Mục lục
[Dịch] Tiên Ấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:





Trong lúc đấu trường nô lệ bước vào thời điểm gay cấn nhất, trên bầu trời Đông Phượng Lân Châu, hai đại kim tiên đứng đối diện nhau, giữa hai người lộ ra từng đợt hàn ý.

Xung quanh hai người là mười tám nam tử mặc áo bào đen bày sẵn trận địa đợi đón địch. Giữa mi tâm mỗi người đều lập lòe ánh lam đậm, không ngờ tất cả đều là la thiên thượng tiên, hơn nữa cấp bậc còn không thấp.

“Sư muội, không biết muội vội vã như vậy là định chạy tới đâu?”

Hoa Tử Lệ đứng khoanh tay, áo tím mũ vàng, tác phong cao quý.

Khuôn mặt Vân Tố không chút biểu tình, lạnh lùng đáp: “Chuyện của ta không cần báo cáo với sư huynh, mong sư huynh nhường đường.”

“Kết duyên với huynh thật sự làm khó muội vậy sao?”

Hoa Tử Lệ cố nén cơn giận trong lòng, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Sư muội, giờ toàn bộ Đông Phượng Lân đều nằm dưới sự khống chế của vi huynh, muội không đi được đâu, tốt nhất là về cùng vi huynh thôi, vi huynh bảo đảm không ai có thể làm thương tổn muội.”

“Bảo đảm? Sư huynh lấy gì bảo đảm?”

Vân Tố không hề bị lay động, sắc mặt hờ hững nói: “Sư huynh có thể đảm bảo đám người đại trưởng lão sẽ không bức ép ta? Sư huynh có thể đảm bảo bọn họ sẽ không lợi dụng ta để đối phó với Cổ Thiên Hành? Đừng nghĩ muội không biết tâm tư các người, các người chỉ muốn lợi dụng ta để tìm kiếm món đồ kia thôi... Ta thừa nhận, ta hận Cổ Thiên Hành, hận không thể giết chết y! Nếu không phải vì y, mẫu thân ta cũng không đau khổ mà chết, ta cũng không mất đi người thân yêu nhất ngay từ khi còn nhỏ. Thế nhưng, cho dù ta có tàn nhẫn tới đâu, Cổ Thiên Hành vẫn là cha ta, là người có huyết mạch thân cận nhất với ta, ta tuyệt đối không cho phép người khác làm hại y, cho dù y có phải chết cũng chỉ có thể chết trong tay ta, các ngươi muốn lợi dụng ta để làm hại y ư, nằm mơ đi!”

“...”

Đây là lần đầu tiên Hoa Tử Lệ thấy Vân Tố giận dữ như vậy, trong lúc nhất thời cũng chẳng biết nói sao. Y thật sự không ngờ vị sư muội lúc bình thường tính cách lạnh lùng, trầm tĩnh ít nói lại còn một mặt kiên cường cố chấp như vậy.

Thở dài một hơi, Hoa Tử Lệ nói với giọng nghiêm túc: “Sư muội, chẳng lẽ muội định phản bội tông môn? Vi huynh phụng theo tông lệnh mang muội trở về.”

“Đừng đem tông lệnh ra dọa ta!”

Vân Tố không nhường nhịn chút nào, nói: “Tông môn có mười hai trưởng lão lệnh, có ba mươi sáu phong lệnh, tám mươi mốt tiễn lệnh, thế nhưng ta chỉ nhận điện chủ lệnh, chỉ nhận tiên quân dụ lệnh, sư huynh tưởng cầm tông lệnh của đại trưởng lão là đại biểu được cả Phi Thăng Điện hay sao?”

“Muội...”

Hoa Tử Lệ buồn bực không thôi, trong trường hợp khác một cô gái xinh đẹp có cố chấp như vậy cũng không mất đi vẻ đáng yêu, song đáng tiếc, đối với y lúc này, sự cố chấp đó lại khiến người ta cảm thấy bất đắc dĩ, thậm chí phẫn nộ.

“Sư huynh tránh đường giúp, đừng ép muội hận sư huynh.”

Sự cố chấp của Vân Tố khiến Hoa Tử Lệ vô cùng đau đầu, song y lại không thể nhường đường, trước không nói mình vẫn mong đối phương lưu lại, mà còn lệnh của tổ phụ, không làm vậy cũng chẳng tiện nói lại!

“Ài! Sư muội, bỏ ý định đó đi, muội không đi được đâu.”

“Thật không? Ta muốn xem xem, ai ngăn được ta!”

Lời còn chưa dứt, Vân Tố đột nhiên bộc phát ra uy thế khủng khiếp khiến người người kinh hãi, chỉ trong nháy mắt đã phóng tới Nghênh Tiên Đài.

Tiếc là Hoa Tử Lệ đã sớm nhìn ra ý định của đối phương, vì vậy lệnh cho mười tám vị la thiên thượng tiên kết thành đại trận xung quanh, bao vây Vân Tố vào giữa.

Mượn uy thế của bầu trời, lực lượng của ngôi sao, giam cầm không trung, luyện hóa tiên hồng.

“Khốn Khung Hóa Tiên Trận!”

Vân Tố bị đại trận bao vây, uy áp mênh mông cuồn cuộn đổ thẳng vào thiên linh, toàn thân như sa vào đầm lầy, cử động khó khăn. Có điều càng nguy hiểm, Vân Tố càng bình tĩnh, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ kế sách ứng phó.

Hoa Tử Lệ thấy vậy cũng chẳng vội động thủ, chỉ ra sức khuyên can: “Sư muội là đại sư tỷ của Phi Thăng Điện, chắc cũng hiểu rõ sự lợi hại của Khốn Khung Hóa Tiên Trận hơn những người khác? Đây là pháp trận có thể giết chết cả kim tiên! Mười tám người này đều là thị vệ của trưởng lão, tu vi la thiên thượng tiên, nếu đã ra tay, vi huynh cũng không dám bảo đảm bọn họ sẽ không làm muội bị thương.”

“Ta nói rồi, ta sẽ không về!”

Giọng nói lạnh lùng của Vân Tố mang theo vẻ quật cường, một điểm sáng lạnh ngưng tụ lại ở đầu ngón tay trái.

Ánh sáng xanh lam đậm hội tụ lại từ bốn phương tám hướng, thiên địa xung quanh đó như ngưng đọng lại, tất cả sinh mang bỗng trở nên thong thả, ngay cả Khốn Tiên Khung Hóa Tiên Trận do mười tám thị vệ kết thành cũng có dấu hiệu sụp đổ.

"Đây. . . Đây là. . ."

Đồng tử Hoa Tử Lệ co rút lại, tín hiệu nguy hiểm kích thích tâm thần gã khiến gã vội vã vận chuyển kim thân pháp tướng bảo vệ bản thân.

“Hàn... Tích...”

Vân Tố nhẹ nhàng buông hai chữ, một đóa hoa băng trong suống óng ánh lơ lửng trong lòng bàn tay, thi thoảng lại tỏa ra ánh sáng lam yêu dị!

Ý lạnh thấu xương!

Cảm nhận được sự uy hiếp sinh mạng, Hoa Tử Lệ không hề do dự nữa.

“Lên!”

Ra lệnh một tiếng, mười tám vị la thiên thượng tiên cùng tế ra pháp bảo, đều là phi kiếm màu xanh, cùng là tiên phẩm.

“Ong ong ong!”

Mười tám luồng tiên nguyên dưới sự gia tăng của trận pháp bắt đầu lộ ra ánh vàng kim, Khốn Khung Hóa Tiên Trận vận chuyển tới cực hạn, uy thế luyện hóa được cả thiên địa, sao trời. Song ngay lúc này, tất cả mọi thứ chìm vào bất động!

Giữa đất trời phất phới những bông tuyết xanh lam, một cảm giác lạnh lẽo chưa từng có như muốn đóng băng tất cả sinh mệnh lại.

Mười tám thị vệ vô cùng kinh hãi, Hoa Tử Lệ đột nhiên biến sắc!

Tiên thuật! Đây là tiên thuật chân chính, hơn nữa còn là tiên thuật thượng phẩm!

Khác với tiên quyết pháp thuật tầm thường khác, dựa vào lực lượng bản thân để ngưng tụ ra các thủ đoạn khác nhau. Tiên thuật chân chính là mượn lực lượng bổn nguyên của Tiên Giới, chạm tới quy tắc vận chuyển của trời đất, chỉ giơ tay nhấc chân cũng mang theo ý chí của thiên địa, lực lượng của bổn nguyên.

Còn tiên thuật “Hàn Tích”, là bản nguyên của thủy trong ngũ hành.

๑๑۩۞۩๑๑


Cùng một thời gian, trận chiến trong đấu trường nô lệ cũng tiến vào giai đoạn cao trào.

Dưới sự công kích điên cuồng của Quỷ Nhận, Hắc Nô dần dà không chống nổi nữa, vết thương lan khắp toàn thân, không còn sức lực mà đánh trả.

Nếu đổi lại là người thường, chỉ sợ đã mất ý chí chống lại từ lâu, song Quỷ Nhận vẫn cố gắng kiên trì, cho dù cơ thể y tràn đầy thương tích, cho dù y không có chút phần thắng, y vẫn không đầu hàng.

Ngoan cường, hay nên nói là cố chấp!

Chống cự, vẫn tiếp tục chống cự!

Không ai biết vì sao Quỷ Nhận lại kiên trì đến vậy, không ai biết vì sao y không chịu ngã xuống, có điều, càng như vậy, tiếng gào thét trên khán đài càng kịch liệt.

๑๑۩۞۩๑๑
Thấy cảnh tượng tàn nhẫn đó, Tiểu Ức Khổ không đành lòng, nhắm mắt lại, ánh mắt Nam Môn Phi Vũ cũng lộ vẻ hoang mang, dường như không còn chút hứng thú nào với trận tỷ thí này. Đúng vậy, dẫu sao hai người vẫn còn là trẻ con, tâm tính vẫn lưu lại chút chất phác và chân thành.

Bạch Mộc Trần cũng cảm thấy khó chịu, chỉ đành xiết chặt nắm nay, chàng có thể hiểu được tâm trạng của Quỷ Nhận lúc này, cũng như chàng năm đó, cố chấp, không cam lòng. Cảm giác đau thương khó hiểu đè nén trong cõi lòng, khiến chàng gần như không thở nổi.

Dường như trời cao cũng thương cảm, bỗng dưng điểm điểm hoa tuyết phủ xuống.

Bông tuyết? Sao nơi này lại có tuyết được?

Bạch Mộc Trần bỗng ngẩng đầu lên, trên trời bông tuyết từ từ bay lượn, mang theo một màu u lam yêu dị.

Thiên uy cuồn cuộn, thần uy như trời.

Trong chốc lát, đấu trường nô lệ bỗng yên tĩnh tới lạ thường, không chút tiếng động. Cho dù là hắc nô đã mất đi lý trí cũng quỳ rạp trên mặt đất, run lên bần bật.



Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK