“Đại thúc...”
Ngoài thư lâu, một giọng nói lanh lảnh vang lên từ phía xa xa.
Bạch Mộc Trần buông điển tịch trong tay xuống, bước ra phía ngoài, chỉ thấy Tiểu Ức Khổ cùng Nam Môn Phi Vũ cùng xuất hiện trước mặt.
“Tiểu thư, tam thiếu gia... Sao hai người lại tới đây?”
Tàng Thư Các này thuộc phạm vi quản lý của nội đường, ra ra vào vào đều cần xin phép, không thuận tiện cho lắm cho nên bình thường Bạch Mộc Trần đều chủ động về nhà, bọn Tiểu Ức Khổ cũng rất ít khi tới đây.
“Chào lão Bạch, lâu rồi không gặp, ha ha.”
Nam Môn Phi Vũ chào Bạch Mộc Trần một câu, cử chỉ vô cùng tùy ý: “Ức Khổ muội muội bảo muốn tìm ngươi nên ta mang muội ấy tới.”
Nam Môn Phi Vũ giờ đã thật lòng kính nể Bạch Mộc Trần, đối phương không chỉ có hiểu biết rộng rãi mà còn rất biết cách dạy bảo người khác.
Tiểu Ức Khổ được Bạch Mộc Trần dạy dỗ, chỉ trong thời gian ba năm ngắn ngủi tu vi đã đuổi sát theo Nam Môn Phi Vũ. Đặc biệt là dưới tác dụng của Cấm Tiên Chú, vừa mới đầu hai đứa trẻ đều rất không quen, thế nhưng sau khi kiên trì một thời gian, cả hai đều vui mừng phát hiện bản thân đã mạnh lên rất nhiều, khả năng khống chế lực lượng vô cùng thoải mái. Cho nên sau này, mỗi khi Bạch Mộc Trần dạy Tiểu Ức Khổ, Nam Môn Phi Vũ cũng ngồi một bên nghe giảng.
Cứ như vậy, bất kể là khả năng khống chế tiên nguyên hay cảm ngộ cảnh giới, lý giải tu hành, hai đứa bé đều có cảm giác thoát thai hoán cốt.
Nam Môn Phi Vũ dám cam đoan, toàn bộ thị tộc Nam Môn... Không! Hẳn phải là tại toàn bộ dãy Cảnh Lan này, Bạch Mộc Trần tuyệt đối là giáo viên số một số hai.
Bản thân thay đổi ra sao Nam Môn Phi Vũ cũng thầm hiểu trong lòng, cho dù trước giờ cậu bé không biể lộ vẻ cảm ơn với Bạch Mộc Trần nhưng sự tôn trọng chàng không hề giảm bớt, nếu không phải thân phận đối phương là tiên nô, sợ cha mình trách cứ, Nam Môn Phi Vũ đã sớm chủ động bái sư.
“Tiểu thư, tiêu thư tới đây làm gì?”
“Đại thúc, mẹ có việc gấp bảo con tới tìm thúc.”
Tiểu Ức Khổ trong lòng gấp gáp, không có thời gian để ý tới Nam Môn Phi Vũ đang đứng bên, tiếp tục nói: “Mẹ nghe nói mấy ngày nay dãy Cảnh Lan rất không yên bình, trong lòng bất an nên bảo con tới hỏi ý đại thúc, không biết đại thúc nghĩ sao?”
“Nghĩ sao?”
Bạch Mộc Trần bật cười nói: “Một tiên nô như ta có thể có ý kiến gì, cố gắng sống ở đây cũng không tệ, chuyện bên ngoài cứ để bọn gia chủ xử lý là được, thị tộc Nam Môn đâu có nhỏ nhoi gì, không dễ ngã xuống đâu.”
“Không phải đâu, lần này không giống trước đây.”
Tiểu Ức Khổ sợ Bạch Mộc Trần không biết tính nghiêm trọng của sự việc, bèn đem mọi tin tức thăm dò được nói cho đối phương.
Nghe cô bé nói xong, sắc mặt Bạch Mộc Trần vẫn hờ hững như trước.
Thực ra, tuy Bạch Mộc Trần rất ít khi ra ngoài thế nhưng vẫn hiểu rõ đại khái về thế cục của dãy Cảnh Lan hiện giờ.
Một mỏ quặng xuất hiện có ý nghĩa không nhỏ đối với Tiên Giới đang khan hiếm tài nguyên, đồng nghĩa với hưng thịnh và phồn vinh. Thế tục nơi hạ giới có câu rất chính xác, lợi nhuận trăm phần trăm có thể khiến người ta liều lịch, lợi nhuận hai trăm phần trăm có thể khiến người ta giẫm lên bất cứ quy tắc nào, huống hồ đây còn là Tiên Giới... Tiên Giới theo đuổi đại đạo trường sinh.
Những lời này nhắm thẳng vào lòng người, có thể thấy những kẻ bị ích lợi làm mê muội chẳng phải số ít.
Bạch Mộc Trần không cần nghĩ cũng biết, dãy Cảnh Lan lần này sẽ gặp một trận đại loạn trước giờ chưa từng có, chuyện này sẽ diễn ra trong một thời gian tương đối đài. Dẫu sao có không ít thế lực tranh đoạt mỏ quặng, trong thời gian ngắn khó lòng cân bằng lợi ích giữa các bên. Cho dù Thái Nhất Tông đứng ra cũng chẳng thể giải quyết được gốc rẽ của vấn đề, không khéo còn bị những thế lực khác kéo xuống vũng nước đục.
Đương nhiên, tam đại thị tộc kinh doanh tại dãy Cảnh Lan này đã vài ngàn năm, có nhiều liên hệ rối rắm với các thế lực khác, căn cơ nội tình đều khá thâm sâu, tuyệt đối không phải thứ để người ta có thể mặc sức xâu sé. Hơn nữa từ thái độ của thị tộc Nam Môn với hai tộc khác, Bạch Mộc Trần tin rằng nếu cần tam đại thị tộc chắc chắn sẽ liên hợp lại, đối kháng với những thế lực xâm chiếm lợi ích của mình.
“Tiểu thư yên tâm, không sao đâu.”
Bạch Mộc Trần mỉm cười an ủi, không giải thích nhiều.
Quả nhiên, nghe Bạch Mộc Trần trấn an xong, Tiểu Ức Khổ cũng buông lỏng hơn nhiều.
Nam Môn Phi Vũ cười ha hả nói: “Huynh đã bảo mà, không sao đâu, muội không cần bận tâm. Dãy Cảnh Lan chúng ta nằm trong phạm vi quản lý của Thiên Vi Phủ, cho dù xảy ra chuyện gì cũng còn Thiên Vi Phủ và tứ đại gia tộc đứng ra cơ mà.”
“Ừ ừ ừ, huynh nói đúng.”
Tiểu Ức Khổ ậm ừ đáp lời, cũng cảm thấy mẹ với mình buồn lo vô cớ. Có điều bị Nam Môn Phi Vũ nói vậy gò má cô bé hơi nóng lên, bèn quay đầu sang trừng mắt lườm đối phương một cái.
Hai đứa trẻ trêu chọc nhau, không hề phát hiện một chút âu lo trong khóe mắt Bạch Mộc Trần.
Nội tình của tam đại thị tộc không tồi song đáng tiếc không có cao thủ cường đại trấn giữ, một khi các thế lực ngoại lai liên hợp lại, tam đại thị tộc không ngăn cản nổi.
Thái Nhất Tông cùng Thiên Vi Phủ thật ra đều không đáng tin cậy, đặc biệt là Thiên Vi Phủ cùng tứ đại gia tộc, sau khi Thiên Cơ Minh tham gia, bọn họ hấu như không kiếm được chút lợi lộc nào từ mỏ quặng, dãy Cảnh Lan có ra sao cũng chẳng hề liên quan tới bọn họ. Ngược lại, Thái Nhất Tông chiếm hơn nửa lợi ích không thể không nhúng tay vào... Chỉ có điều sản nghiệp của Thái Nhất Tông quá lớn, sợ rút dây dộng rừng, có nhiều chỗ cố kỵ, sợ rằng không tới lúc mấu chốt sẽ không hành động gì.
“Ừm.”
Đang trầm tư, Bạch Mộc Trần bỗng ngẩng đầu nhìn về phía xa.
Chỉ chốc lát sau, đám người Nam Môn Tiêu Viễn đã xuất hiện trong tầm mắt Bạch Mộc Trần.
“A! Phụ thân... Như Đồng tỷ tỷ, Võ Tây Lăng... Sao, sao mọi người lại tới đây?”
Nam Môn Phi Vũ thấy đám người Nam Môn Tiêu Viễn xuất hiện lập tức ngây ra, chạy tới đón.
“Ồ, sao nhóc ba cũng ở đây?”
Nam Môn Tiêu Viễn nhìn con trai mình một chút, lại liếc sang Bạch Mộc Trần cùng Tiểu Ức Khổ, trong lòng cũng hiểu thêm vài phần. Hắn cũng biết con trai thứ ba này của mình thường xuyên tới chỗ mẹ con Ôn Nhã chơi, quan hệ cũng khá hòa hợp. Nếu thật sự muốn giữ quan hệ với hai mẹ con Ôn Nhã, sau này chắc phải nhờ vào đứa con thứ ba này.
“Thưa phụ thân, Ức Khổ muội muội muốn tìm lão bạch... A! Là Bạch Mộc Trần, con dẫn muội ấy tới!”
Nam Môn Phi Vũ biết tiên sĩ chính thống coi thường tán tiên, cậu bé sợ phụ thân không thích mình có quan hệ với tiên nô nên lập tức thay đổi cách xưng hô.
Nam Môn Tiêu Viễn thấy vậy chỉ cười nhẹ, không nói gì thêm, con trai mình thế nào chẳng lẽ mình không rõ.
Trong số ba đứa con trai, Nam Môn Phi Vũ có thể coi là đứa ngu ngốc nhất, tương tự, cũng là đứa trẻ không cso tâm cơ, một người như vậy thành tựu trong tương lai chắc chắn chỉ có hạn, lúc thường ít khi ở chung với người khác, không bị người khác hận thù hay ghen tị gì, có vẻ vô cùng giản dị.
Nam Môn Tiêu Viễn tin rằng Ôn Nhã cũng nhìn thấu điểm này cho nên mới không phản đối con gái mình qua lại với Nam Môn Phi Vũ.
“Ức Khổ bái kiến gia chủ.”
“Bạch Mộc Trần bái kiến gia chủ... Ra mắt hai vị thiếu chủ...”
Bạch Mộc Trần bước tới thi lễ, Nam Môn Tiêu Viễn gật nhẹ đầu, nở một nụ cười nhẹ.
Tổ Nhược Đồng cùng Võ Tây Lăng cũng thăm hỏi vài câu, Nam Môn Văn Dương và Tư Đồ Hôi lặng lẽ đứng một bên.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK