Ngồi trong quầy là một gã trung niên mập mạp, gã là quản sự Tiên Thảo đường, Lục Hoài Nhân.
Người này am hiểu chuyện kinh doanh mưu lợi, thường nâng giá thuốc, áp bức tiên nô, là kẻ không lợi không làm, cho nên rất nhiều tiên nô lén gọi gã là “Lục Phôi Nhân” (Gã xấu xa họ Lục).
Lục Hoài Nhân cũng như Bạch Mộc Trần, thân phận đều là tiên nô, điểm bất đồng duy nhất là tiên ấn trên trán gã có màu trắng ngà.
Tiên ấn màu trắng ngà có nghĩa là kẻ này đã vượt qua đại kiếp nạn ngàn năm đầu tiên của tán tiên.
Thăm dò suốt ba mươi năm, Bạch Mộc Trần đã có nhận thức cơ bản về Tiên Giới, trong thế giới này, cảnh giới thực lực có phân chia rất rõ ràng.
Dưới tình huống bình thường, tiên nguyên trong cơ thể tán tiên vượt qua ngàn vòng sẽ phải nghênh đón lần đại kiếp nạn ngàn năm đầu tiên, không vượt qua được thì tan thành tro bụi, vượt qua được thì trở thành “nhất kiếp tán tiên”... Cứ thế mà suy, nhị kiếp tán tiên phải đột phá hai ngàn vòng, tam kiếp tán tiên ba ngàn vòng... Về phần cửu kiếp tán tiên, tiên nguyên phải vượt qua chín ngàn vòng.
Mà những tiên sĩ chính thống lại khác, bọn họ có tiên căn đạo cơ, có thể thông qua tu luyện công pháp ngưng tụ tiên linh khí tăng trưởng lực lượng, cho nên con đường tu hành bằng phẳng hơn nhiều, tính nguy hiểm cũng nhỏ hơn nhiều. Ví dụ như cảnh giới chân tiên, tiên nguyên cứ vượt qua ba trăm vòng thì tăng một phẩm, sau cửu phẩm lại vượt qua tiên kiếp sẽ thành Thiên Tiên, tới cảnh giới này tiên sĩ mới chính thức bước vào cánh cửa lớn của tiên đạo.
Nói cách khác, tán tiên khổ sở tu luyện một ngàn năm, còn không bằng người khác tu luyện mấy trăm năm, thậm chí vài chục năm, chênh lệch như vậy mới là điểm mấu chốt khiến tán tiên trở thành nô lệ.
......
Nhất kiếp tán tiên tương đương với tứ phẩm chân tiên, cho dù Lục Hoài Nhân thân phận tiên nô, nhưng địa vị hiện giờ của gã vẫn cao hơn nhiều so với những tiên nô bình thường, bởi vậy mới khiến tông môn phái riêng gã tới đóng ở cửa hàng.
“Người anh em lại đến à? Ha ha, lần này muốn mua tài liệu gì đây?”
Thấy có người tới, Lục Hoài Nhân cười ha hả, tiến tới đón tiếp.
Bạch Mộc Trần coi như khách quen ở Tiên Thảo đường, cứ mỗi tháng lại tới đây mua chút tài liệu, vài chục năm tháng nào cũng như vậy, chưa từng thay đổi.
Nếu chỉ có thế, Lục Hoài Nhân cũng chẳng lấy gì làm lạ, nhưng mỗi lần đối phương đến đây đều mua rất nhiều đồ, chuyện này khiến Lục Hoài Nhân không thể không chú ý. Phải biết rằng, giá trị cống hiến mỗi tháng của một tiên nô ít tới mức đáng thương, Bạch Mộc Trần lại có năng lực mua một lượng lớn tài liệu, cũng nói nên rằng chàng có bản lĩnh hơn hẳn so với những tiên nô khác.
Trên người Bạch Mộc Trần, Lục Hoài Nhân luôn cảm giác được điểm bất đồng so với những tiên nô khác. Không có vẻ u tối, cũng chẳng có sự cực đoan hay điên cuồng. Tóm lại, đối phương quả thật rất đặc biệt, chắc chắn là một người cất giấu nhiều bí mật, Lục Hoài Nhân tin vào ánh mắt mình.
......
“Ông chủ Lục, lần này ta muốn mua ba trăm thanh linh mộc nhất giai.”
Bạch Mộc Trần không hề khách sáo, nói thẳng ý đồ bản thân.
“Cái gì? Ba trăm thanh linh mộc nhất giai?”
Lục Hoài Nhân ban đầu sửng sốt, sau đó cười khổ nói: “Người anh em à, trước đây chẳng phải chỉ lấy có một trăm thanh sao? Sao lần này lại mua nhiều vậy?”
Không đợi Bạch Mộc Trần trả lời, Lục Hoài Nhân vỗ vỗ trán nói: “Lỡ lời, lỡ lời rồi, người anh em cứ coi như ta chưa hỏi gì đi... Có điều, người anh em mua một lần tới ba trăm thanh, chỉ sợ hơi khó, hơi khó. Tuy linh mộc nhất giai không phải thứ hàng hóa hiếm có gì, nhưng nó cũng là tài liệu trụ cột, có rất nhiều nơi cần tới nó, là thứ rất được ưa chuộng. Chỉ tiếc là, nguồn cung của Tiên Thảo đường chúng ta cũng chẳng dồi dào, bán cho cậu nhiều như vậy, tới lúc người khác muốn mua, tại hạ sẽ thấy rất khó xử!”
“Giá tăng thêm mười phần trăm, thế nào?”
Bạch Mộc Trần chẳng muốn dông dài với đối phương, vì vậy trực tiếp tăng giá.
“Ha ha ha, nói chuyện với người anh em thật thoải mái!”
Lục Hoài Nhân cười ha hả, lộ ra bộ răng trắng ngần: “Đã như vậy, Lục mỗ cũng đưa luôn giá cả cho người anh em, hai điểm cống hiến một bó tiên mộc, thế nào?”
Tiên mộc chia mười thanh là một bó, lúc thường bán cho Bạch Mộc Trần cũng chỉ một điểm cống hiến một bó, giờ lại tăng gấp đôi, đúng là chẳng khác gì cướp tiền.
“Thằng cha gian thương!”
Bạch Mộc Trần thầm mắng một tiếng, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Chàng có thể tới nơi khác mua, nhưng mua một lượng lớn tiên mộc như vậy rất dễ khiến người khác hoài nghi, nhòm ngó; mà ở Tiên Thảo đường này lại không cần lo lắng quá nhiều.
Lục Hoài Nhân này đen tối từ đầu đến chân, chỉ có một điểm tốt là không hỏi chuyện người đến mua, là người làm ăn điển hình. Người như gã lúc thường đều có nguyên tắc và điểm then chốt của bản thân, sẽ không dễ dàng vi phạm, cho nên Bạch Mộc Trần tuy biết đối phương đang chèn ép mình nhưng vẫn tiếp tục mua.
Hai bên xác định giá cả, Lục Hoài Nhân vội vàng gọi môn nô ra phía sau đường lấy hàng.
......
Một bó tiên mộc hai điểm cống hiến, ba trăm thanh tiên mộc là sáu mươi điểm cống hiến.
Bạch Mộc Trần lấy ngọc bài thân phận ra, nhanh chóng chuyển cống hiến sang, không chút tiếc rẻ. Trong suốt ba mươi năm, trong ngọc bài của chàng đã lưu lại hơn một ngàn điểm cống hiến, lại thêm tấm tiên phù tam giai vừa được thưởng, nếu tính ra, mình vẫn buôn bán lời không ít.
“Phiền ông chủ Lục lấy giúp ta hai lượng Lục La Tiên trà nữa.”
Trầm ngâm trong chốc lát, Bạch Mộc Trần lại lấy ngọc bài ra, đưa hai mươi giá trị cống hiến cho đối phương.
Lần này Lục Hoài Nhân không tính toán gì tiếp, hơn nữa còn ra vẻ rất hào phóng.
Trên thực tế, Lục La Tiên trà thuộc phạm trù linh thảo nhất giai, cũng chẳng có giá trị sử dụng gì, vả lại cảm giác cũng chẳng ngon, cho nên lúc thường rất ít người mua, dẫu sao đây cũng là Tiên Giới, trà ngon rượu ngọt gì chẳng có, ai lại phí tiền vào thứ này?
Bạch Mộc Trần ưa thích loại tiên trà này cũng chỉ vì hương vị thanh chát của nó khiến chàng vô cùng hoài niệm mà thôi.
......
Đợi giao dịch hoàn thành, Bạch Mộc Trần bước khỏi Bạch Thảo Đường, chuyển hướng đi tới cuối phố.
“Tàn Thư Tập” là một căn lầu cực kỳ đơn sơ, so với những nơi khác như Tiên Thảo đường, nơi này lặng lẽ cách biệt.
Không sai, nghe tên cũng chẳng khó đoán, cất chứa trong Tàn Thư Tập toàn bộ đều là sách vở không trọn vẹn. Lúc mới đầu, không ít người thích tới đây dạo, mong có chuyện kỳ ngộ gì đó xảy ra trên người mình, đáng tiếc là theo thời gian trôi qua, người tới xem sách càng lúc càng ít, thậm chí những ai đã tới một lần đều không muốn tới lần thứ hai.
Ngẫm lại cũng đúng, trước không nói tới chuyện luyện một công pháp bí quyết không toàn vẹn liệu có tạo thành tật xấu gì không, chỉ riêng tiên văn trên sách đã không mấy người đọc hiểu rồi.
Hơn nữa, thân thể tán tiên vốn chẳng thể tu luyện, công pháp có lợi hại tới đâu, để trước mặt bọn họ cũng chẳng khác gì thái giám nhìn mỹ nữ, chỉ là nhìn suông, chẳng làm ăn được gì. Huống chi sách trong căn lầu này lại còn không được xem miễn phí.
......
Nơi như Tàn Thư tập, đối với người khác mà nói có lẽ chẳng khác gì rẻ rách, nhưng Bạch Mộc Trần lại cảm thấy cực kỳ hứng thú.
Mỗi lần chàng tới Tiên Thảo đường đều tới nơi này nghỉ ngơi một thời gian, lật xem sách vở trong căn lầu, hy vọng có thể tìm được một con đường thích hợp cho tán tiên tu luyện giữa đống sách vở đó.
Nhưng hơn hai mươi năm trôi qua, khiến người ta vô cùng tiếc nuối là Bạch Mộc Trần mãi vẫn không tìm được pháp quyết nào có thể giải quyết vấn đề của tán tiên, ngược lại những tiên văn chàng nhận biết càng lúc càng nhiều, hiểu biết cũng càng lúc càng sâu rộng.
Bỏ qua các khuyết điểm khác thì Tàn Thư tập đúng là nơi học tập rất tốt.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK