Mục lục
[Dịch] Tiên Ấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Dãy Cảnh Lan, đỉnh vọng Thiên.

Đỉnh núi phía tây là nơi chi trưởng của thị tộc Nam Môn sinh sống, con cháu chi thứ không được triệu kiến nghiêm cấm tiến vào.

Khác với nơi ở của mười hai đỉnh núi của chi thứ, nơi ở của chi trưởng trên đỉnh Vọng Thiên này chỉ có ba trang viện rộng lớn, tao nhã cổ kính, đứng song song với nhau, còn căn lầu chính giữa là căn trung tâm của cả thị tộc Nam Môn.

๑๑۩۞۩๑๑

Lúc này, trong trang viên nguyên quán, hai vị phu nhân với khuôn mặt xinh xắn đang cắt tỉa cành lá trong vườn hoa, xung quanh như có linh tước bay múa, như một bức tranh mỹ lệ.

“Muội muội xem kìa, năm nay cúc vàng nở rộ nhiều lắm, mật hoa trong nhụy đã sắp tràn ra rồi.”

Vừa nói, một phu nhân dùng ngón tay trỏ chấm một một giọt mật trên nhụy hoa rồi đưa lên miệng mút, sau đó mỉm cười hài lòng.

Phu nhân này tên Lạc Mai, là con gái của Lạc gia trong Thiên Vi Phủ, cũng là nữ chủ nhân trong thị tộc Nam Môn.

Còn một vị phu nhân khác là nhị phu nhân trong thị tộc Nam Môn, mẹ của Nam Môn Phi Vũ – Tân Dung.

Tân Dung không phải quý tộc danh môn mà chỉ là một đệ tử ưu tú trong tiên phái cỡ trung, sinh ra trong cảnh nghèo hèn, tất nhiên Tân Dung không sánh được với bối cảnh thâm sâu của Mai Tinh, bởi vậy cuộc sống tại thị tộc Nam Môn cũng khá gian nan. Cũng may Tân Dung là người hiểu chuyện, tính cách hòa nhã, chưa bao giờ tranh chấp với người khác, nhờ vậy Lạc Mai cũng không có ý định chèn ép.

Trên thực tế, Lạc Mai vốn không cần chèn ép ai, với địa vị của nhà nàng tại Thiên Vi phủ, ngay cả trong thị tộc Nam Môn cũng nào có ai dám đối nghịch? Cho dù là gia chủ thị tộc Nam Môn, đôi khi cũng phải nhường nhịn bà ba phần.

“Tỷ tỷ, Vũ Thính Trạm hành sự lạ thường, hành tung của các trưởng lão càng kỳ lạ, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

Tần Dung vừa giúp Lạc Mai thu thập mật hoa, vừa cau mày lo lắng.

Vốn dĩ Tân Dung không có tư cách hỏi tới chuyện nội đường, có điều mấy hôm nay nàng vẫn cảm thấy tim đập mạnh, không nhịn được nên mới mở miệng hỏi.

“Quả thực đã xảy ra chút chuyện...”

Lạc Mai cũng chẳng giấu diếm, nói thẳng: “Hơn mười năm trước, tam địa thị tộc chúng ta xâm nhập dãy Cảnh Lan thăm dò, trong lúc vô tình phát hiện ra một chút mỏ quặng, đáng tiếc lúc đó đội ngũ của tam đại thị tộc gặp phải hung thú tập kích, mọi người đều chết hết, chỉ có đôi ba tin tức truyền về, lúc đó gia chủ tam đại thị tộc phong tỏa mọi tin tức, chỉ âm thầm phái người vào điều tra, song nơi thâm sơn cùng cốc nguy hiểm vô cùng, những người phái đi đa số lành ít dữ nhiều...”

“Cái gì? Lại có chuyện như vậy?”

Tân Dung kinh hãi biến sắc, nàng hiểu rất rõ một mỏ quặng như vậy có ý nghĩa ra sao, có thể là của cải vô tận, nhưng cũng có thể là tai họa khôn cùng. Cũng khó trách nàng thấy lạ, bí mật động trời như vậy đâu phải ai cũng chạm tới được? Cho dù nàng là nhị phu nhân của thị tộc!

“Tỷ tỷ nói với muội cái này, vậy gia chủ, chàng...”

Tân Dung dừng tay, trong lòng hơi nhấp nhỏm, đột nhiên biết bí mật lớn như vậy, sao nàng bình tĩnh cho được?

Lạc Mai nhận ra suy nghĩ của đối phương, nhẹ nhàng trấn an: “Muội muội đừng lo, chuyện này tuy là cơ mật song giờ cũng giải quyết xong xuôi rồi, cho dù có nói cho muội gia chủ cũng không ý kiến gì đâu.”

“Giải quyết rồi?”

“Ừ?”

Lạc Mai mỉm cười gật đầu: “Vùng núi sâu quả thật khó đi, nhiều năm qua tam đại thị tộc chúng ta tổn thất không nhỏ, mãi tới mấy ngày gần đây mới mở được một con đường, có điều sau khi thăm dò cẩn thận, lại phát hiện mỏ quặng kia vô cùng khổng lồ, ẩn trong toàn bộ sơn mạch!”

“Ẩn... ẩn trong cả tòa sơn mạch, vậy chẳng phải một mỏ quặng lớn sao?”

Tân Dung lại càng kinh hãi, nếu chỉ đơn giản một mỏ quặng nho nhỏ tam đại thị tộc vẫn có thể chiếm giữ, nhưng một mỏ quặng lớn lại có giá trị không thể đo lường nổi, nếu chỉ để lộ chút tiếng, tam đại thị tộc lúc nào cũng có thể phải đối mặt với họa diệt tộc!

“Không sai, là một mỏ quặng lớn, hơn nữa còn là mỏ huyền kim.”

Lạc Mai nở nụ cười tự đắc, tiếp tục nói: “Mỏ quặng khổng lồ như vậy đương nhiên không phải thứ tam đại thị tộc chúng ta có thể nuốt được, cho nên bản phu nhân nhờ phủ chủ Thiên Vi Phủ đứng ra, mời Thái Nhất Tông tới, còn Vô Song giờ này đang tới chợ Cảnh Lan bàn bạc với người của Thái Nhất Tông, tin rằng không bao lâu nữa sẽ có tin truyền lại.”

“Hóa ra là vậy!”

Tân Dung bừng tỉnh hiểu ra, đồng thời trong lòng cũng yên tâm hơn nhiều.

Đã có Thiên Vi Phủ và Thái Nhất Tông nhúng tay vào, áp lực mà tam đại thị tộc phải chịu cũng sẽ bớt đi nhiều.

๑๑۩۞۩๑๑

Hai người đang trò chuyện, đột nhiên một luồng sáng nhỏ từ trên trời giáng xuống, rớt thẳng vào lòng bàn tay Lạc Mai.

“Bộp!”

Luồng sáng bị Lạc Mai tiếp lấy, Tân Dung nhìn lướt qua, thấy đó là một bức thư màu đỏ, bên trên có một dấu bí văn cần thủ pháp đặc thù mới mở ra được.

“Tỷ tỷ, đây là?”

“Là tin tức mà Vô Song truyền lại, xem ra đã có kết quả thương lượng!”

Lạc Mai trả lời đơn giản rồi dùng bí thuật mở bức thư ra, truyền thần thức vào trong.

“Ồ!?”

Thấy nội dung trong đó, Lạc Mai đầu tiên là ngẩn ra, sau đó khuôn mặt lộ vẻ kinh ngạc.

“Được được được, Vô Song quả không khiến ta thất vọng.”

Thấy Lạc Mai kích động như vậy, Tân Dung hiếu kỳ hỏi: “Tỷ tỷ, là tin tốt à?”

"Đương nhiên là tin tốt rồi. . ."

Lạc Mai đang định trả lời, một bóng người bỗng xuất hiện trong trang viên.

“Mai nhi, Dung nhi, hai người đang nói chuyện gì vậy?”

Giọng nói hùng hậu vang lên, một nam tử trung niên hơi gầy gò bước về phía hai nàng.

Có thể không hề kiêng kỵ xuất hiện ở đây, có thể nói chuyện thân thiết với hai vị phu nhân như vậy, ngoại trừ gia chủ đương đại của thị tộc Nam Môn – Nam Môn Tiêu Viễn ra, còn có thể là ai?”

“Lạc Mai bái kiến phu quân.”

“Tân Dung bái kiến phu quân.”

Hai nữ cùng thi lễ, Tan Dung nhẹ nhàng nói: “Khởi bẩm phu quân, tỷ tỷ nói Vô Song báo lại tin tốt.”

“Không sai.”

Lạc Mai gật đầu, cười ngạo nghễ: “Chuyện mỏ quặng đã bàn bạc xong xuôi, lần này Vô Song quả thực không khiến chúng ta thất vọng.”

“Ồ, kết quả ra sao?”

Nam Môn Tiêu Viễn hai mắt sáng ngời, vuốt vuốt cái cằm lún phún râu.

Lạc Mai đưa thư truyền tin lên rồi nói: “Mỏ quặng bị Thái Nhất Tông chiếm bảy phần, Nguyễn gia chiếm hai phần, tam đại thị tộc cùng tứ đại gia tộc mỗi bên chiếm nửa phần.”

“Chỉ có nửa phần? Xem ra ta đã quá coi thường dã tâm của bọn họ.”

Nam Môn Tiêu Viễn cau mày, lập tức nhận lấy bức thứ: “Người ta mạnh hơn, không thể không cúi đầu.”

Nụ cười của Lạc Mai không hề giảm, lại nói tiếp: “Phu quân vẫn chưa nghe hết mà, tuy rằng tam đại thị tộc chúng ta chỉ chiếm được nửa phần nhưng lại được mười danh ngạch dự tuyển vào Thái Nhất tông, đây là chuyện còn có lợi hơn cả mỏ quặng. Chỉ cần kéo được quan hệ với Thái Nhất Tông, cả Tây Phượng Lân này không còn ai dám động tới tam đại thị tộc chúng ta.”

“Quả thật như vậy!”

Nam Môn Tiêu Viễn vội vàng đưa ý niệm vào trong bức thư, chỉ thấy tin tức trong đó hệt như Lạc Mai vừa nói.

“Tốt lắm! Lần này Vô Song làm tốt lắm! Ha ha ha...”

Nam Môn Tiêu Viễn mỉm cười sảng khoái, Lạc Mai và Tân Dung cũng nhìn nhau, cùng nở nụ cười.

Mười danh ngạch của Thái Nhất tông, đối với tam đại thị tộc mà nói là chuyện tốt cực lớn, thậm chí có thể nói đây là bước ngoặt thay đổi vận mệnh cả thị tộc. Có Thái Nhất Tông chống đỡ, muốn thành thế gia vạn năm cũng chẳng phải ảo tưởng xa vời nữa.

๑๑۩۞۩๑๑

Một hồi hưng phấn qua đi, đầu óc Nam Môn Tiêu Viễn lại dần dần tỉnh táo lại.

Cho dù Thái Nhất Tông cho tam đại thị tộc mười danh ngạch, song chuyện phân phối này lại là một vấn đề khiến người ta đau đầu, xử lý không tốt không khéo còn mang lại đả kích ảnh hưởng tới quan hệ giữa tam đại thị tộc.

“Xem ra phải tới bàn bạc với hai nhà kia mới được.”

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK