Tiên Giới trước giờ đều không yên tĩnh và hòa bình như trong tưởng tượng, nhất là nơi như dãy núi Thiên Uyên.
Vì tranh đoạt tài nguyên, tiên tông khắp nơi tranh đấu gay gắt, quan hệ phức tạp, cho dù là giữa đám tiên nô vì mong chiếm được lợi lộc, cũng thường xuyên xuất thủ với nhau. Nếu không phải có lệnh từ trên ước thúc, sợ rằng chuyện này đã sớm chuyển thành chiến tranh.
Cho dù là vậy, mỗi năm đều có hơn trăm tiên nô ngã xuống vì tranh giành lợi lộc.
Thời gian Bạch Mộc Trần phi thăng lên tiên giới quả thật không lâu, nhưng chàng cũng khá hiểu về tình hình Tiên Giới.
Tranh giành giữa đám tiên nô được ngầm đồng ý ở một mức nào đó, đây cũng là một thủ đoạn để các đại tiên tông khống chế tiên nô, chỉ cần không tổn hại tới lợi ích của tông môn, không gây nguy hại tới tính mạng, thông thường họ cũng chẳng nhúng tay vào những việc thế này. Còn về phần ma cũ bắt nạt ma mới, chuyện này vẫn thường xuyên xảy ra, Bạch Mộc Trần cũng đã sớm quen rồi.
Đương nhiên, để tránh tiên nô khắp các nơi xuất hiện tình hình chiến loạn, các đại tiên tông sau khi thương nghị đều tự xác định phạm vi thế lực của mình, cho nên tình huống truy đuổi vừa rồi rất hiếm thấy, ít ra đây là lần đầu tiên Bạch Mộc Trần được thấy.
......
“Không ngờ lại là ngươi!”
Hạ Khuê vừa nhìn một cái đã nhận ra Bạch Mộc Trần, vẻ mặt hơi kiêng kị. Lúc trước chấp sự Thiên Huyễn tông Liên Vân ban cho đối phương một tấm tiên phù tam giai khiến cho vài tên nô lệ khác nhòm ngó, có điều đối phương cũng thật tàn nhẫn, vừa ra tay đã diệt sạch ba người, khiến cho không ai dám có ra tay với y tiếp.
Để tránh phiền phức, Hạ Khuê không muốn có khúc mắc gì với đối phương, cho nên khách khí chắp tay nói: “Các hạ, đây là chuyện của Ngự Khí tông chúng ta, ba người bọn họ nằm dưới sự cai quản của ta, mong các hạ đừng nhúng tay, tránh làm hỏng quy củ!”
“Ngươi đã nói quy củ? Vậy Bạch mỗ cũng nói quy củ với ngươi....”
Bạch Mộc Trần thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói: “Nếu ta nhớ không nhầm, nơi này hẳn thuộc phạm vi của Thiên Huyễn tông, hiện giờ các ngươi đã vượt qua ranh giới, hình như người làm sai quy định là ngươi mới đúng?”
“Hả?”
Hạ Khuê nghe lời của Bạch Mộc Trần có vẻ như không định đi khỏi, trong mắt thoáng hiện ánh lạnh. Thầm nghĩ đối phương chỉ có một người, nếu đã động thủ chắc gì mình đã phải sợ y. Chẳng qua nếu không cần thiết, y cũng không muốn trắng trọn trêu chọc một kẻ ngoan độc như vậy.
Nhẫn nhịn lại, Hạ Khuê nói: “Vượt khỏi ranh giới là lỗi của chúng ta, thật xin lỗi, chúng ta bắt người xong sẽ đi ngay.”
Dứt lời, đám người lao lên định bắt ba người Tiểu Thần...
“Đi? Đi cái con nhẹ nhà ngươi!”
Tiểu Thần bỏ tay Nguyên Minh Tử ra, nổi giận mắng: “Tiên thạch do chúng ta cực khổ lấy được, sao phải nộp cho các ngươi? Đây là quy định gì chứ? Rốt cuộc thì ta là bố ngươi hay là chú ruột ngươi mà phải đưa?”
“Láo xược! Chết tới nơi còn mạnh mồm!”
Hạ Khuê lạnh lùng vẫy vẫy tay, mọi người dần vây lại.
Cùng lúc đó, Hạ Khuê âm thầm đánh mắt cho mấy huynh đệ, ý bảo mọi người cẩn thận đề phòng Bạch Mộc Trần đánh lén.
Thấy mọi người tới gần, Tiểu Thần và Trần Tịch sắc mặt căng thẳng, Nguyên Minh Tử giọng run run nói: “Các ngươi... các ngươi định làm gì? Đừng làm bậy, nếu bên trên biết, các ngươi cũng chẳng dễ chịu gì đâu!”
“Thật không?”
Hạ Khuê cười he he, vẻ mặt khinh thường nói: “Bên trên biết thì đã sao, chẳng phải nhắm một mắt mở một mắt à? Trong mắt những tiên sĩ đó chúng ta chỉ là những tiện nô, chẳng khác gì con sâu cái kiến, các ngươi nghĩ sẽ có người đứng ra đòi lại công bằng cho mình sao? Huống chi ba kẻ các ngươi khiến các huynh đệ chúng ta lãng phí nhiều sức lực như vậy, cũng phải đòi lại chút lời chứ. Nếu không những người khác theo gương các ngươi, sau này chúng ta làm sao sống được ở bãi quặng đây? Các ngươi yên tâm, ông đây cũng chẳng hại mạng các ngươi, cùng lắm thì đánh cho tàn phế thôi...”
Mọi người đang định động thủ thì một tiếng cười khẽ vang lên bên tai, là giọng của Bạch Mộc Trần.
“Hừ! Các hạ cười gì vậy?”
Hạ Khuê lạnh lùng nhìn sang Bạch Mộc Trần, sắc mặt đề phòng.
Mọi người xung quanh vận chuyển tiên nguyên, lúc nào cũng có thể toàn lực xuất kích.
Bạch Mộc Trần đứng yên tại chỗ bất động, quay sang nói: “Các ngươi cũng thật nhân nghĩa, chỉ đánh người ta tàn phế, để họ tự sinh tự diệt mà thôi... Được rồi, đó là chuyện của các ngươi, không liên quan gì tới ta. Có điều theo quy định trước đây, các ngươi vượt quá ranh giới, có phải cũng nên lưu lại chút gì không?”
“Cái gì?”
Mọi người trợn mắt nhìn nhau, trong con ngươi Hạ Khuê lại ẩn hàm sát khí.
Bình thường chỉ có họ đi ức hiếp người khác, đã khi nào bị người ta chèn ép như vậy? Tốt xấu gì bên họ cũng có hơn hai mươi người, không ngờ đối phương lại chẳng chịu nể mặt mình chút nào. Hừ! Nếu đã như vậy, cần gì nể mặt ngươi nữa.
“Đã nể mặt còn không biết xấu hổ, các huynh đệ...”
Hạ Khuê trong lòng bực tức, đang muốn ra tay giết người, không ngờ một ánh lạnh phá không bắn tới, đâm thẳng tới mặt...
“Không tốt!”
Đòn đánh lén cực nhanh, mọi người chẳng ai phản ứng kịp, chỉ trơ mắt nhìn ánh lạnh hiện lên, cũng may Hạ Khuê kinh nghiệm mong phú, theo bản năng vận chuyển tiên nguyên hộ thể, lại nâng tay lên che chỗ yếu hại.
"Bồng!"
Một tiếng nổ vang lên, Hạ Khuê bị đánh ngã sõng xoài dưới đất, tóc tai toán loạn, chật vật không chịu nổi, nhất là đôi tay gã, lúc này đã máu thịt bầy nhầy.
“Ngươi...... Ngươi......”
Hạ Khuê hoảng sợ nhìn Bạch Mộc Trần cách đó không xa, không kịp nói hết câu đã ngất lịm.
“Cái này... có chuyện gì vậy?”
“Vừa rồi chuyện gì đã xảy ra?”
“Hạ đại ca! Hạ đại ca!”
......
Mọi chuyện xảy ra đột ngột, mọi người ai nấy đều sứng sốt. Bọn họ không ngờ đối phương chỉ một thân một mình mà lại dám kiêu ngạo như vậy, chủ động ra tay đánh trọng thương Hạ Khuê có tiên nguyên năm trăm vòng.
Trong cơn kinh sợ, mọi người đều tự giơ binh khí muốn đánh về phía Bạch Mộc Trần!
Tuy nhiên khi thấy ba tấm tiên phù trong tay Bạch Mộc Trần, ai nấy đều dừng bước, trong mắt lộ vẻ sợ hãi.
Tiên phù! Là tiên phù, tiên phù hàng thật giá thật, bên trong phù văn lưu chuyển, ẩn chứa tiên lực cường đại.
“Đi cái con mẹ nó thôi! Thằng nhãi kia lấy đâu ra nhiều tiên phù như vậy?”
“Đúng vậy, chẳng phải chấp sự Nghi Vân chỉ đưa hắn một tấm tiên phù cấp ba sao? Rốt cuộc có chuyện gì?”
“Ta biết rồi! Chắc thằng nhóc này có quan hệ mờ ám gì với chấp sự Liên Vân chăng?”
“Câu này không được nói loạn, người ta đường đường chấp sự, sao lại coi trọng một tên quặng nô được, chắc chắn là hắn ăn trộm được.”
“Đúng vậy, chắc chắn là ăn trộm được.”
......
Đám người đều chỉ nhỏ giọng bàn tán, không ai dám bước lên một bước, dẫu sao “tấm gương” Hạ Khuê vẫn nằm đây, đúng là khiến người ta tim lạnh chân run.
Thấy vậy, Bạch Mộc Trần hơi mỉm cười, ngay chính chàng cũng không đoán được, thủ đoạn công kích của tiên phù lại sắc bén đến vậy, đây mới chỉ là tiên phù cấp một, nếu là cấp ba, cấp năm, thậm chí cấp mười, ...... vậy sẽ cường đại tới mức nào! Nghĩ tới đây, Bạch Mộc Trần lại không khỏi âm thầm cảm khái, xem ra hiểu biết của mình về phù đạo thật quá ít, lúc nào có thời gian phải tự hoàn thiện một phương thức tác chiến thích hợp với bản thân.
Ánh mắt đảo sang phía trước, Bạch Mộc Trần từ từ nói: “Ta biết các ngươi đuổi bắt một hồi đã tiêu hao không ít tiên nguyên, nếu thật sự động thủ, Bạch Mộc Trần nắm chắc ít nhất sáu bảy phần khiến chư vị lưu lại tại đây, nếu các vị không tin, có thể tiến lên thử xem!”
Thử xem? Ai dám lên? Trừ phi không muốn sống nữa!
Đám người hai mắt nhìn nhau, im lặng không nói gì.
“Xem ra chư vị đều là người hiểu chuyện, vậy không cần gây chiến .”
Bạch Mộc Trần mỉm cười, tiếp tục nói:“Đám người các ngươi vốn vượt qua ranh giới, làm sai quy định, tất nhiên phải trả giá một chút, nếu không Bạch mỗ cũng không tiện cấp báo lên trên? Ừm, như vậy đi, Bạch mỗ không làm khó dễ các ngươi, cứ để ba tên nhóc kia lại, các ngươi tự đi đi là được!”
“Cái gì!? Đi đi?”
“Hả? Này......”
Đám người không ngờ đối phương lại bỏ thoải mái bỏ qua cho mình như vậy, bọn họ vội vàng mang theo Hạ Khuê đang hôn mê rời khỏi nơi này.
Trong nháy mắt, người đã biến mất ở xa xa.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK