Mục lục
[Dịch] Tiên Ấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Đông Phượng Lân, Thiên Huyễn Tông.

Giờ phút này, một sự biến đổi lớn đang lặng lẽ chuẩn bị.

๑๑۩۞۩๑๑

Trên đài Lâm Thiên, Hoa Tử Lệ ngồi khoanh chân, mi tâm tỏa ra từng luồng sáng vàng kim, lúc sáng lúc tối, lộ vẻ yêu dị.

Chỉ trong chốc lát, các luồng sáng giao thoa với nhau rồi ngưng kết lại như thật, từ từ ẩn vào sâu trong mi tâm.

“Đại nhân, Dư Nguyệt Âm cầu kiến.”

Một giọng nói nhẹ nhàng uyển chuyển vang lên bên tai, Hoa Tử Lệ từ từ đứng dậy rồi phất tay cởi bỏ cấm chế xung quanh.

“Vào đi!”

Giọng nói lạnh nhạt của Hoa Tử Lệ lộ vẻ uy nghiêm không thể kháng cự, cho dù Dư Nguyệt Âm thân là kẻ đứng đầu Thiên Huyễn Tông nhưng mỗi lần nghe giọng nói này đều cảm thấy một chút sợ hãi dấy lên từ tận sau trong linh hồn.

“Báo cáo đại nhân, Nguyệt Âm đang mang vật mà ngài muốn tới.”

“Ồ, có hợp với yêu cầu của bản tọa hay không?”

“Mười hoa nô tu vi đã đạt tới nhị chuyển, hoàn toàn phù hợp với yêu cầu.”

Đang nói chuyện, Hoa Tử Lệ vẫy vẫy tay, mười cô gái quần áo trắng buốt nối đuôi nhau bước vào phòng.

Hoa nô hay còn gọi hoa hồn, cũng là nữ tán tiên.

Khác với nam tán tiên, nữ tán tiên trời sinh sắc đẹp, tuy không cách nào tu luyện nhưng có thể dưỡng dục nguyên âm trong cơ thể, ngoài tính ôn hòa tinh thuần còn tương hỗ bồi bổ tiên linh khí, song tu có thể tăng cao tốc độ tu luyện. Cũng chính bởi vậy, nữ tán tiên sau khi tiến vào tiên giới sẽ được phân phối với một số nơi đặc biệt, hơn nữa còn được nuôi dưỡng như súc sinh, tuy không phải chịu nỗi khổ da thịt nhưng cũng chẳng thể tự do. Vận khí tốt một chút sẽ thành lô đỉnh cho người khác tu luyện trong thời gian dài, vận may kém chút thì bị hút thẳng tới khô kiệt nguyên âm mà chết, vận mệnh bi thảm.

“Ừm, không tệ!”

Hoa Tử Lệ liếc qua mười hoa nô bên dưới rồi hài lòng gật đầu, tỏ ý khen ngợi.

Dư Nguyệt Âm nghe lời khen đó lập tức vui mừng. Tuy nàng mất không ít thời gian mới kiếm được những hoa nô này, song đổi lấy một câu khen thưởng của đại la kim tiên, mọi khổ cực đều đáng giá.

“Được rồi, ngươi đi đi.”

“Vậy Nguyệt Âm xin phép cáo lui.”

Dư Nguyệt Âm vốn định liếc mắt đưa tình trước mặt Hoa Tử Lệ, không ngờ người ta chỉ coi nàng như những kẻ son phấn tầm thường, chẳng buồn nhìn tới, cuối cùng đành bất đắc dĩ rời khỏi.

Làm người phải tự biết mình, bằng không sẽ tự chuốc họa lớn.

๑๑۩۞۩๑๑

Đợi Dư Nguyệt Âm đi khỏi, Hoa Tử Lệ mới từ từ bước về phía mười hoa nô.

Nỗi sợ hãi vô hình lan tràn trong mỗi hoa nô, cho dù các nàng đã sớm biết vận mệnh của mình nhưng không ai dám có suy nghĩ phản kháng, nếu có chỉ là tuyệt vọng và đau thương!

Mấy cô gái này có ai không phải giai nhân tuyệt sắc, trong đó không thiếu người sắc đẹp tuyệt trần, đáng tiếc, trong mắt Hoa Tử Lệ tất cả bọn họ đều chẳng khác nào cỏ cây, đừng nói tới cảm thông thương hại, thậm chí còn chẳng muốn nhìn nhiều.

“Xoạt!”

Hoa Tử Lệ khép hờ hai mắt rồi hít nhẹ một cái.

Chỉ thấy thân hình mười hoa nô dần dần tiêu tan thành tro bụi rồi lập tức hóa thành một luồng âm khí tinh thuần, bị Hoa Tử Lệ hút vào trong miệng.

Trên lầu yên tĩnh không chút tiếng động, có vẻ thật quỷ dị.

Mười sinh mệnh cứ thế bị hút trọn, cảnh tượng này đã không thể dùng hai chữ khủng bố để miêu tả.

Vốn dĩ dùng thiên tư của Hoa Tử Lệ, không cần mượn lô đỉnh để tu luyện cũng cực kỳ cường đại rồi, song mấy năm nay y vẫn ở Nhất Trung Thiên, khiến cho tu vi kim tiên khó tiến thêm một bước, một đứa con cưng của trời như gã, chuyện gì cũng xuôi chèo mát mái làm sao chịu nổi? Bởi vậy mới có cảnh tượng kinh khủng vừa rồi.

๑๑۩۞۩๑๑

Chỉ chốc lát sau, Hoa Tử Lệ từ từ mở hai mắt, ánh mắt từ từ bình thản.

“Ong!”

Không gian đột nhiên xao động, Hoa Tử Lệ đầu tiên sửng sốt rồi nhanh chóng đặt cấm chế xung quanh.

Không bao lâu sau, một bóng dáng màu xanh xuất hiện trên không trung.

“Hài nhi bái kiến tổ phụ, không biết tổ phụ giá lâm có chuyện gì cần căn dặn?”

Hoa Tử Lệ không chút do dự quỳ xuống, thần sắc thoáng chút ngạc nhiên.

“Lệ nhi miễn lễ.”

Hư ảnh khẽ giơ tay nâng Hoa Tử Lệ dậy rồi nói: “Gần đây nha đầu Vân Tố kia có động tĩnh gì không?”

Hoa Tử Lệ sắc mặt nghiêm nghin nói: “Vân Tố sư muội trước giờ ít giao du với bên ngoài, không có điểm nào khác thường!”

“Ồ!”

Hư ảnh ngạc nhiên, gật nhẹ đầu: “Không ngờ tiểu nha đầu này nhẫn nhịn tốt vậy...”

Hoa Tử Lệ ngẩn ra: “Ý tổ phụ là gì?”

“Chẳng lẽ ngươi không nhân ra? Không có động tĩnh chính là động tĩnh!”

Hư ảnh nói với vẻ ẩn ý: “Tiểu nha đầu này tính cách cứng cỏi, cố chấp chẳng khác nào mẫu thân. Nếu con bé đã cố nhẫn nhịn như thế, vậy càng tiện cho chúng ta hành động!”

"Ý của tổ phụ là?"

“Lão phu đã thương nghị với điện chủ và các vị trưởng lão khác, chuẩn bị định duyên phận cho hai người con và nha đầu Vân Tố kia, để hai con kết thành đạo lữ, cùng tu tiên đạo!”

“Cái gì?”

Hoa Tử Lệ tâm thần chấn động, sắc mặt vui mừng: “Tổ... tổ phụ, người nói thật không? Điện chủ và các vị trưởng lão cũng đáp ứng rồi?”

“Ha ha ha...”

Hư ảnh cười vang, cố ý trêu ghẹo: “Tiểu tử ngốc nhà con, lão phu đường đường đại trưởng lão Phi Thăng Điện, sao lại có chuyện đi lừa thằng nhóc nhà con được. Ha ha ha!”

“Vậy... vậy thật quá tốt!”

Đột nhiên nhận được tin này khiến Hoa Tử Lệ kích động không ngừng, tâm trí cũng suýt nữa hỏng mất.

Hoa Tử Lệ từ nhỏ đã cùng lớn lên với Vân Tố trong tông môn, đã muốn độc chiếm đối phương từ lâu rồi, hơn nữa thiên tư của Vân Tố cực cao, với tính cách kiêu ngạo của Hoa Tử Lệ, chỉ có nữ nhân như vậy mới xứng làm đạo lữ của y. Đáng tiếc, Vân Tố tính cách lạnh lùng, đối xử với y không nóng không lạnh, khiến Hoa Tử Lệ thường xuyên phiền muộn.

๑๑۩۞۩๑๑

Cơn kích động qua đi, Hoa Tử Lệ dần dần bình tĩnh lại, trong lòng đột nhiên cảm thấy mọi chuyện tới qua đột nhiên, bỗng có cảm giác không thật.

“Tổ phụ, sao người lại đột nhiên kết duyên cho con?”

Nghe Hoa Tử Lệ hỏi dò, hư ảnh cười nói: “Đừng nghĩ nhiều, chuyện kết duyên đương nhiên là muốn tốt cho con, dẫu sao con và Vân Tố cũng là đệ tử kiệt xuất nhất trong Phi Thăng Điện chúng ta, nếu kết thành đạo lữ, tiên đồ sau này chắc chắn có thể tiến thêm một bước.”

Hoa Tử Lệ nhíu mày nói: “Nhưng giờ chẳng rõ tung tích Cổ Thiên Hành, chẳng phải tổ phụ vẫn nghi ngờ thứ đó đang nằm trong tay Vân Tố sao?”

Hư ảnh khoát tay rồi nói: “Chỉ là nghi ngờ mà thôi, đâu có chứng cớ gì, chẳng lẽ vì chuyện này mà lão phu phải buông bỏ một đứa cháu dâu tốt như vậy à? Huống hồ, nếu con và Vân Tố kết thành đạo lữ, con bé cũng sẽ là người một nhà, nếu trong tay nó có thứ đó thật cũng sẽ không truyền ra ngoài. Còn những chuyện khác, lão phu đều đã thay con thu xếp ổn thỏa, con không cần để ý tới, chỉ cần mang Vân Tố về là được, sau đó mọi chuyện sẽ như nước chảy thành sông.”

"Nhưng. . . Nhưng là. . ."

Hoa Tử Lệ do dự một chút rồi nói: “Tổ phụ, tính cách Vân Tố người cũng biết rồi đó, nếu cô ấy đã không muốn, không ai ép nổi.”

“Hừ!”

Sắc mặt hư ảnh bỗng lạnh đi, nói: “Chuyện kết duyên vốn do trưởng bối làm chủ, chuyện này lão phu đã thương nghị với sư tôn của nó, nó không có quyền phản đối. Con mang Phi Thăng Lệnh tới, bảo nó mau mau về tông môn, nếu không tuân lệnh thì cưỡng ép bắt đi. Tóm lại nhất định phải mang nó về.”

“Vâng thưa tổ phụ!”

Nhìn hư ảnh tiêu tán, sắc mặt Hoa Tử Lệ lộ vẻ phức tạp.

๑๑۩۞۩๑๑

“Người đâu!”

Trầm ngâm trong chốc lát, Hoa Tử Lệ hủy bỏ cấm chế xung quanh rồi gọi thị vệ bên ngoài vào: “Truyền lệnh của ta, mời Vân Tố tiên sư tới chỗ bản tọa một chuyến, nói là có chuyện quan trọng cần bàn.”

"Thuộc hạ tuân mệnh."

Thịt vệ trả lời rồi nhanh chóng rút lui, Hoa Tử Lệ không khỏi thở dài một tiếng.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK