Mục lục
[Dịch] Tiên Ấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Tuyết bay đầy trời, khí lạnh thấu xương, toàn bộ thế giới như bao phủ trong một màu xanh lam thăm thẳm.

Kết giới, trận pháp, cấm chế, lực lượng, ý chí...

Tất cả mọi thứ, dưới uy thế mênh mông này chẳng khác nào cành củi khô, gãy nát, tiêu tán, toàn bộ đấu trường nô lệ như lồ lộ hiện ra giữa đất trời.

๑๑۩۞۩๑๑
Rốt cuộc là lực lượng cỡ nào mới khiến cả trời đất biến sắc như vậy?

Là uy thế cỡ nào mới khiến vạn vật thần phục như vậy?

Không dám vọng động, không dám phản kháng, thậm chí không dám suy nghĩ lung tung...

Trong cơn kinh hãi, mọi người ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên bầu trời Phượng Lân Châu, cương phong mãnh liệt, khoảng mười thân hình ngưng kết thành sương, hai luồng kim quang giằng co không ngừng.

Kim chính là bất hủ, bất tử bất điệt, thông thiên triệt địa, vạn thọ vô cương.

Là kim tiên!

Không sai, là kim tiên!

Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn lên bầu trời, vừa sợ hãi lại vừa kích động. Rất nhiều người cả đời chưa từng thấy bậc đại năng kim tiên, giờ lại đột nhiên xuất hiện hai người, thật khiến người ta khó lòng tin nổi, chẳng biết là phúc hay họa.

Trên lầu các phía bắc, bất kể tam đại thị tộc hay là Thiên Vi Phủ, hay người của Thái Nhất Tông, tất cả đều lộ vẻ kinh sự, cố gắng thu liễm khí tức bản thân, lúc này không ai dám lỗ mãng làm bừa.

Đừng nhìn đám đệ tử thế gia kiêu ngạo, được vô số người nâng niu này, trong mắt đại la kim tiên, họ chẳng khác nào con giun cái dế, thậm chí xét về địa vị, tiên sĩ ở hạ tam giới thường bị thượng giới coi khinh.

Khác với sự kinh hoảng của mọi người, Bạch Mộc Trần có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều, cho dù chàng cũng phải chịu áp lực khổng lồ, đầu óc vẫn vô cùng tỉnh táo. Dẫu sao chàng cũng từng gặp ba vị kim tiên, lại khá tâm đầu ý hợp với một trong số đó.

Đây là ngẫu nhiên, hay do con người làm ra?

Trong đầu Bạch Mộc Trần lướt qua vô số suy nghiễm, cảm giác nguy hiểm trong lòng chẳng những không giảm mà còn tăng lên nhanh chóng. Chàngt heo bản năng ấn tay lên túi đựng đồ bên hông, lúc này mới nhớ ra mình không còn thủ đoạn công kích nào, chỉ có thể âm thầm cảnh giác.


๑๑۩۞۩๑๑

“Được, được, được! Không ngờ sư muội mới lên thành kim tiên chưa được bao lâu mà đã luyện xong một bộ tiên thuật thượng phẩm, đúng là chuyện đáng mừng!”

Trên bầu trời, Hoa Tử Lệ ngoài miệng chúc mừng song vẻ mặt lại âm trầm vô cùng.

Tiên thuật thượng phẩm, cho dù tại Phi Thăng Điện cũng vô cùng hiếm có, uy lực kinh thiên động địa, thậm chí có một số tiên thuật cường đại có thể nghịch thiên cải mệnh. Vừa rồi nếu không phải Hoa Tử Lệ cảnh giác, vận chuyển kim thân hộ thể từ sớm, sợ rằng không tránh khỏi chật vật một phen.

Đương nhiên, là đệ tử thủ tịch của Phi Thăng Điện, tiên thuật thượng phẩm trong tay Hoa Tử Lệ đâu chỉ một bộ, song đáng tiếc, tuy nhiều nhưng lại chẳng tinh, ngược lại, không thể phát huy ra uy lực thực sự của tiên thuật thượng phẩm.

Bên kia, Vân Tố sau khi thi triển tiên thuật sắc mặt bỗng trở nên trắng bệch. Có điều tiên thuật thượng phẩm vẫn là tiên thuật thượng phẩm, hiệu quả khi thi triển còn cường đại hơn so với phỏng đoán của nàng vài lần, chỉ có điều, làm vậy quá tiêu hao tiên nguyên và thần thức, không thể kéo dài.

“Ta đã nói rồi, ta muốn đi, các ngươi không ai ngăn được!”

Vân Tố thấy cơ hội tới, đang chuẩn bị bỏ đi, không ngờ Hoa Tử Lệ vẫn dây dưa không ngừng.

“Thật sao? Huynh cũng nói rồi, hôm nay muội không thể đi được!”

Hoa Tử Lệ cười lạnh nói: “Tiên thuật huynh không bằng muội, nhưng bảo bối tiên khí, vi huynh lại có.”

Dứt lời, Hoa Tử Lệ bấm pháp quyết, một một chiếc đèn cổ màu xanh bay lên khỏi huyệt thiên linh, ngọn lửa màu lam nhạt nhưa muốn xua tan cái lạnh giữa đất trời.

Vậy cũng chưa hết, chỉ thấy kim ấn giữa mi tâm Hoa Tử Lệ lóe lên, một hạt châu màu đen từ từ bay ra, lập tức hóa thành một con chim lớn màu đen, toàn thân tỏa ra ngọn lửa màu đen.

“Anh~~”

Một tiếng hót vang, chấn nhiếp tâm thần.

Toàn bộ Phượng Lân Châu tĩnh lặng như chết, chỉ có tiếng gió tiêu điều thổi qua.

๑๑۩۞۩๑๑
“Ly Hỏa Đăng! Viêm Linh Tước! Không ngờ đại trưởng lão lại đưa hai món bảo bối này cho ngươi!”

Vân Tố mặt lạnh như sương, trong mắt lộ vẻ tức giận. Đối phương đã tuyên bố sẽ dùng bảo bối để chiến đấu, bản thân tuy là đại sư tỷ cao quý ở Phi Thăng Điện, song ngoại trừ tiên bảo bản mạng và một số tài liệu không tồi, thật sự khó lấy ra nổi một hai món bảo bối đáng giá.

“Ong~”

“Anh~~”

Dưới sự khống chế của Hoa Tử Lệ, một đèn một chim đánh về phía Vân Tố.

Một tiên bảo thuộc tính “hỏa”, một con hồn thú thuộc tính “hỏa”, cực kỳ khắc chế đối với Vân Tố, đồng thời lúc này mười tám la thiên thượng tiên cũng đã khôi phục, đang nhìn chằm chằm xung quanh.

Bốn phía đều là biển lửa, tình cảnh của Vân Tố cực kỳ gian nản, muốn phá vòng vây cũng chỉ là chuyện vọng tưởng.

Hoa Tử Lệ không hạ sát thủ, chỉ từ từ làm hao mòn ý chí và sự chịu đựng của đối phương.

๑๑۩۞۩๑๑
Thời gian từ từ trôi qua.

Vân Tố cảm giác mình như bị cách ly khỏi thế giới, cả thể xác và tinh thần đều vô cùng mệt mỏi.

“Sư muội, huynh khuyên muội nên ngoan ngoãn đầu hàng đi, muội cũng biết mộc tăng thế hỏa, huynh mà ra tay, muội không chống nổi đâu.”

Nghe câu khuyên can với vẻ đắc ý của Hoa Tử Lệ, Vân Tố không nổi giận song cảm giác không cam lòng càng thêm mãnh liệt.

Nàng hận! Hận tông môn, hận phụ thân, hận chính mình, nàng không muốn trở về như vậy, bởi nàng biết rõ, nếu mình trở lại, thứ đang chờ đợi chỉ có vận mệnh bị ràng buộc, nàng không muốn bị khuất phục bởi vận mệnh.

Cả đời thỏa hiệp, chỉ đổi lấy một lần phản kháng!

“Vì sao các người lại ép ta hại phụ thân mình... Vì sao lại ép ta... Vì sao...”

Vân Tố đau khổ với phát khóc, ấm ức nhiều năm hóa thành từng giọt nước mắt lóng lánh.

Nàng tu hành gần ngàn năm đã trở thành đại la kim tiên, người khác gọi nàng là thiên tài, song sự nỗ lực, kiên trì của nàng, có mấy ai thấy?

Tiếng than của nàng như sống sót vì cừu hận, song kết quả, nàng không biết mình nên hận ai!

Ân tình tông môn, cừu hận mẫu thân, nàng gánh chịu, có ai hiểu được? Ai hiểu được đây?

๑๑۩۞۩๑๑
Trong sự đau đớn và không cam lòng, Vân Tố hơi há miệng, một hạt thủy châu long lanh từ từ bay ra.

Ý lạnh bao phủ, đất trời lại chìm vào băng giá, tĩnh lặng, tàn lụi.

“Ong ong ong!”

Theo pháp quyết Vân Tố đánh ra, hạt châu nhanh chóng xoay tròn trên không trung, đường như có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

“Hàn Phách Huyền Âm Châu, tiên bảo bản mệnh?”

Hoa Tử Lệ kinh hãi tới biến sắc: “Vân Tố, muội... Muội muốn làm gì? Muội điên rồi à? Mau ngừng tay, ngừng tay lại!”

“Chuyện của ta, phải do ta quyết định, ân tình của tông môn, hôm nay Vân Tố sẽ trả lại cho các người!”

Trong lời nói lạnh nhạt của Vân Tố mang theo vẻ kiên quyết, quật cường, còn một chút bất cam.

“BÙng!”

Tâm thần rung động, Hàn Phách Huyền Âm Châu nhanh chóng vỡ vụn, huyền âm khí mấy ngàn năm ẩn chứa trong đó đột nhiên bùng phát, khiến cả trời đất rung chuyền!

Lúc này, Hoa Tử Lệ đã bất chấp cái gọi là thương hoa tiếc ngọc, vội vã tế vài pháp bảo phòng ngự lên, che cho bản thân và mười tám thị vệ.

“Ong~”

“Ầm~~~”

Âm thanh vang rền như sấm nổ, toàn Phượng Lân Châu dao động trong tiếng nổ rung trời này.

Sinh mệnh rực rỡ như ánh sao, rơi xuống vực sâu bên dưới.

Trên đại lục, mọi người đều nhìn lên bầu trời, cảm giác sợ hãi vô cùng khắc sâu vào đáy lòng bọn họ, vĩnh viễn không xóa nhòa được.

Vệt sáng màu trắng lóe lên rồi biến mất, cô độc tựa sao băng.


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK