Chợ nô vẫn náo nhiệt tấp nập như trước.
Bạch Mộc Trần bước từng bước một về phía trước như một cái xác không hồn, tử khí nồng nặc khiến người qua đường đều ghé mắt nhìn sang.
“Ai kia vậy? Tử khí thật nồng nặc!”
“Không biết! Cũng không biết hắn đắc tội với ai mà bị đánh cho thê thảm như vậy!”
“Bỏ đi, đừng xen vào việc của người khác, lại rước thêm phiền phức vào người.”
“Đúng vậy đúng vậy”
...
Không ít người qua đường chỉ chỉ trỏ trỏ, cũng không ít người cảm thấy hiếu kỳ, nhưng không ai dám xen vào chuyện của người khác, cách sống bo bo giữ mình này không chỉ có ở hạ giới mà nơi nào cũng vậy.
Bạch Mộc Trần không cảm nhận được sự khác thường của những ánh mắt xung quanh, cũng không nghe thấy những tiếng hò hét chào hàng hai bên đường, chàng như bị ngăn cách, trầm mình vào một không gian lạnh lẽo như băng. Chàng cảm thấy toàn thân lạnh buốt, suy nghĩ càng ngày càng mơ hồ, mỗi bước đi đều như lưng cõng cả ngàn cân.
......
Không biết bao lâu sau, Bạch Mộc Trần bỗng nhiên dừng chân, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mắt chàng.
“Sư tôn!”
Giữa lúc nửa tỉnh nửa mê đó, Bạch Mộc Trần thấy một ông lão tóc bạc khuôn mặt già nua, tay cầm phát trần, mặt mỉm cười nhìn mình.
“Sư tôn, con xin lỗi!”
Bạch Mộc Trần bỗng quỳ xuống mặt đất, lộ vẻ đau buồn quỳ bài: “Đệ tử vô năng, đệ tử vô dụng, đệ tử...”
Đang nói những lời tạ lỗi, thân hình Bạch Mộc Trần bỗng run lên, từ từ ngã xuống mặt đất.
......
------------
Trong Tàn Thư tập, lão Cổ đang nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng bỗng xao động, lập tức một luồng tử khí nồng nặc bao phủ toàn bộ nơi này.
“Hả? Lại có chuyện gì đây?”
Lão Cổ khẽ nhăn mặt, đứng dậy bước ra ngoài, không ngờ mới ra khỏi cửa đã thấy một bóng người đột nhiên quỳ gối trước mặt mình.
Người này toàn thân đầy lỗ máu, cánh tay trái đứt đoạn, ánh mắt trống rỗng, con ngươi như tro tàn, tuy không thể thấy rõ dung mạo song có thể nhận ra người này bị thương nặng tới mức nào, còn tử khí nồng nặc đó chính do y tỏa ra.
Đối mặt với cảnh tượng như vậy, cho dù lão Cổ kiến thức rộng rãi cũng bị dọa cho phát sợ.
Bị thương nặng như vậy, nếu đổi lại là người bình thường đã sớm mất mạng, nhưng người trước mắt lại vẫn đứng dậy được, rốt cuộc thứ lực lượng gì đã chống đỡ cho thân thể tàn tạ đó?
“Sư tôn, con xin lỗi!”
“Đệ tử vô năng, đệ tử vô dụng, đệ tử...”
......
Một giọng nói yếu ớt vang lên bên tai, lão Cổ tân thần chấn động, vài chục năm ở chung, sao lão không nhận ra giọng nói đó cho được.
“Nhóc Bạch? Sao lại là ngươi?”
Lão Cổ thấy Bạch Mộc Trần ngã trên mặt đất, vội vàng tiến tới ôm lấy, không hề do dự mang chàng vào trong thư lâu.
......
------------
Trên chiếc giường ngọc, Bạch Mộc Trần lặng lẽ nằm đó, không hô hấp, cũng không hề cử động, quanh người lượn lờ tử khí, như một khối thi thể lạnh như băng.
Bên cạnh giường ngọc, lão Cổ đưa tay lên, nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu Bạch Mộc Trần, một luồng chân nguyên hùng hậu truyền vào cơ thể đối phương.
Một lát sau, tử khí xung quanh Bạch Mộc Trần tiêu tán, lỗ máu trên người cũng dần dần phục hồi như trước, chỉ có cánh tay cụt tạm thời không khôi phục được.
Lão Cổ thu tay lại đứng dậy, sắc mặt âm trầm lạ thường. Lão không biết rốt cuộc Bạch Mộc Trần đã xảy ra chuyện gì, nhưng lão có thể khẳng định, đối phương cơ bản đã có thể coi như người chết, chỉ có một mảnh tàn hồn còn chưa tiêu tán. Chàng trai này có thể đi tới đây chính là nhờ ý chí của tàn hồn và lòng tin của bản thân.
“Tên tiểu tử nhà ngươi rốt cuộc đã gặp chuyện gì? Tháng trước mới gặp còn tốt, sao đột nhiên lại xảy ra chuyện lớn như vậy.”
Trầm ngâm một lát, lão Cổ giơ tay chỉ lên không trung một cái, chín luồng sáng đen giáng từ trên trời xuống, bao phủ toàn bộ thư lâu, khiến người ngoài không cách nào tới gần.
Tiếp đó lão Cổ khoanh chân ngồi xuống, lại đưa tay lên đặt trước trán Bạch Mộc Trần.
“Thiên địa minh minh, sinh tử vô lượng, nhất niệm thành hồn, huyền thuật thông linh......”
Trong lúc niệm những lời này, ánh mắt lão Cổ lóe lên ánh sáng vàng kim, một luồng thần niệm khổng lồ trực tiếp xuyên qua cơ thể, tiến vào thức hải Bạch Mộc Trần.
Thông Linh thuật, còn có tên khác là Dẫn Linh thuật, là tiên thuật hạ phẩm chính tông, có thể thông qua một luồng linh dẫn mà truy ngược bản nguyên thần hồn. Lão Cổ thi triển thuật này là định lấy linh làm dẫn, giúp Bạch Mộc Trần tụ tập thần hồn.
Tiên thuật từ thời xa xưa đã được gọi là pháp thuật của thần tiên, có thể mượn dùng quy tắc thiên địa trợ giúp cho mình, chỉ giơ tay nhấc chân cũng có uy thế khổng lồ, cho dù là tiên thuật hạ phẩm cũng không phải thứ tiên sĩ bình thường có thể có được.
Xem ra, lão Cổ này cũng không đơn giản là một tán tiên bình thường.
“Ong!”
Trong lúc thi pháp, một luồng linh quang màu trắng phóng lên cao, chiếu sáng cả thư lâu.
Cảnh tượng kinh thế hãi tục như vậy nếu bị người khác bắt gặp chắc chắn sẽ gợn lên không biết bao nhiêu sóng to gió lớn, may là lão Cổ đã sớm chuẩn bị, bày ra cấm chế ở đây, người ngoài căn bản không phát hiện Tàn Thư tập này có điểm lạ nào.
......
Giờ phút này, linh hồn Bạch Mộc Trần như ngọn nến tàn trong gió, lúc nào cũng có thể tắt lịm, chỉ nhờ ý chí cầu sinh mà khổ sở chống đỡ.
Tình huống nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng, lão Cổ vội vàng thi pháp bảo vệ tàn hồn của Bạch Mộc Trần. Hai luồng thần hồn vừa tiếp xúc, lập tức một loạt hình ảnh vỡ nát và tin tức hiện lên trong đầu lão Cổ.
Tiên ấn: Bạch Mộc Trần, vô kiếp tán tiên, Thần Châu Huyền Ất môn, chân linh ba trăm ba mươi năm, tiên tịch bạch nô.
Loạn thế cô nhi, nhân tình lạnh nhạt......
Tu hành thâm sơn, thoải mái vui vẻ...
Rèn luyện hung địa, độc chiến quần ma...
Hồng trần tẩy tâm, mười năm kết quả......
Lão Cổ âm thầm gật đầu, không khó đoán, đây là nửa đời trước của Bạch Mộc Trần.
......
Sư ân tình trọng, thảm họa diệt môn, vì báo đại thù, tự hủy dung nhan, ẩn nhẫn trăm năm, khổ tụ cực ác...
Đại điển tiên môn, tức giận ra tay, dẫn kiếp tự sát, cùng địch đồng quy...
Xem tới đây, trong lòng lão Cổ vô cùng nặng nề, nhất là tự dẫn thiên kiếp đồng quy vu tận với kẻ địch, hành động đó khiến lão rung động, một kẻ trọng tình trọng nghĩa, tính cách cương trực như vậy, thật sự rất hiếm thấy.
......
Tán tiên thành nô, chịu nhục đủ đường...
Tiểu nhân vu hãm, đi vào đường cùng, tự thiêu lửa hồn, chỉ vì tôn nghiêm...
Lúc lão Cổ xem tới cảnh tượng cuối cùng, trong lòng vừa khiếp sợ lại vừa phẫn nộ. Khiếp sợ ý chí quyết liệt của Bạch Mộc Trần, tức giận cách đối đãi và số phận thê thảm của tiên nô. Nhưng tức giận thì làm được gì? Khắp nơi trên tiên giới đều bất công như vậy, lực lượng mình lão có thể thay đổi được sao?
“Hay cho câu, ta tuy là nô, cũng là tán tiên... Thằng nhóc giỏi lắm, đúng là giỏi lắm...”
Lão Cổ thì thào tự nỏi, không khỏi cảm thấy yêu mến: “Đúng vậy! Mỗi sinh mệnh dẫu hèn mọn tới mức nào cũng có tôn nghiêm của mình, cũng có quyền phản kháng vận mệnh, tán tiên cũng vậy. Cổ Thiên Hành ơi là Cổ Thiên Hành, đã bao năm trôi qua mà ngươi vẫn không dám đối mặt với sự thật, đúng là không bằng một thằng nhóc!”
......
Trầm mặc trong chốc lát, trong lòng lão Cổ cuối cùng cũng có quyết định: “Nhóc, vừa rồi con đã gọi ta là sư tôn, vậy từ nay về sau con sẽ là đệ tử của Cổ Thiên Hành ta. Trời muốn con chết, vi sư lại càng muốn con được sống, cho dù có phải nghịch thiên vi sư cũng muốn cướp sinh mạng của con trở lại.”
Dứt lời, lão Cổ giơ tay lên che mi tâm, tiên ấn màu đen bỗng run lên nhè nhẹ, đột nhiên bùng phát ra một luồng sáng màu vàng.
Uy thế của thiên địa như bám lên mình, ông lão cứ thế lơ lửng trên không trung, một khí tức cực kỳ uy nghi bỗng tràn ngập cả tòa thư lâu.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK