Tiên đạo chia ra năm nghề: đan, khí, thú, trận, phù.
Bạch Mộc Trần giờ đang làm, chính là vẽ tiên phù.
Cho dù nghề nghiệp này trong tiên giới bị coi như đường nhánh, nhưng thật ra mỗi loại nghề lại có chỗ độc đáo riêng, thậm chí ẩn tàng đủ loại quy tắc kỳ diệu của trời đất, chưa đựng đạo lý tối cao. Cho nên, rất nhiều tiên sĩ ngoài việc tu hành bình thường đều học tập thêm một hoặc hai nghề nghiệp khác trong ngũ nghệ, dùng để phòng thân.
Đạo luyện đan, bước đường nghịch thiên, có thể bổ sung, khôi phục những tổn hại. Đan dược chẳng những khôi phục được tiên lực mà còn có thể gia tăng tu vi, phụ trợ tu hành, có khi một viên đan dược nho nhỏ còn có hiệu quả nghịch chuyển sinh tử, là vật được tiên sĩ yêu thích nhất.
Đạo luyện khí, chú trọng vào ngoại vật, binh sát rất nặng, tiên sĩ bình thường không thể thừa nhận.
Đạo ngự thú, tâm thông thất khiếu, linh quang tụ đỉnh, không có thiên phú về mặt này, khó có thành tựu.
Đạo trận pháp, dùng trận làm cơ sở, dùng pháp làm dẫn, dẫn động lực lượng thiên đại, trong phạm vi trận pháp sáng tạo ra một không gian độc đáo. Đạo này huyền điệu khó giải thích, nhỏ thì như hạt bụi, lớn thì đến vô cùng, nếu không người hướng dẫn, tiên sĩ bình thường vốn chẳng thể nhập môn.
Đạo chế phù, dùng thần làm lực, dùng phù làm thể, tính toán thiên cơ, biến hóa vô cùng, dịch học khó tinh thông nổi.
......
Không như tiên sĩ chính thống, tán tiên không cách nào tu luyện theo cách bình thường, chỉ còn con đường duy nhất để tăng thực lực bản thân là học tập năm nghề nghiệp của tiên đạo.
Nhưng trên thực tế, phần lớn tán tiên đều không cách nào tiếp xúc với năm nghề nghiệp đó, trừ phi kẻ này vượt qua lần đại kiếp nạn ngàn năm đầu tiên, lúc này tán tiên có được tiên nguyên hơn một ngàn vòng, cả thân phận lẫn địa vị đều thoáng tăng lên, nhưng vẫn không thoát mệnh khổ.
Trong năm nghề nghiệp của tiên đạo, luyện đan luyện khí là phức tạp nhất, không chỉ cần có lượng lớn tài liệu mà còn cần phương pháp và thủ đoạn bất đồng, nhất là những thứ như phương pháp luyện đan, sơ đồ linh khí, gần như là bí mật bất truyền, rất ít khi lọt ra thế giới bên ngoài.
Mặt khác, thuật ngự thú lại cần trái tim và thất khiếu linh hoạt, trời sinh có linh cảm hơn người, vậy mới có thể liên kết được với linh thú, thậm chí khống chế hồn phách. Chỉ tiếc là tiên sĩ có được thiên phú loại này không nhiều lắm, khiến cho trong Tiên Giới, ngự thú sư đã thiếu lại càng thiếu, dưới tình huống bình thường chỉ có một số môn phái lớn mới có người nuôi dưỡng chuyên môn.
Còn học tập trận pháp lại là một quá trình dông dài, không chỉ cần thiên phú, còn cần có người chỉ đạo, nếu không rất khó có được thành tựu.
Tính đi tính lại, bạch Mộc Trần cảm thấy mình là tiên nô, bốn thứ nghề nghiệp kia nằm ngoài tầm với, chỉ có chế phù đơn giản hơn một chút, hạn chế cũng ít... Chỉ cần có nguyên liệu và đủ tiên nguyên là có thể vẽ tiên phù, còn về phần tinh thông hay không, vậy phải xem mình bỏ bao nhiêu tâm tư, bởi chế phù là một quá trình lâu dài và phức tạp, không đủ kiên nhẫn và nghị lực, cũng chỉ thành kẻ vô tích sự mà thôi.
Ở hạ giới, chuyện chế phù đối với đại đa số những người tu tiên đều không phải việc gì xa lạ, nhưng tới Tiên Giới lại hoàn toàn không phải như vậy. Tiên Giới có quy tắc của Tiên Giới, tới nơi này cũng tương đương với khởi đầu một sinh mệnh mới, mọi chuyện đều khởi điểm từ số không, chế phù cũng vậy.
Hơn hai mươi năm trước, kể từ lúc Bạch Mộc Trần phát hiện một chương giới thiệu về chế phù trong Tàn Thư tập, chàng đã cảm thấy đó là một cơ hội, vì vậy bèn quyết định, sẽ quyết tâm học tập chế phù.
Vì không ai hướng dẫn, Bạch Mộc Trần chỉ có thể tự mình tìm tòi học tập, cho nên tháng nào chàng cũng tới chợ nô mua linh mộc, dùng cho việc chế phù.
Vẽ tiên phù không đơn giản như trong tưởng tượng, ít nhất Bạch Mộc Trần không cho rằng chuyện vẽ tiên phù đơn giản.
Nếu không tự mình thử qua, khó ai tưởng tượng nổi một người có thể dùng thời gian hai mươi năm chỉ để luyện tập phù văn cấp một, hơn nữa vẫn chưa thành công, mỗi khi nghĩ tới đây, trong lòng Bạch Mộc Trần lại có cảm giác khó mà tiếp nhận nổi.
Phải biết rằng, khi còn ở hạ giới, Huyền Ất môn tuy không phải môn phái lớn, nhưng Bạch Mộc Trần vẫn cho rằng mình rất có thiên phú ở mặt chế phù, không ngờ rằng lúc tới Tiên Giới, mình lại hai mắt tối đen.
Gặp chuyện như vậy, có lẽ người khác đã sớm bỏ cuộc, nhưng nội tâm Bạch Mộc Trần lại không chút dao động, ngược lại, càng thêm cố gắng, càng thêm điên cuồng. Bạn có thể nói chàng ta cố chấp, có thể nói Mộc Trần quá quật cường, cũng có thể nói chàng quá cứng đầu, nhưng chàng không cam lòng, không muốn cứ thế bỏ qua... Bởi vì chàng biết, có lẽ đây là cơ hội duy nhất chàng có thể chạm tới, hơn nữa có thể thay đổi vận mệnh bản thân, chàng tuyệt đối không thể bỏ qua!
......
Trong hang động tối đen thi thoảng lại lấp loáng ánh sáng.
Chân nguyên như nước từ từ thấm vào trong linh mộc, linh mộc chợt lóe lên ánh sáng mãnh liệt, bên trên lộ ra một luồng văn ấn vặn vẹo.
Đây là “trồng mầm cho phù” bước đầu tiên khi vẽ tiên phù, hóa tiên nguyên lực thành sợi nhỏ, thấm vào trong linh mộc nhưng không dược phép phá hỏng chất gỗ.
Vốn bước đầu tiên này đối với đại đa số tiên sĩ mà nói là đau đầu nhất, dẫu sao cũng phải hóa tiên lực thành sợi nhỏ, điều này cần lực khống chế tiên nguyên cực cao, không bỏ hơn mười, hai mươi năm ra tập luyện rất khó làm được. Nhưng đối với tán tiên mà nói, bước này là dễ thực hiện nhất.
Tán tiên vốn là nô lệ, bọn họ không thể tu luyện, bởi vậy bọn họ không lúc nào không suy nghĩ xem nên làm sao mới sử dụng được tiên nguyên của bản thân ở mức tốt nhất. Có thể nói không chút khoa trương, dưới điều kiện tiên nguyên ngang nhau, lực khống chế của tán tiên hơn xa rất nhiều tu sĩ chính thống.
Bước đầu tiên này với Bạch Mộc Trần xem ra cũng chẳng hề khó khăn, rất thuận lợi chuyển sang bước thứ hai. Chỉ thấy tâm niệm chàng thay đổi, phóng thần thức ra ngoài, bao phủ lấy linh mộc.
“Xẹt xẹt!”
Dưới ánh sáng, ba vệt hoa văn từ từ chuyển động trên linh mộc, cuối cùng tạo thành một hình dạng kỳ quái.
Bước thứ hai trong chế tiên phù tên là “luyện phù” chủ yếu là lợi dụng thần thức tiến hành khống chế chân nguyên, tạo phành phù ấn trong linh mộc, tức chú văn tiên phù. Dưới tình huống bình thường, tiên phù cấp càng cao, phù ấn càng phức tạp, khi chế tạo lại càng khó khăn. Bạch Mộc Trần dương nhiên không tiếp xúc được với phù ấn cấp cao, thứ chàng vẽ chẳng qua là một phù ấn công kích cấp một mua được ở chợ nô, tên là Phong Mang thuật.
Phong Mang thuật này tuy chỉ là thứ hàng vỉa hè, cũng chỉ có ba phù văn đơn giản, nhưng trước đây để vẽ ra được ba phù văn này, Bạch Mộc Trần đã tiêu tốn suốt hơn một năm trời, tiêu hao hơn ngàn thanh linh mộc mới thành công được. Dẫu vậy, giờ mỗi lúc luyện phù chàng vẫn phải hết sức tập trung, hao phú tâm lực, nếu không chỉ hơi sai lầm, việc luyện phù sẽ thất bại.
Còn về phần bước thứ ba “hóa phù” là khiến phù ấn kết hợp hoàn mỹ, nhiều một phần cũng không được, thiếu một phần cũng không được. Bước này nói đơn giản thì đơn giản, nói khó khăn thì khó khăn, xem xem người làm có ai chỉ đạo bí quyết hóa phù không.
Lại nói, thần thức Bạch Mộc Trần không kém, thậm chí còn cao hơn một chút so với Tiên Sĩ cùng cấp, nhưng người khác chỉ hai ba lần là thành công được, nhưng chàng thì cố gắng suốt hai mươi năm nay mà ngay cả Phong Mang thuật đơn giản nhất cũng không cách nào chế thành phù, đây là sự khác biệt giữa có người chỉ dẫn với không ai chỉ đạo.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, sau hơn hai mươi năm thử nghiệm và thất bại này, sự khống chế thần thức và tiên nguyên của Bạch Mộc Trần đã lên tới cảnh giới khiến người ta kinh hãi, mặc dù chính chàng cũng không phát hiện ra điểm này.
......
“Bụp!”
Một âm thanh vang lên, linh mộc trên không trung không chịu nổi tiên nguyên lực, hóa thành bột phấn, lại một lần thử nghiệm thất bại.”
“Vẫn không được!”
Bạch Mộc trần lắc đầu, không khỏi cười khổ: “Hèn gì Cổ tiền bối bảo rất ít tiên sĩ dùng linh mộc cấp một làm tiên phù, xem ra linh mộc cấp một quả thật không dễ dùng.”
Linh mộc cấp một phần lớn khoảng trăm năm, vì phẩm chất quá mức yếu kém, bởi vật rất ít người dùng loại linh mộc này làm vật dẫn tiên phù.
So sánh ra, linh mộc cấp ba hoặc trên cấp ba chẳng những phẩm chất tốt mà kết cấu còn ổn định, có thể chịu tải nhiều phù văn hơn, càng thích hợp làm tài liệu luyện tiên phù. Chỉ tiếc là ở nơi như chợ nô, ngay cả linh mộc cấp hai cũng ít khi bán ra, lấy đâu ra linh mộc từ cấp ba trở lên.
Nhớ tới tiên phù, Bạch Mộc Trần bỗng nhiên nhớ ra, lấy tấm tiên phù tam giai trong túi trữ vật ra.
“Nhìn đường vân thì đây chắc hẳn là linh mộc cấp năm...”
Bạch Mộc Trần đặt Thiên Quang phù trong tay, quan sát cẩn thận rồi không khỏi cảm khái nói: “Tam đại tiên tông quả nhiên giàu có! Chậc chậc, một tiên phù cấp ba mà lại dùng linh mộc cấp năm để luyện chế, đúng là xa xỉ.”
Trong nhận thức của Bạch Mộc Trần, tiên phù cấp một tất nhiên ứng với linh mộc cấp một, nhưng chàng lại không biết, đa số tiên sĩ vì theo đuổi hiệu suất thường dùng linh mộc cấp cao để vẽ tiên phù cấp thấp, dẫu sao chế tiên phù cũng chỉ là đường nhánh, linh mộc cấp cao cũng chẳng khó tìm, bảo bọn họ bỏ nhiều thời gian ra nghiên cứu tiên phù còn chẳng bằng xem xem vị tiên tử nào thích hợp làm đạo lữ của mình.
“Tiếp tục nào!”
Bạch Mộc Trần ngừng suy nghĩ, bỏ tấm tiên phù tam giai vào trong túi trữ vật, lại lấy một mảnh linh mộc ra, đặt lơ lửng giữa không trung, lại bắt đầu vẽ tiên phù tiếp.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK