Tấn công, phòng ngự, tốc độ, linh hoạt, bản chất, năm thuộc tính cơ bản lớn, nhưng trong thú linh của Trâu Lượng đã thêm một loại thuộc tính hoàn toàn mới - uy hiếp +1!
Uy hiếp: Năng lực thuộc về yêu thú cao cấp, có thể kinh sợ đối thủ, áp chế thuộc tính của đối thủ.
Đây tuyệt đối là một kỹ năng ưu tú siêu cấp, bản thân chính là cao thủ nên Trâu Lượng rất rõ ràng, lúc đối chiến quan trọng nhất là khí thế, mà kỹ năng uy hiếp này có thể áp chế đối phương.
Trong thú linh yếu ớt của mình bộ phận uy hiếp này hoàn toàn độc lập không hề chiếm dụng thú linh, mặc dù chỉ có một chút nhưng vào tay Trâu Lượng lại có thể phát huy vai trò to lớn.
Tám chín phần mười là có quan hệ với lần bị ngư long trợn mắt nhìn đó, khi đó hắn đã cảm thấy có chút không thích hợp, không nghĩ tới anh em này còn thật sự tặng đại lễ, đây đại khái chính là sự khen thưởng của thần thú mà.
Nghĩ đến chiến lợi phẩm, Trâu Lượng lấy ra hạt châu của ngư long do Cầu Cầu đưa cho, vẫn lấp lánh như cũ, tỏa ra ánh sáng mênh mang, trong lòng Trâu Lượng đã suy đoán đây có lẽ chính là tị thủy châu hoặc loại bảo bối tương tự gì đó, trở về tra tư liệu sau, nói không chừng sẽ có ghi chép, nhưng có đồ quý không được khoe khoang, điều này hắn vẫn nhớ kĩ.
Cả buổi tối Trâu Lượng đều hăng hái nghiên cứu thú linh uy hiếp, một khi sử dụng quả thật có thể sinh ra một loại khí trường đặc biệt, có hiệu quả áp chế kìm nén nhất định, có điều phạm vi bây giờ còn tương đối nhỏ, hơi xa một chút hiệu quả đã rất kém, nhớ tới khí phách không gì cản nổi của ngư long khiến cho Trâu Lượng hết sức chờ mong.
Suy nghĩ miên man một hồi xong Trâu Lượng chìm vào giấc ngủ, cảm giác chia li dù sao cũng không dễ chịu, cho dù là trong lòng Trâu Lượng đã suy nghĩ rất thoáng nhưng cũng có chút khó chịu.
Có điều điểm bất đồng lớn nhất giữa đàn ông và đàn bà chính là tính thích ứng của đàn ông rất mạnh.
Sáng sớm hôm sau Ernest còn đang ngủ đã bị Trâu Lượng kéo dậy, "Dậy, đi tập với anh".
"Hê hê, em biết đại ca không có chuyện gì".
Ernest vừa đôn hậu cười vừa nhanh chóng mặc quần áo.
Mỗi người chống đẩy một ngàn lần theo thói quen, có điều Trâu bạn học chơi rất xấu, bắt Ernest mang thêm vật nặng, biết làm sao được, Ernest quả thật rất khỏe, tăng số lượng không nhằm nhò gì nên đành phải tăng chất lượng chứ sao.
Trong bản đồ nham thú gào thét biểu hiện của Ernest hết sức ấn tượng, sự phòng ngự mạnh mẽ cộng thêm tấn công hung mãnh của hắn quả thật có lực sát thương rất lớn đối với yêu thú, nhưng hắn chỉ có một chiêu duy nhất, khi đối mặt thú tộc sẽ rất khó phát huy.
Nhìn Ernest hì hục đấm tường Trâu Lượng cũng cân nhắc có nên dạy Ernest thêm vài kỹ năng hay không, có điều với tình hình của Ernest, có nhiều kỹ năng sợ rằng lại làm hắn đau đầu, dù sao tuổi hắn cũng không lớn, quan trọng là phải xây dựng được nền tảng, sau khi cân nhắc một chút Trâu Lượng vẫn cảm thấy chỉ cần Ernest luyện tập tốt, sử dụng nhuần nhuyễn chiêu dán núi lở, có thể nắm bắt nhịp điệu trận đấu thì không phải không thể giết gọn đối thủ chỉ với một chiêu.
Ernest luôn luôn luyện tập rất cẩn thận, Trâu Lượng bảo hắn sử dụng toàn lực hắn đương nhiên sẽ sử dụng toàn lực.
Có điều tường ở đây không hề chắc chắn, một lát đã bị Ernest đấm sụp, đám người Cote, Randy vội vàng vọt ra, còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì rồi.
"Mẹ, hai gã này thật có sức sống, vừa sáng sớm đã bắt đầu giày vò", Randy ngáp.
"Luyện tập sớm có hiệu quả tốt nhất, Randy, muốn trở thành sát thủ đỉnh cấp thì nhất định không được lười biếng", Trâu Lượng cười nói.
Randy ngẩn người, "Có lý, nếu như mỗi ngày luyện nhiều hơn người khác một canh giờ thì sau một năm chẳng phải là..."
Cote cũng ngẩn người, hiển nhiên cũng đã xúc đọng, là thành viên thuộc một trong tám thú tộc lớn, thiên phú lại tốt, cho dù hắn cũng luyện tập rất đúng giờ nhưng còn chưa thể coi là khắc khổ, cũng không nghĩ tới anh em Hebrew lại chăm chú như thế.
Thành công nào cũng có nguyên nhân.
"Arthur, loại phương pháp luyện tập này có tác dụng không, thật kỳ quái!" Hai người đều hết buồn ngủ rồi, chủ động hỏi Arthur.
Trâu Lượng chỉ bắp tay, "Loại vận động này chủ yếu luyện tập bắp thịt trên cánh tay, còn đứng trung bình tấn thì có thể củng cố trọng tâm".
"Thật không, nửa ngồi như vậy cũng xem như luyện tập?"
"Ha ha, Randy, bạn thử xem".
Tường không thể tiếp tục đấm nữa rồi, đứng trung bình tấn thì không cần khí giới gì, bây giờ Ernest đã có thể dễ dàng đứng nửa giờ rồi.
Mà Randy đứng một lúc đã cảm thấy hai chân sắp mất cảm giác rồi, không phục cũng phải phục, "Khó trách Ernest có thể va chạm chính diện với nham thú, thật mạnh mẽ!"
Cote cũng thử một chút, kết quả cũng không tốt đến đâu, là một giáp chiến sĩ không thể không vật lộn với kẻ thù, khi bị đòn nặng thì việc ổn định trọng tâm là cực kỳ quan trọng, mặc dù không nghĩ ra nguyên nhân sâu xa nhưng trực giác làm hắn cảm thấy đây là một phương pháp vừa đơn giản lại vừa hữu hiệu.
Mọi người luyện tập xong Thomas liền dẫn mọi người trở về, lần này thực luyện cũng thật dài.
Trên xe ngựa, Avril nhìn Trâu Lượng tựa hồ không có gì thay đổi, "Gina nói bạn ấy sẽ đi tìm bạn".
"Tìm tớ? Làm gì?" Trâu Lượng không nhớ mình có nợ nần gì với Gina.
"Thôi đi, anh em, gặp số đào hoa rồi, phụ nữ tộc báo chúng ta yêu ghét rõ ràng, thích ai là sẽ chủ động theo đuổi!" Randy vô cùng hâm mộ nói.
"Làm sao, bạn thích bạn ấy à?"
"Khụ khụ, cái này... Vợ bạn không được trêu chọc!"
"Thôi đi, tao thấy mày không có bản lĩnh ấy, tại tỉnh Thần Diệu Gina cũng là người đẹp có tiếng", Cote bên cạnh bất chợt tấn công tâm linh yếu ớt của Randy.
"Mẹ kiếp, mày có giỏi thì thử xem, người ta cũng không thèm nhìn mày một mắt !" Randy trợn mắt báo.
Cote nhún vai, "Bản thân lập chí trở thành giáp chiến sĩ mạnh nhất, trước hai mươi tuổi không suy nghĩ vấn đề cá nhân".
"Hừ, cứ chém đi, đồ mèo mặt lớn, ai sẽ thích loại võ si ngang bướng như vậy, một chút phong cách cũng không có!"
"Hai bạn một ngày không cãi nhau là không chịu được phải không?" Avril cười nói, thấy tâm tình Arthur rất tốt nàng cũng yên lòng.
"Thì sao, mà Avril của chúng ta cũng là một đóa hoa của Jerusamer đấy nhỉ, có điều nếu ai muốn theo đuổi bạn phải qua được cửa hai chúng ta trước đã".
"Đương nhiên, chúng ta chắc chắn sẽ trông cửa nghiêm khắc, ngay cả chúng ta cũng không đối phó nổi thì đứng sang một bên cho nhanh!"
"Làm sao thoáng cái đã chuyển đề tài sang người tớ rồi? Thực luyện cũng coi như đã kết thúc hoàn hảo, Arthur, học kỳ sau bạn còn về học viện chứ?"
Avril hỏi, là tế ti kiến tập của thần miếu kỳ thực Trâu Lượng đã không cần về Học viện chiến tranh rồi.
"Ha ha, đương nhiên phải đi học".
"Ha ha, tốt tốt, năm anh em chúng ta có thể tung hoành học viện Jerusamer".
Cote, Randy, Patrice sau xuân tế đã lên năm thứ ba rồi, Trâu Lượng và Ernest cũng sẽ là học sinh năm thứ hai, không lâu trước hai người còn lo lắng không thể theo học tiếp, sự đời thay đổi thật nhanh!
"Arthur, bạn muốn học ngành nào?"
Hiển nhiên trở thành chiến sĩ đã không phải là lựa chọn thích hợp, hắn là một tế ti, bất kể điêu khắc linh hồn hay là chiến ca thì Học viện chiến tranh đều không phải lựa chọn tốt.
"Tùy thôi, cái gì cũng muốn học một chút, Avril, hay tớ đến chỗ bạn nhỉ?"
"Dược phẩm học?"
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, tuy là đã biết Trâu Lượng một thời gian nhưng ý nghĩ kì lạ như vậy quả thật cũng chỉ có Arthur mới có, một người mang thiên phú điêu khắc linh hồn và thiên phú chiến ca vô hạn lại đi đến học viện dược phẩm.
"Cái này không thành vấn đề, hiệu trưởng Angelo chỉ lo bạn thôi học, chỉ cần bạn chịu ở lại thì học ở đâu cũng được".
Avril cười nói, nàng không cảm thấy ngạc nhiên, một Bear thích làm quản lý viên thư viện đã là một chuyện lạ rồi.
"Như vậy cũng tốt, không để một đám không có mắt làm phiền Avril".
"Đúng, mọi người đều là anh em, nên chăm sóc Avril thật tốt!"
Avril là cô gái duy nhất trong đội ngũ, thú tộc lại là thế giới của các anh hùng, tự nhiên phải chăm sóc nàng thật tốt.
"Ha ha, yên tâm, tớ đánh không lại cũng sẽ lập tức thông báo cho mọi người".
"Đánh hội đồng là trò chúng ta thích nhất, hơn nữa là trò không thiếu được".
"A, là sao?"
"Ha ha, kỳ thực năm thứ hai mới xem như học sinh thật sự của Học viện chiến tranh, năm thứ nhất cùng lắm là học sinh dự bị, mà học sinh khóa trên đều thích đánh phủ đầu các học sinh nắm thứ hai một chút, đây là tập tục, hai anh em bạn đã làm mọi người rất hứng thú, nhất là Ernest còn là chiến sĩ cuồng hóa, không ít người đều chờ đến lúc khai giảng để cho hắn một bài học".
Randy cười nói, có điều hắn lại không lo lắng, sự hung mãnh của Ernest ai cũng đã được chứng kiến, chỉ sợ là những người khác mới là người phải lo lắng.
"Nói như vậy hai người cũng đã từng bị bắt nạt?"
"Mẹ, ai có thể bắt nạt ta, khi đó bố đã đập ngã tám thằng!"
"Tớ cũng mười hai thằng", Cote mơ hồ nói.
"Mèo mặt lớn, đám rác rưởi học viện giáp chiến sĩ chúng mày sao có thể so với học viện sát thủ bọn tao được!"
"Đương nhiên không thể, bọn mày căn bản không đáng để ý!"
"Tốt tốt, mày chờ, tao về sẽ phát động quần chiến, xem đến cùng là giáp chiến sĩ lợi hại hay là sát thủ lợi hại!"
"Bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh, đồ a dua!"
Trong học viện của mình hai người đều tương đương có uy vọng, về cơ bản chiến đấu là cơm thường, học viện căn bản mặc kệ mấy chuyện tương tự, chỉ cần không có mạng người thì đánh nhau thoải mái, thú tộc dùng vũ lực trị quốc, không có chiến đấu sao có thể trở nên mạnh mẽ.