Tựa hồ đã sắp tới điểm cuối của vùng đất nguyền rủa, chính là khe núi này, mục tiêu cuối cùng của thực luyện đường là ở đây.
Nhìn thấy khe núi này Trâu thần côn cũng bồn chồn, ngàn vạn lần đừng đoán trúng, ngàn vạn lần đừng đoán trúng, A Di Đà Phật...
Ngao...
Một tiếng gào thét xuyên qua khe núi, Trâu thần côn cũng không nói được gì. Mẹ nó, cái sự đời này, nghĩ đến cái gì là cái đó xuất hiện, bình thường tại sao không thiêng như vậy?
Nghe thấy âm thanh này về cơ bản mọi người cũng đã đoán ra là cái gì. Có điều bất kể là cái gì thì nhiều cao thủ như vậy cũng không phải sợ. Hơn nữa đã đến đây thì không ai quay lại, mọi thành quả sẽ tới sau trận này, tuyệt đối sẽ có trang bị cực phẩm.
Cho dù quái vật ẩn nấp bên trong có thể rất đáng sợ nhưng mọi người vẫn xông vào không chút do dự, có thứ gì có thể ngăn cản nhiều cao thủ như vậy?
Ít nhất chưa có ai nghĩ ra.
Trâu Lượng cũng chỉ có thể cố gắng đi vào, xuyên qua sương mù, trong khe núi là một nghĩa địa to lớn, khắp nơi đều là những bộ xương to lớn dài mấy chục mét tỏ ra đặc biệt khoa trương.
Đúng như suy nghĩ của Trâu thần côn, điểm cuối của vong linh hệ, mộ rồng, hơn nữa xem điệu bộ này thì có lẽ không phải hình chiếu mà là rồng vong linh thực sự.
Ầm...
Uy áp từ trên trời giáng xuống triệt để bao phủ cả khe núi, kết giới chiến đấu lập tức thành hình, một con rồng ma to lớn lượn vòng trên không.
(DG: Ghost Dragon, bản thăng cấp của Bone Dragon, Heroes of Moght and Magic III)
Quái vật cấp tám mươi!
Cấp bậc cho dù là mười thánh thông thiên đụng tới cũng phải quay đầu chạy, mặc dù tất cả mọi người ở đây đều là người từng trải nhưng sợ rằng tuyệt đại đa số vẫn là lần đầu tiên đụng tới thứ đáng sợ như thế.
Rồng ma tỏa ra tử khí nồng nặc tựa hồ đang cười nhạo đám giun dế bên dưới, có điều nó lập tức phát hiện một hơi thở cực kì đáng ghét trong đám người này.
Kỳ thực Trâu thần côn đang trốn, hắn nấp phía sau Đại Kim. Bà nội, thực ra chính hắn cũng có thể cảm thấy hơi thở của mình hoàn toàn xa lạ với không khí ở ngôi mộ rồng này, úm ba la, rồng ma đừng tới chăm sóc ta...
Hiển nhiên sự cầu khẩn của Trâu thần côn thất bại, khi xác định hơi thở trên người Trâu thần côn rồng ma lập tức phun long tức xuống không hề khách khí, trong nháy mắt một dải đất chết dài hơn mười mét hình thành, Trâu Lượng cũng kéo Shana vội vàng tránh ra.
Loại quái vật rồng ma này không hề kém rồng còn sống, có thể xếp vào loại rồng loại khá. Rồng bình thường gặp rồng ma cũng chỉ có nước bị nuốt sống. Tất cả người thú bắt đầu phản kích, ở đây đại khái có hai mươi mấy cung thủ, hơn nữa cấp bậc đều rất cao, riêng cấp vàng tối đã có sáu người. Những mũi tên bén nhọn lập tức bắn về phía không trung.
Gặp phải loại quái vật này mỗi người đều phải dùng toàn lực, mà đối mặt với cấp bậc này, nói thẳng, chiến sĩ bạc trắng có thể chạy xa bao nhiêu thì chạy bấy nhiêu. Cho dù là sử dụng đòn tấn công mạnh nhất cũng không thể làm nó rụng một cái lông, đấy là trong trường hợp giả sử nó có lông.
Khi chiến đấu thực sự bắt đầu thì Trâu Lượng đã trở thành vai phụ, hoàn toàn không có cách nào nhúng tay. Mà sự ngầm hiểu của người thú là không cần luyện tập, cung thủ tấn công đều nhằm vào cánh rồng ma, mục đích không phải là sát thương mà là buộc nó hạ xuống. Một khi hạ xuống mặt đất chính là lúc chiến sĩ và sát thủ phát uy.
Chỉ dựa vào long tức là vô dụng, từ cao nhìn xuống mặc dù có lợi, đáng tiếc địa hình phía dưới cực kì có lợi cho trốn tránh. Mới đầu rồng ma đuổi theo Trâu Lượng phun long tức, Trâu thần côn chạy trốn cũng tương đối khá, ngôi mộ đá to lớn phía sau bị rồng ma tấn công vỡ tan, cả Trâu Lượng lẫn rồng ma đều không dừng lại. Sau ba phút với không biết bao nhiêu mũi tên bắn ra sự chú ý của rồng ma mới được chuyển sang chỗ khác.
Trâu Lượng mệt thở hồng hộc nhưng vẫn không dám dừng lại, nếu bị long tức phun trúng chính diện thì tính mạng của Trâu Lượng tuyệt đối chấm dứt trong nháy mắt.
Trâu Lượng và Shana đã trốn đi, cách đó không xa là Fitley. Fitley ghen ghét nhìn Shana và Trâu Lượng tay trong tay, khó chịu nhất là bộ dáng non nớt đáng thương đó của Shana, quả thực kích thích đến mức phát cuồng.
Trâu Lượng xem chiến đấu xa xa, cung thủ áp chế, chiến ca cấm bay của Swan mặc dù không cách nào hoàn toàn cấm bay nhưng quả thật cũng có vai trò áp chế nhất định. Trăm người cấp bậc vàng sáng trở lên đánh hội đồng, thật sự chỉ có thể sử dụng từ hùng tráng để miêu tả.
Cảnh tượng này hoàn toàn khác chiến đấu với vong linh kỵ sĩ, lúc đó mỗi người một gã, hơn nữa còn có không ít người căn bản không dùng toàn lực. Nhưng đối mặt với rồng ma cấp tám mươi thì không giống, kết giới chiến đấu rồng ma lập ra là không chết không dừng, chú ngữ rời khỏi thực luyện đường cũng vô dụng. Hoặc là giết chết rồng ma, hoặc là bị rồng ma giết chết, hiển nhiên ở đây không có ai đến để chết cả.
Đúng là quang cảnh thú lực tràn ngập, một đám sát thủ chiến sĩ từ các phương hướng lao vào rồng ma, mà rồng ma cũng rất mạnh mẽ, đối mặt với nhiều chiến sĩ như vậy vây công vẫn uy phong tám mặt, tử khí ngập tràn.
Ầm ầm ầm...
Dường như Trâu Lượng nhìn thấy một vụ nổ hạt nhân, vừa rồi một đám chiến sĩ với thú lực rợp trời ngập đất giết tới, thoáng cái đã bị tử khí đánh bay về, hàng chục bóng người bay ra ngoài.
Atilius cũng đập xuống đất như một tảng thiên thạch cách Trâu Lượng không xa, Trâu Lượng vội vàng chạy tới kéo hắn ra ngoài.
Atilius ngồi dậy lắc đầu, trời đất vẫn còn đang quay cuồng, "Lợi hại thật, mạnh thật, sướng thật!"
Trâu Lượng hơi kinh ngạc, chẳng lẽ đám Bỉ mông ngoài Mông Gia đều ngớ ngẩn như thế sao?
"Tiểu sư phụ, có thể làm lại một lần chiến ca hay không, nếu không có thể mọi người đều phải chết ở đây?"
Atilius nói.
Ầm...
Đại Kim cũng đập xuống đất, trời đất quay cuồng, "Lợi hại thật!"
Các chiến sĩ khác lại tràn lên, không thể cho rồng ma cơ hội thở dốc, phải không ngừng giằng co tấn công thăm dò tìm ra nhược điểm.
"Chiến thuyền, ngươi còn ổn không?" Atilius nhe răng nói.
"Ngươi ổn thì ta còn ổn hơn".
Đại Kim trầm giọng nói rồi há miệng thở dốc, Trâu Lượng bên cạnh có thể cảm thấy thú linh của bọn họ tương đối không ổn định, đối mặt uy áp của rồng ma cấp tám mươi, cho dù không bị đánh trúng chính diện cũng rất khó chịu.
Gần trăm cao thủ thay nhau oanh tạc, mặc dù vô cùng chật vật và cũng chưa thu được chiến quả thực tế gì nhưng tạm thời coi như cầm cự được.
Trâu Lượng cảm thấy mình không thể sợ, "Shana, bạn qua bên kia, duy trì khoảng cách với tớ".
"Vì sao?"
"Phải nghe lời".
Đương nhiên Trâu Lượng biết vì sao, hắn có cảm giác, nhưng bây giờ không phải lúc giải thích.
Shana quả nhiên rất nghe lời Trâu Lượng, mà Trâu thần côn cũng vung quyền trượng. Đi ra lăn lộn, cái gì quan trọng nhất?
An toàn, không hề nghi ngờ, quan trọng nhất là an toàn!
Cho nên Trâu Lượng đứng trên một tấm bia đá, quyền trượng trong tay giơ lên, chiến ca vang lên. Vừa nghe thấy chiến ca các chiến sĩ người thú đều cảm thấy sức mạnh, thoáng cái sĩ khí đã bị đốt cháy.
Càng là chiến sĩ cấp cao càng biết cách dùng chiến ca để đốt cháy chiến ý.
Đương nhiên chiến ca này phải đủ tầm mới được.
Chiến ca của Trâu Lượng vừa hát được hai câu, âm thanh còn chưa bắt đầu rồng ma đã bỏ qua đám chiến sĩ đông đảo, gầm lên một tiếng lao về phía Trâu Lượng giống như là thấy kẻ thù giết cha, một hơi thở tràn ngập tử khí phun tới.
Trâu Lượng không hề khách khí, từ khi tiếp nhận cái truyền thừa chó má kia hắn đã đoán được sẽ như vậy, đây quả thực chính là mục tiêu hấp dẫn tốt nhất.
Hầu như trong nháy mắt hắn đã nhày xuống phía dưới bia đá, tấm bia đá không biết chất liệu bị long tức bắn vỡ tan, còn Trâu Lượng lập tức sử dụng hết sức bình sinh chạy mất. Hơn nữa để an toàn ngay cả bộ đồ tính mạng hắn cũng thu lại. Mặc dù như vậy sẽ rất nguy hiểm nhưng mặc bộ đồ tính mạng ở nơi như thế này quả thực chính là tự tay... tự mình làm khó mình.
Hắn che giấu hơi thở làm cho rồng ma mất mục tiêu, mà đây cũng là một cơ hội tấn công của các chiến sĩ người thú. Vô số tấn công lập tức đánh tới, tám gã Bỉ mông cấp vàng sáng cũng xông lên. Trước mặt rồng ma đám Bỉ mông to lớn cũng trở thành em bé.
Trâu Lượng há miệng thở phì phò, quả nhiên là có thờ có thiêng, có kiêng có lành. Rồng ma bị tấn công điên cuồng tỏ ra hết sức chật vật nhưng nó hồi phục lại rất nhanh. Đối mặt nhiều người mạnh vây công như vậy, tấn công vật lí và tấn công phụ ma đều cực độ ngang tàng mà nó lại chiếm thượng phong.
Mà Trâu thần côn không sợ chết lại xuất hiện, lần này hắn đã khôn hơn, đi lên không nói hai lời trực tiếp giật âm cao, chiến ca trong nháy mắt xé rách không trung trong khe núi chết.
Rồng ma lại lao vào Trâu Lượng như gặp kẻ thù cướp vợ, lần này Trâu thần côn đứng còn xa hơn, ngươi nhanh đến mấy thì cũng phải mất một lúc mới đến được đây đúng không?
Vừa thấy rồng ma lao tới Trâu Lượng lại lập tức thu hơi thở rồi lặn như trạch. Những người khác hít một hơi rồi cũng đuổi theo sau mông rồng ma tấn công điên cuồng, nhất là tấn công sắc bén của cung thủ làm cho rồng ma kêu gào ầm ĩ. Ngang tàng đến mấy cũng không thể hoàn toàn coi thường tấn công của đám người thú này.
Cấp tám mươi quả thật là cấp ngang ngược, nhưng ở đây có gần trăm cao thủ!
Trải qua nhiều lần tấn công thăm dò như vậy về cơ bản đám người thú đã tìm được phương thức và nhịp điệu tấn công, cho dù không thể làm ra tấn công yếu hại thì thương tổn tích lũy lại cũng rất nguy hiểm.
Lên...
Không đuổi kịp Trâu Lượng mà còn bị đánh một trận, rồng ma đã nổi bão, cả thân thể dừng lại hình thành một trọng lực trường cực lớn. Chỉ nhìn thoáng qua Trâu thần côn đã biết con quái vật này chuẩn bị tung chiêu cuối rồi.
Đám người thú cũng đều nhận ra điều này, đáng tiếc lúc này sống hay chết đều chỉ dựa vào bản lãnh của mình.
Vù vù vù.........
Cơn sóng tử vong tấn công không có khác biệt tràn ra, lập tức đã có hai chiến sĩ vàng sáng đón đánh chính diện bị giết gọn.
Rồng ma nổi bão rồi.
Trâu Lượng đã ẩn nấp từ lâu, sóng gợn tử vong đang oanh kích cả khe núi, thực sự tấn công không có khác biệt.
Đã có hơn mười chiến sĩ vàng sáng sơ cấp bị giết, chết kiểu này chắc chắn trừng phạt sẽ kha khá.
Đầu óc của Trâu Lượng cũng đang vận chuyển, cứ như vậy thì không được, rồng ma giết chết những người này thì kế tiếp chắc chắn sẽ tìm hắn.
Không chết không dừng, bà nội gấu, đây là cái truyền thừa chó má gì.
Sóng gợn tử vong của rồng ma làm cho chiến cuộc thiên về một bên trong nháy mắt, người còn sống cũng đầy rẫy vết thương, mọi người không thể không tản ra.
Rồng ma thì đuổi giết khắp nơi, chẳng bao lâu lại có hơn mười chiến sĩ ngã xuống dưới vuốt rồng ma.
Đúng lúc này đột nhiên một tiếng nổ vang lên trên không trung, một bóng dáng bùng cháy thú lực hùng hậu từ trên trời giáng xuống.
Thiên Mị Tà Vương Augustus!
Ầm...
Một kiếm này chém chính xác vào đầu rồng ma, tuy đầu lâu rồng ma rất cứng rắn cũng xuất hiện khe nứt, tiếng gầm kinh thiên động địa phát ra.
Augustus xuất hiện tuyệt đối là một mũi tiêm an thần cho các chiến sĩ còn sống. Bọn họ đang thiếu một người tấn công mạnh mẽ, vàng tối thượng đỉnh là đủ rồi!
Augustus cũng bị lực phản chấn của rồng ma đẩy bay lên không trung, rồng ma bay lên trời đuổi theo Augustus.