Mục lục
[Dịch] Tiên Ấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Ngự Phong các, một trong những ngọn núi cao nhất của Thiên Huyễn Tông.

Nơi này quanh năm suốt tháng được bao phủ bởi cương phong, chim chóc rất khó bay vào, khiến bầu không khí có cảm giác nặng nề tĩnh mịch... Trong phòng trúc, Vân Tố giờ đang lơ lửng giữa không trung, hai mắt nhắm lại, trước người một đóa hoa băng trong suốt óng ánh đang lặng lẽ xoa tròn, phát ra từng luồng sáng u lam. Ngay giữa mi tâm nàng, một ấn ký màu vàng lúc chớp lúc tắt, dường như đang chiếu sáng tương hỗ với đóa hoa băng. Thời gian từ từ trôi qua, ánh sáng màu lam càng lúc càng mạnh mẽ, cuối cùng bao phủ toàn thân Vân Tố. Trong nháy mắt, dường như toàn bộ thế giới đều biến thành màu lam. Xung quanh Vân Tố ngưng kết tầng tầng tuyết trắng, thân thể nàng, linh hồn nàng, suy nghĩ của nàng, như ngưng đọng lại!

๑๑۩۞۩๑๑

Không biết bao lâu sau, màu vàng kim nơi ấn ký giữa my tâm của nàng từ từ sáng lên, dần dần mạnh mẽ.

“Bùng!”

Một tiếng vỡ vụn vang lên, xung quanh bông tuyết ầm ầm tan vỡ, băng hoa cũng theo đó tan thành điểm điểm bụi trần, tiêu tán trong không khí. U lam phai nhạt, kim quang thu liễm, mọi thứ trong phòng trở lại nguyên trạng, chỉ có Vân Tố vẫn lặng lẽ lơ lửng giữa không trung, như chưa từng xảy ra chuyện gì. “Điểm điểm ánh lạnh hóa ánh sao, gió trời vượt núi thấu mưa rơi... Bộ tiên thuật này rốt cuộc cũng có chút uy lực...” Vân Tố thì thào tự nói, xoay tay lại ngưng tụ thành một đóa hoa băng, so với lúc nãy đã nhỏ hơn rất nhiều, lặng lẽ xoay tròn trong lòng bàn tay nàng, chẳng khác nào đó hoa kiều diễm nhất, lạng lẽo nhất trong thiên hạ. Hai năm trước đây, Hàn Tích mới sơ thành, khi đó mình chỉ ngưng tụ được một giọt nước nho nhỏ, mà sau hai năm tu hành, rốt cuộc đã ngưng tụ thành một đóa hoa, dẫu chưa tới mức đại thành song uy lực cũng hơn một trời một vực so với trước đây. Tới lúc này, Vân Tố cuối cùng cũng gật đầu, lòng khá thỏa mãn.

“Xoẹt!” Đột nhiên cấm chế lay động, một ngọc giản truyền tin bay vào. Vân Tố tiếp lấy ngọc giản xem qua, hàng mi khônng khỏi nhíu lại.

๑๑۩۞۩๑๑

Trên đài Lâm Thiên, mây tiên lờ lững. Hoa Tử Lệ ngòi xếp bằng bênh ao ngọc, cẩn thận xoay xoay chén trà trước mặt, trong không khí tràn ngập hương thơm thanh đạm. Không bao lâu sau, không gian đột nhiên xoắn vặn, bóng dáng Vân Tố xuất hiện trong căn lầu.

“Ha ha, sư muội, đã tới, mời ngồi mời ngồi! Nếm thử Thất Diệu Tiên Nhưỡng của ta đi...” Hoa Tử Lệ đứng dậy chào đón, mỉm cười rồi chỉ tay về phía bồ đoàn đối diện với mình, ý bảo đối phương ngồi xuống cùng nói chuyện.

“Sư huynh đừng khách khí.”

Đợi Vân Tố ngồi xuống, Hoa Tử Lệ cẩn thận châm nước dâng trà cho đối phương rồi mới ngồi xuống.

“Ha ha, sư muội thật khắc khổ, ngày nào cũng vùi đầu vào tu luyện, không chịu bỏ chút thời gian nào qua chỗ sư huynh này, khiến vi huynh hổ thẹn vô cùng, thật kém quá xa!”

“Trà ngon!”

Vân Tố thưởng thức hơi trà, không nhịn được cất tiếng khen. Hoa Tử Lệ cảm thấy không uổng tay nghề của mình, càng thêm hứng thú: “Đúng rồi, sư muội, thật ra chuyện ở Nhất Trung Thiên cũng đã kết thúc, chẳng hay khi nào sư muội định về Ngũ Tối Thiên?”

“...”

Thấy Vân Tố im lặng không nói, Hoa Tử Lệ sắc mặt buồn bã nói: “Sao sư muội lại không nói gì, có phải sư huynh chọc giận muội rồi không? Ài! Thật ra sao sư huynh lại không biết, huynh ở lại đây khiến muội cảm thấy không được tự nhiên, đáng tiếc, vi huynh thân mang trọng trách sư môn, phải tra rõ chuyện phản loạn của quặng nô và biến cố thiên triệu, không thể không ở lại nơi này, chẳng lẽ sư muội đang cho rằng vi huynh ở lại đây để giám thị muội à?”

“Chẳng lẽ không phải vậy sao?” Vân Tố mặt không đổi sắc nhìn Hoa Tử Lệ khiến y chột dạ, né tránh ánh mắt nàng.

“Cái này...” Nội tâm Hoa Tử Lệ nhanh chóng khôi phục, hơi lúng túng đáp: “Nói thật nhé, thật ra vi huynh đã muốn về từ lâu rồi, tiên linh khí ở Nhất Trung Thiên rất loãng, vốn không thích hợp cho chúng ta tu hành... Nhưng, chuyện tông môn giao cho lại không thể không làm, thật khiến huynh khó xử.”

“Cũng thật khó cho sư huynh.” Vân Tố không tiếp tục dây dưa nữa, nói thẳng vào trọng tâm: “Vậy chẳng hay sư huynh gọi muội tới đây có chuyện gì cần bàn?”

Nói tới chính sự, sắc mưatj Hoa Tử Lệ thu liễm lại, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Sư muội, chúng ta quen biết đã bao lâu?”

Vân Tố không ngờ đối phươnglại hỏi ngược lại mình, không khỏi giật mình, song vẫn trả lời: “Muội sinh ra ở tông môn, quen biết sư huynh đã gần ngàn năm rồi.”

“Đúng vậy, đã gần ngàn năm rồi.” Hoa Tử Lệ mỉm cười cảm khái: “Nhớ ngày nào còn là tiểu nha đầu dịu dàng ít nói trên đỉnh Ngọc Linh, giờ đã thành một cô gái rồi, hơn nữa càng lúc càng xinh đẹp rung động lòng người, ha ha!”

Vân Tố cau mày hỏi: “Sao đột nhiên sư huynh lại nhắc lại những chuyện trước kia?”

“À!” Hoa Tử Lệ thở dài nói: “Vừa rồi tông môn truyền Thăng Tiên lệnh, gọi hai người chúng ta lập tức trở về tông môn.”

Vân Tố lập tức biến sắc: “Trở về tông môn? Xảy ra chuyện gì à?”

“Chuyện này...” Thấy Hoa Tử Lệ do dự, Vân Tố lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ sư huynh định giấu muội à?”

“Thật ra... thật ra...” Hoa Tử Lệ thẹn thùng nói: “Thật ra tổ phụ và tông chủ đã bàn bạc, muốn hai người chúng ta kết duyên với nhau, hơn nữa bảo chúng ta mau chóng trở lại tông môn, cử hành nghi lễ kết duyên.”

“Cái gì?” Vân Tố đứng bật dậy, vẻ mặt đầy khiếp sợ.

Hoa Tử Lệ cũng đứng dậy, trấn an: “Sư muội, huynh biết chuyện này hơi bất ngờ đối với muội, huynh vốn cũng định chờ mọi chuyện ở đây kết thúc rồi mới bàn bạc với muội.”

“Không! Muội không đồng ý.” Vân Tố lập tức từ chối khiến sắc mặt Hoa Tử Lệ trầm xuống: “Sư muội, muội biết mà, huynh luôn toàn tâm toàn ý với muội, mấy năm nay vẫn lặng lẽ bảo vệ bên cạnh muội, chẳng lẽ muội không thể suy nghĩ một chút sao? Hơn nữa, tiên chủng của huynh thuộc tính mộc, đã dung hợp bốn loại lực lượng hành mộc, tiên chủng của muội thuộc tính thủy, giờ cũng tương tự huynh, dung hợp bốn loại lực lượng hành thủy, chúng ta thủy mộc tương sinh nếu cùng song tu, có thể nói ông trời tác hợp, trong thiên hạ ngoại trừ huynh ra, ai xứng được với muội?”

“Muội cũng đã suy nghĩ cẩn thận nên mới không đồng ý...” Vân Tố cũng cảm thấy mình nói vậy thật khiến người khác tổn thương, bèn từ từ nói: “Muội tu hành còn chưa tới ngàn năm, giờ căn cơ bất ổn, phải chuyên tâm tiềm tu, cho nên muội không muốn nói tới chuyện nhi nữ tư tình đó, mong sư huynh thứ lỗi.” Thấy Vân Tố từ chối không phải vì chán ghét mình, Hoa Tử Lệ cũng thầm thở phào, xem ra còn có cơ hội.

“Sư muội. Muội cũng biết chuyện kết duyên này Vô Nguyệt thượng sư đã đáp ứng, điện chủ cùng mấy vị trưởng lão cũng đồng ý, nếu sư muội lo chuyện này ảnh thưởng tới việc tu hành, chúng ta có thể cử hành nghi lễ kết duyên trước, còn chuyện song tu, có thể đợi muội...”

“Nếu muội vẫn phản đối?” Thấy Vân Tố vẫn kiên quyết, sắc mặt Hoa Tử Lệ lại trầm xuống.

๑๑۩۞۩๑๑

“Ầm!” Một tiếng nổ lớn vang lên, Lâm Thiên các đột nhiên nổ tung, toàn bộ Thiên Huyễn Tông chấn động. Mọi người kinh hãi nhìn lại, chỉ thấy một bóng người xuyên thẳng qua đại trận hộ sơn của Thiên Huyễn Tông, bay về phía xa.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK