Hắn sử dụng kỹ năng thiêu đốt thú linh!
Hoàn toàn không chừa đường sống, không còn chút cơ hội nào, kết thúc rồi. Hơn một nửa khán giả đã đứng dậy, hai tay đưa lên trời, cho dù ở sân thi đấu Huy Hoàng cũng cực kì hiếm thấy cảnh này.
Lúc trận đấu chưa kết thúc đã phán định chiến thắng cho một người.
Ánh mắt của toàn bộ người thú đều cháy rực lên, bọn họ chỉ đợi khoảnh khắc trận đấu kết thúc để hoan hô vị vua mới. Đối thủ là ai đã không còn quan trọng, Sư Tử Vàng quá mạnh mẽ!
Murphy đã giơ thanh kiếm to lớn qua khỏi đầu, nhìn chằm chằm vào Murphy, khí thế và sức mạnh đã đạt đến đỉnh cao. Những suy nghĩ rối rắm đã bị loại bỏ toàn bộ, hắn muốn dùng một đòn mạnh nhất để đánh bại đối thủ xứng đáng nhất của hắn!
Giết ~~~
Như nước sông tràn bờ, chính là nước lũ, sức mạnh như dòng nước lũ không gì sánh nổi ào tới như bẻ gãy cành khô củi mục!
Huyết Chiến Cuồng Đao của Trâu Lượng bỗng bùng lên ánh sáng màu trắng.
Giết ~~~
Ầm ...
Lấy hai người làm tâm, phạm vi gần hai mươi mét xung quanh bỗng nổ tung, đá vụn bay lên, cả sân thi đấu đều rung rinh.
Hai người không động đậy, kiếm của Murphy đã chém xuống, đao của Arthur cũng đã vung lên.
Cả sân thi đấu đều nín thở, thời gian như ngưng đọng, cảnh tượng Arthur bị đánh nát hoặc bị một kiếm chém thành hai khúc không hề xuất hiện.
Murphy nhìn Trâu Lượng, Trâu Lượng cũng đang nhìn Murphy, trên khuôn mặt của Murphy bỗng nở nụ cười. Murphy ngẩng đầu nhìn trời, dường như hắn nhìn thấy em trai của mình. Hắn cuối cùng đã dùng hết sức, cảm giác này sướng thật, thậm chí hắn có thể trải nghiệm được cảm giác của em trai mình lúc đó.
Cảm giác của một chiến sĩ là gì?
Là thỏa mãn!
Một âm thanh phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.
“Arthur Hebrew thắng!”
Âm thanh xuất phát từ kị sĩ mặt trời Neberro Sanchez, toàn bộ người thú ở sân thi đấu huy hoàng đều không biết tai mình có vấn đề hay là kị sĩ mặt trời đang mơ ngủ.
Rắc rắc rắc ...
Bịch ...
Áo giáp trên toàn thân Murphy nổ tung thành từng mảnh, thanh kiếm trong tay gãy thành vô số mảnh vụn, thân thể bỗng run rẩy dữ dội. Máu tươi phun ra khắp thân thể, dường như không còn chỗ nào lành lặn.
Bịch ...
Sư Tử Vàng rốt cuộc đã ngã xuống.
Trâu Lượng nhìn Murphy, một kiếm này của Murphy cho hắn biết được thế nào là một chiêu mạnh nhất, từ nay về sau, trong cấp Bạc Trắng không còn ai là đối thủ của hắn!
Bịch ...
Áo giáp Bạc Trắng của Trâu Lượng cũng nổ tung, keng ... keng ... keng.
Trên mình Trâu Lượng xuất hiện mấy chục vết chém nhưng chỉ là vết thương, máu chảy nhưng không đáng kể.
Trâu Lượng đỡ Murphy bước từng bước vào khu vực chuẩn bị của tuyển thủ, vài người bước tới định khiêng Murphy nhưng bị Trâu Lượng liếc một cái liền sợ đến mức vội vã tránh sang một bên.
Sư Tử Vàng dù thất bại cũng không cần người khác khiêng đi!
Trên mặt đất của sân thi đấu huy hoàng trộn lẫn máu của hai người còn lưu lại một vết chém sâu hoắm.
Giây phút này, tiếng hoan hô sau khi không còn bị kiềm nén bùng nổ như núi lửa phun trào. Annie nhảy lên ôm chầm lấy Ernest. Trên sân thi đấu chỉ còn lại một cái tên.
Arthur Hebrew!
Kể từ giờ trở đi, dòng họ không có tiếng tăm này đã được lưu tên trong lịch sử của Mông Gia.
Người thú sùng bái anh hùng, mà Arthur không những là anh hùng mà còn là một vị anh hùng trọng tình trọng nghĩa!
Trong lịch sử của người thú đã rất lâu rất lâu rồi chưa xuất hiện một vị anh hùng như vậy!
Mọi người hô vang tên Arthur nhưng bên trong cũng ẩn chứa sự kính trọng đối với Murphy.
Lần đầu tiên, hàng ghế khách quý của sân thi đấu huy hoàng bị lờ đi, không ai để ý.
Giáo hoàng không động đậy, vốn những lúc như thế này, ngay cả kẻ chiến thắng cũng phải nhường một nửa vinh dự cho hàng ghế khách quý, cho những nhân vật lớn nhưng giây phút này, bọn họ có cảm giác như mình không tồn tại.
Giáo hoàng ngồi yên lặng nhưng Riches lại cảm thấy khi thanh đao vung lên, cả thanh đao đều phát sáng, hơn nữa còn kéo dài ra!
Murphy chém một trăm lẻ một kiếm, Arthur chém một trăm lẻ một đao nhưng thứ quyết định thắng lợi lại là thứ ánh sáng như ngưng kết thành thực chất đã phá tan toàn bộ mọi thứ của Murphy.
Nếu xét về sự hiểu biết thì đầu tiên phải kể đến giáo đình, giáo đình có trăm, ngàn năm lịch sử, bất cứ quốc gia hay gia tộc nào trên đại lục Thú Thần cũng không thể sánh nổi. Sau giáo đình chính là công hội người mạo hiểm, đây là một tổ chức xuyên suốt cả đại lục, không bị hạn chế bởi biên giới quốc gia. Năng lực thu thập tin tức tình báo của bọn họ đã đạt đến mức rộng khắp, tuyệt đối không gì có thể sánh nổi.
O’Donna chợt nhớ ra hình như đã từng xem tài liệu viết về thứ tương tự như của Arthur ở đâu đó, dường như đã từng xem ở đâu đó ..., ... một thứ từ rất lâu rất lâu.
Chẳng lẽ là?
Sân thi đấu Huy Hoàng đang sôi lên, không biết đã bao nhiêu năm chưa được xem một trận đấu như thế này, không chỉ đẹp mắt, mà còn tình nghĩa. Arthur và Murphy là bạn bè, là chiến hữu!
Ở Mông Gia nơi mà đấu tranh luôn là nhịp điệu chính, trận chiến này đã khơi dậy sự cộng hưởng mà người thú luôn kiềm nén bấy lâu nay.
Như vậy mới là chiến đấu chứ!
“Lộ Dao, giúp giùm cái!”
Trâu Lượng hiểu rất rõ một đao của mình mạnh thế nào, tính mạng của Murphy thật sự như đang treo trên sợi chỉ.
Lộ Dao gật đầu, chiến ca trị liệu sớm đã chuẩn bị xong, từng tia sáng đổ lên mình Murphy nhưng hiển nhiên chỉ như vậy thì không đủ. Lộ Dao lộ ra ánh mắt khó khăn, thương tích quá nặng, những người khác đều yên lặng nhìn Arthur, không dám phát ra tiếng động, nói thẳng ra là Arthur đã dọa bọn họ sợ chết khiếp.
Murphy mạnh mẽ như thế lại không đỡ nổi một đao của Arthur ...
Nhưng Trâu Lượng rất bình tĩnh, thò tay lấy ra một chiếc bình bằng ngọc. Nắp bình vừa mở ra, một luồng khí sinh mệnh liền bốc lên. Trâu Lượng đổ thuốc vào miệng Murphy, một giọt, hai giọt, ba giọt,...
Trâu Lượng hiểu rất rõ lúc đó mình ra đòn mạnh thế nào, không dùng ba giọt e rằng cái mạng nhỏ của Murphy thật sự sẽ trở về với vòng tay của Thần Thú.
Tác dụng của nước quả từ cây sinh mệnh do Elf mặt bạc tặng hắn đã được chứng minh trên mình Emma, tuyệt đối có hiệu quả thần kì, thêm vào chiến ca trị liệu của Lộ Dao nhất định có thể thành công!
Người thú đang hoan hô cũng từ từ yên tĩnh lại, lần đầu tiên ... có chuyện người chiến thắng lại bận đi làm chuyện khác mà không đứng lại nhận lấy tiếng hoan hô. Trong lịch sử của tộc thú đúng là chưa từng có.
“Arthur, ta cảm thấy sinh mệnh của hắn đang phục hồi!” Lộ Dao bỗng vui mừng thốt lên, chiến ca trị liệu cũng ngày càng lảnh lót.
Trong suy nghĩ của Lộ Dao, Arthur không có gì là không thể làm được, sự tồn tại của hắn là niềm tin giúp nàng ta chiến thắng tất cả, cường độ của chiến ca trị liệu cũng đang gia tăng.
Ánh sáng trị liệu lướt qua lướt lại khắp người Murphy, một lúc sau, thân thể của Murphy bắt đầu cựa quậy, đôi mắt mở ra “Nơi này là ... địa ngục sao?”
Trâu Lượng mỉm cười “Thua một lần liền muốn đi địa ngục, ở đâu ra chuyện lời như vậy chứ!”
Murphy nhìn thấy Arthur, khóe miệng lộ nụ cười “Ngươi ác lắm!”
Buenaven nhảy cẫng lên ôm lấy hai người “Ha ha, hai tên khốn nạn, suýt nữa dọa chết ông đây!”
Nhưng khi chạm đến Murphy, Murphy dường như chịu không nổi thốt lên “Nhẹ tay chút!”
Lộ Dao ở bên cạnh liên tục nhắc nhở thương tích nặng nề của Murphy, ít nhất cũng phải dưỡng thương hơn một tháng, cũng nhờ thân thể của Sư Tử Vàng đủ cứng cáp, nếu là người khác nhất định đã xong đời.
Randy kích động đến mức không thể khống chế bản thân mà nhảy lên, giơ hai tay hét lớn : “Đây mới là tế ti!”
Không sai, Arthur không những là chiến sĩ mà còn là một tế ti!
Thần Thú vinh quang ~~~
Sân thi đấu huy hoàng bùng lên tiếng hoan hô chưa từng có trong lịch sử, không sai, đây chính là tế ti chiến đấu!
Đã rất lâu rất lâu rồi giáo đình chưa từng vinh quang như vậy, tế ti của đế đô cũng đã rất lâu chưa từng cảm thấy máu nóng trào dâng như thế này.
Hội trưởng công hội sát thủ Sally bỗng cung kính bước tới trước mặt giáo hoàng : “Chúc mừng bệ hạ phát hiện được nhân tài thế này, đúng là vận may của giáo đình, vận may của Mông Gia!”
Người của hội nguyên lão lúc này mới phản ứng lại, mẹ nó chứ, tên khốn Sally quá gian xảo, quá nhanh nhẹn, nịnh bợ nhanh thật!
Mấy chục năm nay, công hội của các ngành nghề từ lúc nào trở nên khách khí thế này?
Trước chỗ ngồi của giáo hoàng lộ ra một cánh tay, thêm vào biểu hiện đáng kinh ngạc của Arthur đủ để chứng minh giáo hoàng đang sống lại, thậm chí giáo đình đã tìm lại sức mạnh thất truyền mấy trăm năm.
Một khi sức mạnh của giáo đình phục hồi, ai có thể chống cự?
Trong chốc lát, tiếng nịnh hót dâng lên như sóng, gì mà thiên tài ngàn năm mới gặp cuồn cuộn vang lên như thủy triều.
O’Donna lại tỏ vẻ khá yên tĩnh nhưng một câu nói trong số đó lại đánh thức bà ta.
Chiến ca cổ, kỹ năng chiến đấu cổ, ánh sáng đó chẳng lẽ là đao khí trong truyền thuyết?
Cái gọi là đao khí chính là đao phong sinh ra trong khi chém giết, là đao khí thật sự!
Không gì không thể phá, không gì cản nổi.
Cường độ thú linh của Murphy áp chế chặt chẽ Arthur, về mặt kỹ thuật cũng kẻ tám lạng người nửa cân nhưng lại thua thê thảm như vậy, trừ đao khí trong truyền thuyết ra còn có thể là gì?
Chẳng lẽ sức mạnh của giáo đình thật sự hồi phục.
Dù thế nào đi chăng nữa, hiện giờ Trâu Lượng đang tận tình hưởng thụ tiếng hoan hô vang tận mây xanh. Ngày hôm nay thuộc về Arthur Hebrew!
Tại cửa hàng thú linh mạnh nhất, tiếng hoan hô cũng vang vọng một vùng. Arthur thắng rồi, thật sự thắng rồi, Arthur đã sáng tạo nên phép màu.
“Tiểu thư, đại thiếu gia thật sự thắng rồi”. Khuôn mặt già nua của Rick vui đến mức sắp rách ra, là lão quản gia, ông ta hiểu rất rõ điều này có nghĩa là gì, bằng lợi nhuận của lần này, gia tộc Rabbit đã sở hữu mức vốn để trở thành phú hộ cấp cao.
Avril tỏ ra bình tĩnh hơn thường ngày, thực ra nàng ta hiểu tính cách của Arthur từ trước đến này không bao giờ đánh mà không nắm chắc. Người khác nhìn vào thì có vẻ vô cùng mạo hiểm nhưng trong lòng Arthur đã nắm chắc.
Trân chiến này đã đưa vinh quang và vốn liếng đến mức bền vững nhất.
Arthur cuối cùng đã bước ra khỏi thành phố nhỏ bé Jerusamer, từ nay thế giới của hắn trở nên vô cùng rộng lớn.
Olivia phải đối mặt với sự thay đổi thái độ to lớn của mẹ mình, cô ta làm ra vẻ dường như không hề để ý đến quan hệ giữa Arthur với mình nhưng Olivia lại không thể làm được. Lúc này phải làm sao đối mặt Bích Tú với toàn bộ mọi việc mình đã làm trong quá khứ.
Rất nhiều gia tộc dường như đều muốn điều chỉnh lại mối quan hệ với giáo đình. Trận chiến này không chỉ đơn thuần là thắng lợi của một người mà rất hiển nhiên, những người có khứu giác nhạy bén đã ngửi thấy được. Chiến ca tín ngưỡng, chiến ca trị liệu cùng với đột phá trên mặt điêu khắc linh hồn trong khoảng thời gian trước đây dường như đều đã báo trước giáo đình đang hồi phục, hồi phục toàn diện, còn hôm nay, giáo hoàng và hành động kinh thiên của Arthur đã chứng minh điều này.
Là nhân vật mới nổi của đế đô, khách đến chào hỏi Arthur quả thật sắp đạp bằng bậc cửa nhà hắn, quen biết và không quen biết, họ hàng xa đại bác bắn còn không tới đều tìm lý do đến thăm hỏi, đến tặng quà.
Theo cách suy nghĩ của quý tộc ở đế đô, nếu lúc này không đem lễ vật tới nhà thì thật mất mặt, giống như bị gạt bỏ sang một bên. Ngươi nhận đồ của hắn, hắn ngược lại sẽ rất vui mừng, cảm thấy mình rất có thân phận và thể diện.
Còn xử lý như thế nào hiển nhiên là do Avril quyết định, Arthur tất nhiên viện lí do dưỡng thương, trừ trường hợp đặc biệt cần hắn ra mặt còn lại bình thường đều do Avril xử lí. Trên thực tế, rất nhiều khách đến đều nhận được danh hiệu hội viên của cửa hàng thú linh mạnh nhất. Avril xử lí rất thỏa đáng, hơn nữa rất rõ ràng là thái độ của những người này đối với Avril tôn kính hơn trước nhiều vì họ đều biết Arthur là anh trai của Avril, mà việc của Arthur đều do Avril xử lí.