi khỏi không lâu, ba bóng người đã giáng từ trên trời xuống.

Mọi người thấy thế vội vàng quỳ bái: “Tham kiến chấp sự!”

“Có chuyện gì vậy?”

Ngô Niệm Tri liếc mắt nhìn chỗ đất đai bừa bãi cùng Hoa Dương đang trong trạng thái hôn mê, không khỏi nhíu mày.

“Khởi bẩm chấp sự, vừa rồi một quặng nô có xung đột với Hoa sư huynh...”

Lập tức, một đệ tử Ngự Khí tông bước ra khỏi hàng, kể lại đầu đuôi mọi chuyện, không dám giấu diếm điều gì. Dẫu sao nơi này cũng nhiều người như vậy, có muốn giấu cũng chẳng được.

Quặng nô chịu nhục, tranh đấu trong tuyệt vọng, tự thiêu đốt lửa hồn, trọng thương chân tiên...

Tam đại nghi trượng cảm giác như mình đang nghe một cuốn thiên thư, suy nghĩ khó hồi phục lại nổi.

Hoa Dương tốt xấu gì cũng là chân tiên ngũ phẩm, không ngờ lại bị một quặng nô đánh cho trọng thương, nếu không có nhiều người như vậy làm chứng, ai sẽ tin rằng đây là sự thật?

......

“Hừ!”

Liên Vân lạnh lùng liếc mắt nhìn Hoa Dương còn đang hôn mê, sau đó quay sang nói với Ngô Trì Nhân: “Ngô sư huynh, Ngự Khí tông bên sư huynh quả giỏi thật, vu hãm quặng nô, kết quả bị đánh cho trọng thương, thật khiến tiểu muội đây mở mang kiến thức.”

Trác Vô Cấu tuy không nói gì, song cũng rất khinh bỉ Hoa Dương. Đây không phải do y tâm địa thiện lương hay đồng tình với kẻ yếu, mà do cảm thấy đường đường chân tiên, không ngờ lại dùng thứ thủ đoạn rác rưởi vớ vẩn đó để đối phó với một tên quặng nô, đúng là làm mất hết mặt mũi chân tiên.

“Hừ! Đồ ngu xuẩn vô dụng !”

Da mặt Ngô Niệm Tri nóng lên, trong lòng vừa thẹn lại vừa giận, gã rất muốn chửi ầm lên, nhưng lại sợ làm mất mặt tông phái.

Đúng lúc này, bầu trời bãi quặng bỗng lay động, ba luồng sáng phá không bay tới.

“Bộp!”

Ba luồng sáng rơi xuống tay tam đại chấp sự, đều là ngọc giản truyền thư từ tiên tông.

“Dùng ngọc giản truyền thư, chẳng lẽ tông môn đã xảy ra chuyện lớn gì?”

Ba người nhìn nhau, vẻ mặt cùng nghi hoặc, bọn họ nahnh chóng truyền thần niệm vào trong ngọc giản, vừa đọc xong lại lập tức biến sắc.

“Chấp sự, có chuyện gì vậy?”

Nguyệt Diễm Diễm thấy ba người vẻ mặt nghiêm túc, không kìm được bèn bước tới hỏi.

Liên Vân thu ngọc giản lại, trầm giọng nói: “Có một vị đại nhân vừa tới Đông Lân Phượng của chúng ta, tam đại tiên tông chúng ta đều phải ra mặt tiếp đãi, tông chủ lệnh cho ta lập tức trở lại tông môn hỗ trợ.”

“Cái gì? Một vị đại nhân?”

Nguyệt Diễm Diễm đầu tiên ngẩn ra, sau đó lập tức hiếu kỳ hỏi: “Chấp sự, rốt cuộc là ai tới vậy? Không ngờ lại muốn tam đại tiên tông chúng ta cùng tiếp đãi, huống chi sư tỷ là người phụ trách dãy núi Thiên Uyên, chuyện thế này đáng lẽ đâu cần chấp sự ra mặt.”

“Là người từ thượng giới...”

Nói tới đây, Liên Vân lập tức im lặng, không nói gì nữa.

Nguyệt Diễm Diễm nghe vậy không dám hỏi tiếp, cho nên nói sang chuyện khác: “Sư tỷ, chuyện tên tiên nô kia nên xử lý ra sao? Có cần bọn sư muội mang y về không?”

Trầm ngâm trong chốc lát, Liên Vân lấy Tụ Tiên lệnh ra tra xét, phát hiện ấn ký của Bạch Mộc Trần đã thật sự biến mất, vì vậy khoát tay áo nói: “Bỏ đi, người này đã tự thiêu hồn hỏa, chắc chắn phải chết, không cần quan tâm tới hắn nữa. Ngược lại, bãi quặng xảy ra chuyện như vậy cần chỉnh đốn lại một chút, nếu không lòng người khó yên.”

“Vâng thưa sư tỷ.”

“Nếu có người dám làm loạn, giết không cần hỏi!”

“Vâng!”

Nguyệt Diễm Diễm thầm rùng mình, cung kính nhận lệnh.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK