Mục lục
[Dịch] Tiên Ấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Bầu không khí trên ban công có phần căng thẳng, thái độ đám người Vũ Tây Lăng cũng nằm trong dự liệu của Nguyễn Hằng.

“Ba vị đừng vội...”

Nguyễn Hằng nhấp một ngụm trà rồi ôn hòa nói: “Lựa chọn thứ nhất không hài lòng còn lựa chọn thứ hai, mọi người đã tập trung lại, chuyện gì cũng có thể thương lượng, sao phải nóng ruột vậy.”

Lần này Vũ Tây Lăng không tiếp lời, chỉ lặng lẽ đợi câu sau.

Nguyễn Hằng tiếp tục nói: “Lựa chọn thứ hai là phân chia lợi nhuận dựa theo việc khai thác mỏ quặng, khai thác được càng nhiều huyền kim, mọi người được phân chia càng nhiều.”

“Phân chia ra sao?”

Nam Môn Vô Song hỏi thẳng vào điểm chính, Vũ Tây Lăng và Tổ Như Đồng cũng gật đầu.

Theo lợi nhuận khi khai thác mỏ quặng để phân chia, cách làm này khá phổ biến, thông qua quan hệ lợi ích mà xiết chặt Thiên Vi phủ và Thái Nhất tông vào chiếc thuyền thị tộc, chỉ cần mọi người đều có lợi, sẽ không xảy ra mâu thuẫn hay rạn nứt, vậy mới phù hợp với lợi ích lâu dài của thị tộc, cho dù được phân chia ít đi vẫn có thể tiếp nhận được.

“Thái Nhất tông chúng ta muốn bảy phần mười!”

Tả Nhĩ Lam vừa mở miệng đã đòi bảy phần mười, những người còn lại đều âm thầm chấn động.

Thái Nhất Tông thật quá cậy thế, người khác phát hiện ra mỏ quặng, ngươi chả làm cái gì, câu đầu tiên đã đòi bảy phần mười, thiên hạ nào có chuyện tốt như vậy. Quan trong hơn là, Thái Nhất Tông chiếm bảy phần mười, còn ba phần đó làm sao chia chác? Vậy thật quá ít!

Không đợi mọi người phản ứng, Tả Nhĩ Lam đã nói tiếp: “Ta biết suy nghĩ của chư vị, các vị cho rằng Thái Nhất Tông đang đòi cái giá trên trời phải không? Không, ta có thể nói thẳng cho các vị biết, bảy phần này một chút cũng không thể thiếu. Bởi vì, áp lực mà chúng ta phải chịu lớn hơn so với tưởng tượng của các vị nhiều, chỉ hơi sai sót sẽ mang vạ tới cho cả tông môn... Huống hồ, không có Thái Nhất Tông chúng ta, các vị cũng đừng mong động tới mỏ quặng này."

Lúc này, Thái Nhất Tông lại bộc lộ sự bá đạo vô cùng, không lưu lại chút nào cho người khác thương lượng.

Vũ Tây Lăng biến sắc, đang định phản bác lại bị Tổ Nhược Đồng ngăn lại, thế lực Thái Nhất Tông vô cùng lớn, muốn đối phó với một thị tộc nhỏ nhoi chẳng khác nào nghiền chết một con giun cái dế, vốn chẳng có đường cho họ nói không.

“Ha ha! Chư vị có gì cứ nói, sao phải bực tức.”

Nguyễn Hằng cười ha hả, hòa giải: “Nguyễn mỗ cảm thấy Lam sư muội nói có lý, Thái Nhất Tông quả thực phải chịu nguy hiểm không nhỏ, hơn nữa chỉ dựa vào thân phận đường đường thiếu tông chủ của sư muội, hạ cố tới nơi này, có chiếm bảy phần cũng không thể coi là nhiều, Nguyễn mỗ không có ý kiến, không biết chư vị nghĩ sao?”

“Nguyễn sư huynh nói vậy không sai, Tả sư tỷ đã nói vậy, bọn đệ (muội) sao dám ý kiến!”

Bốn người Âu Lạc Dung Mai cùng tỏ thái độ, còn ra vẻ cất lời trượng nghĩa.

Nói như đánh rắm, dẫu sao cũng không phải của tứ đại gia tộc, đừng có chõ mũi vào.

Võ Tây Lăng rất muốn chửi ầm lên, nhưng hắn thực sự không có dũng khí đắc tội với cả Thiên Vi Phủ và Thái Nhất Tông.

Tổ Nhược Đồng cùng Nam Môn Vô Song biết chuyện không còn cách nào, bất đắc dĩ thở dài. Thái Nhất Tông và Thiên Vi Phủ cùng một giuộc, định ỷ thế hiếp người rồi, bọn họ có biết cũng làm gì được đối phương?

“Vậy ba phần còn lại phân chia thế nào?”

Nam Môn Vô Song coi như bình tĩnh, lại hỏi Nguyễn Hằng.

“Hai phần!”

Nguyễn Hằng giơ hai ngón tay ra nói: “Ta chỉ cần hai phần lợi nhuận từ mỏ quặng.”

“Nguyễn đại thiếu gia, hai phần có phải hơi nhiều không?”

Vũ Tây Lăng cả giận nói: “Thái Nhất Tông dẫu sao cũng là tiên tông đệ nhất Tây Phượng Lân, chiếm bảy phần mười cũng không vấn đề, nhưng Nguyễn gia các ngươi dựa vào cái gì mà đòi chiếm hai phần? Mỗi năm dãy Cảnh Lan chúng ta đều cống nạp cho Thiên Vi Phủ không ít, Nguyễn đại thiếu gia lại bá đạo như vậy, thật khiến người ta đau lòng.”

Đối diện với câu hỏi của Võ Tây Lăng, sắc mặt Nguyễn Hằng trầm xuống, trong mắt lóe lên ánh lạnh, rồi lập tức cười nhạt nói: “Vũ huynh nguôi giận, đệ còn chưa nói hết. Hai phần lợi nhuận này không phải cho Nguyễn gia chúng ta mà là phần cống lên Tử Tiêu cung. Thật ra Nguyễn gia chúng ta chỉ làm trung gian cho các người, còn chuyện lợi lộc, chúng ta đâu đoái hoài tới, mọi người nói xem, có đúng không?”

“Đúng đúng đúng, phủ chủ đại nhân cùng Nguyễn đại thiếu gia đều rất rộng lượng!”

Bốn người Âu Lạc Dung Mai lại gật đầu phụ họa.

Đúng là trơ trẽn vô sỉ tới cực điểm!

Tổ Nhược Đồng mắng thầm một câu, mặt không đổi sắc nói: “Như vậy, theo ý Nguyễn đại thiếu gia và thiếu tông chủ, chỉ chừa lại một thành cho ba nhà chúng tôi?”

Một thành thì một thành vậy, vẫn tốt hơn không được chút nào, ít nhất có thể đổi được sự giúp đỡ của Thiên Vi Phủ và Thái Nhất Tông, không tính quá thiệt.

Tổ Nhược Đồng nhìn sang Nam Môn Vô Song và Võ Tây Lăng, đang chuẩn bị gật đầu đồng ý, không ngờ lại có kẻ dị nghị.

“Vậy sao được!”

Âu Phù Nhạc cướp lời: “Một phần kia là của tứ đại gia tộc chúng ta...”

“Cái gì? Ngươi... các ngươi còn có thể vô sỉ hơn không?”

Võ Tây Lăng rốt cuộc không chịu nổi, đứng bật dậy nói: “Lợi lộc đều cho các ngươi chiếm, vậy ba nhà chúng ta được cái gì? Các ngươi giờ rõ ràng định qua cầu rút ván, muốn đá chúng ta ra ngoài, thật quá đáng! Đúng là cướp bóc giữa ban ngày!”

Nam Môn Vô Song cũng trầm giọng nói: “Nguyễn đại thiếu gia, ý của ngài ra sao?”

“Chuyện này...”

Nguyễn Hằng cố ý ra vẻ khó xử, Âu Phù Nhạc lập tức ngắt lời nói: “Sâu trong dãy Cảnh Lan nguy cơ trùng trùng, nếu không có cao thủ bảo vệ, việc khai thác mỏ quặng nói dễ hơn làm, có điều các ngươi cứ yên tâm, đến lúc đó bốn nhà chúng ta mỗi nhà sẽ phái ra ba cao thủ thiên tiên, đề phòng xảy ra chuyện bất ngờ.”

Đồng thời phái ba cao thủ thiên tiên bảo vệ mỏ quặng, cũng chỉ có thế gia vạn năm căn cơ sâu rộng như Âu Lạc Dung mai mới có thể nói vậy, cho dù là Nguyễn gia cũng không có nhiều cao thủ thiên tiên tới vậy chứ đừng nói tới tam đại thị tộc.

“Bảo vệ? Rõ ràng là tới làm ông lớn mà thôi...”

Vũ Tây Lăng chẳng hề bị hù dọa, vẫn kiên quyết phản đối: “Chuyện khai thác quặng tốn công tốn sức nhất để chúng ta làm, các người chẳng hề làm gì cũng đòi một phần mười lợi lộc? Đừng khinh người quá đáng!”

“Khinh các ngươi thì sao?”

Âu Phù Nhạc cũng đứng dậy, cười lạnh nói: “Nếu không có tứ đại gia tộc chúng ta thu mua dược liệu của các ngươi, ba nhà các ngươi liệu có ngày hôm nay không? Đừng quên ai mở đường cho các ngươi, hừ!”

“Ngươi...”

Vũ Tây Lăng vẫn đang định tranh chấp, Tổ Nhược Đồng lại vỗ vỗ lên vai ra hiệu cho gã bình tĩnh lại, sau đó quay sang Nguyễn Hằng nói: “Nguyễn đại thiếu gia, lúc trước vào núi khảo sát, ba nhà chúng ta đã hy sinh không ít người trong tộc mới phát hiện được mỏ huyền kim này, chúng ta cũng biết mình chắc chắn không nuốt trôi được mỏ quặng này cho nên mới tới nhờ ngài làm trung gian hợp tác với Thái Nhất Tông. Giờ Thái Nhất Tông và Tử Tiêu Cung đã chiếm chín phần mười lợi ích, còn sót lại một thành cũng không cho chúng ta, vậy tiếp tục nói cũng còn ý nghĩa gì? Nếu các ngài không có thành ý, vậy việc này coi như thôi đi.”

“Ồ, ngươi đang uy hiếp ta?”

Nguyễn Hằng trợn mắt, ánh mắt lạnh lẽo như thực chất bắn về phía Tổ Nhược Đồng.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK