Không có tiếng hoan hô vang dội nhưng trong mắt mỗi chiến sĩ đều có niềm vui thắng lợi, lòng tin đang lớn dần trong lòng bọn họ.
"Hôm nay ta chém được ba thằng".
"Ta giết được mười tám thằng".
"Vớ vẩn, đấy là thùng dầu nổ chứ, sao có thể tính là ngươi giết được?"
"Chả của bố thì của ai? Dầu là bố ném xuống, đương nhiên phải tính là bố giết!"
"Kỵ binh Man Hoang cũng có gì đáng sợ đâu, cũng chỉ hai vai đỡ một cái đầu".
"Mẹ kiếp, thế thằng nào tè ra quần hôm đầu tiên, giờ lại ra vẻ hoành tráng..."
Các chiến sĩ túm tụm nói cười, đương nhiên đây là những người còn sống. Đến nay chiến thuật xoay vòng của Trâu Lượng vẫn tương đối thành công, đây cũng là ưu thế của thủ thành.
Duy trì chiến lực, tăng cường kinh nghiệm chiến đấu, làm cho chỉnh thể đều được tăng lên.
Nhưng trên thực tế ưu thế này cũng không giữ được bao lâu nữa, bởi vì tường thành của hai trấn đều sẽ không chịu đựng được. Cửa thành ngày nào cũng bị công phá, đây cũng là nơi diễn ra tranh đoạt thảm thiết nhất.
Buổi tối vẫn không thể xem thường, các chiến sĩ trên tường thành cũng phải đề phòng Man Hoang tập kích đêm. Buổi tối luôn có cao thủ Man Hoang mò tới nhưng buổi tối cũng chính là lúc Địa Vương, Ballot và đám bạn của Ballot phát huy. Những cao thủ này đến đây đúng là một sự bổ sung cực kì đúng lúc, điều này làm cho ưu thế về cao thủ yêu tộc của Man Hoang không còn rõ ràng, đặc biệt ban đêm còn là thiên hạ của cung thủ vàng tối như Ballot.
Một ngày khổ chiến kết thúc, Trâu Lượng cũng đã hoàn thành thị sát một vòng các doanh địa. Tiếng ngáy vang vọng khắp nơi, các chiến sĩ đã quá mệt mỏi, cho dù sấm nổ bên tai cũng đừng mong đánh thức được bọn họ. Mặc dù tác chiến luân phiên nhưng bởi vì là lính mới nên trình độ tổng thể của họ vẫn còn khá yếu.
Cứ với đà này thì thị trấn Phong và thị trấn Gió Thu có thể kiên trì thêm hai ngày cũng đã không tồi. Theo kế hoạch ban đầu của hắn thì là cầm cự hai mươi ngày.
Chỉ cần cầm cự được hai mươi ngày thì kế hoạch bước thứ hai của hắn có thể được thực hiện, một đòn tâm lý chiến mạnh mẽ.
Buổi tối, Randy và Cote cũng đã đến, mắt hai người đều hiện đầy tơ máu. Mấy ngày nay bọn họ đều không ngủ, tình cảm của họ dành cho hai thị trấn là thứ người khác không thể nào so đo, bọn họ đã dốc hết lí tưởng và tính mạng vào đây. Bây giờ thị trấn Phong và thị trấn Gió Thu lại đang phải chống lại những đợt tấn công tàn khốc nhất, cho dù có ngủ họ cũng sẽ lập tức bừng tỉnh vì ác mộng.
"Đại ca, cứ như vậy sợ là chúng ta rất khó cầm cự được. Có nên sắp xếp cho những người thú thông thường rút về trong thành Doran trước không?" Cote hỏi.
Trâu Lượng trầm tư trong chốc lát, "Không được, còn phải kiên trì tiếp, bây giờ còn chưa đến lúc".
"Đại ca, cho người bình thường rút trước đi, chúng ta tử thủ tại đây".
Trâu Lượng lắc đầu, "Bây giờ còn không phải lúc, nếu như người bình thường đi trước thì lòng tin của một bộ phận binh lính sẽ bị dao động. Trong khi đó chúng ta lại không thể thất bại, chúng ta phải tử chiến, ít nhất cũng phải kéo dài them hai ngày".
Trâu Lượng hiểu rất rõ chiến tranh tâm lý, có điều hắn không hề muốn giải thích nhiều, "Chấp hành mệnh lệnh, trước khi tiến hành chiến lược bước thứ hai thì tất cả mọi người đều phải quyết tâm cùng tồn vong với thị trấn Phong và thị trấn Gió Thu".
"Đại ca, hay là chúng ta lợi dụng bóng đêm đến đánh lén chúng một chút?" Randy hỏi, cả ngày bị động chịu đòn khiến hắn rất tức giận.
Không phải Trâu Lượng không nghĩ tới, nhưng thám báo đã dò xét, kỵ binh Man Hoang rất cảnh giác, nếu như phái đoàn kị sĩ ra ngoài chỉ sợ cũng không làm nên trò trống gì.
Nhưng buổi tối bọn họ luôn bị làm phiền trong khi chiến sĩ man tộc lại có thể thoải mái nghỉ ngơi, đây quả thật không phải chuyện tốt gì. Phải nghĩ cách làm cho Yoria khó chịu mới được.
Trâu Lượng bắt đầu vắt hết đầu óc, tại Đại lục Thần thú không có trận điển hình nào có thể tham khảo nhưng trong kiếp trước thì có rất nhiều các cuộc chiến tương tự. Trâu Lượng bắt đầu hối hận vì trước đây đã không chịu học tốt môn lịch sử.
Ôn cố tri tân. Xem chuyện xưa sẽ hiểu chuyện nay.
*** *** ***
Chiến trường Phong Chi Quốc, tình hình chiến đấu cũng rất kịch liệt. Quân đoàn trưởng Neberro tử thủ pháo đài Huy Hoàng, còn rùa đen hơn cả rùa đen. Bất kể Phong Thác dùng phương thức nào chửi bới, thậm chí đã chào hỏi đủ 8 đời tổ tông Neberro nhưng đại kỵ sĩ trưởng vẫn thản nhiên như không.
Pháo đài Huy Hoàng đã được gia cố đầy đủ, Phong Chi Quốc tấn công như vậy cũng thương vong tương đối nặng nề.
Từ đầu Neberro đã không dự định tấn công ra ngoài. Pháo đài bất đồng với tường thành bình thường, pháo đài rất kiên cố và có dự trữ phong phú, vì sao phải tấn công ra ngoài làm gì?
Cơ hội lớn nhất của kẻ thù chính là phá hoại từ bên trong, nhưng rất đáng tiếc là cái khác có thể gia tộc gia tộc không biết, nhưng mặt này thì họ chính là chuyên gia.
Hơn nữa, thà giết nhầm một ngàn cũng tuyệt đối không bỏ sót một.
Đây chính là Neberro.
Nhìn quân đội Phong Chi Quốc giống như thủy triều, bất kể tình hình gì xảy ra thì Neberro vẫn luôn luôn bình tĩnh. Còn Gregg lúc đầu có chút sợ hãi đến giờ cũng đã trở nên tê liệt.
Chết chóc là giai điệu của chiến tranh, một lại một chiến sĩ ngã xuống, cho dù ngươi là người mạnh vàng tối ở đây cũng có thể sẽ chết bất cứ lúc nào, thậm chí trong tay một tên lính quèn, bởi vì ngươi là người, không phải thân bất tử.
Nắm quyền sinh sát ngàn vạn người, đây chính là sự hấp dẫn của chiến tranh. 13 ngày huyết chiến, song phương đều chịu tổn thất nặng nề.
Chiến thuật của Neberro rất đơn giản, cũng rất chính xác, William cũng không thể không bội phục. Hắn phòng thủ rất lạnh lùng, kẻ thù thậm chí dùng người Mông Gia làm tốt thí đẩy lên phía trước đến tiến công pháo đài, trong đó có không ít là người thân của các chiến sĩ trong pháo đài, nhưng Neberro có thể hạ đạt mệnh lệnh tấn công không chút do dự.
Bất kể thế nào cũng tử thủ không ra, dựa vào ưu thế phòng ngự để tiêu hao đối thủ ở mức cao nhất.
"Quân đoàn trưởng, sách lược của ngài đã thu được hiệu quả, ta nghĩ chẳng bao lâu chúng ta sẽ có thể giết ra ngoài".
William nói, mặt đất vẫn rung động, tiếng kêu giết rung trời, có đôi khi William cũng bội phục sự bình tĩnh của Neberro.
Sự lạnh lùng của hắn khác sự lạnh lùng của sát thủ, đó là hai cảnh giới khác nhau.
Khóe miệng Neberro lộ ra nụ cười, "Còn không phải lúc, Phong Thác là một gã thú vị. Hắn đang tỏ ra yếu thế kỳ thực là muốn dụ dỗ chúng ta ra ngoài".
"Tỏ ra yếu thế?"
William sửng sốt, Gregg bên cạnh cũng hỏi, "Không thể nào, mấy ngày nay hầu như chúng ta đều giành toàn thắng, ý chí chiến đấu của quân đội Phong Chi Quốc công thành càng ngày càng kém. Tin tức thám báo đưa về là đối phương cũng có dự định lui lại nghỉ ngơi. Nếu như chúng ta nhân cơ hội giết mẹ nó một trận thì tuyệt đối có thể khiến chúng thương vong rất lớn. Nếu như để chúng rút về pháo đài thì chúng ta chẳng phải là chỉ có nước vô công mà về sao?"
Ai cũng biết Neberro và Arthur chính là hai thái tử, ai biểu hiện tốt trong chiến tranh lần này người đó sẽ trở thành thái tử thực sự.
"Thành Doran bên kia như thế nào rồi"
"Chim cắt truyền tin cho biết tình hình chiến đấu tương đối kịch liệt, tường thành của thành Doran không ngăn chặn được tấn công quá dồn dập, sợ rằng thất thủ chỉ là vấn đề thời gian". Gregg nói.
Neberro nhíu mày, "Đây không phải tin tốt gì, ba trận tuyến lớn hiện nay chỗ nào cũng không thể xuất hiện vấn đề. Hai mặt thụ địch thì chúng ta không thừa nhận nổi".
"Quân đoàn trưởng Arthur chắc vẫn có thể ngăn cản được, mặc dù thiết bị phòng ngự hơi kém nhưng thị trấn Phong và thị trấn Gió Thu là phòng tuyến đầu tiên, thành Doran là phòng tuyến thứ hai. Phòng tuyến đầu tiên đã có thể cầm cự đến bây giờ, sự hăng hái của Man Hoang đã suy giảm, khi bọn họ phát hiện phía sau còn có thành Doran với sức phòng ngự còn mạnh mẽ hơn thì chắc chắn sĩ khí sẽ hạ thấp rất nhiều, khi đó cũng chính là lúc quân đoàn Rực Lửa phản kích".
William nói, hiển nhiên không hề lo lắng gì.
Neberro gật đầu, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười, "Cũng khá thú vị, chiến pháp như vậy đại khái cũng chỉ có Arthur mới nghĩ ra được".
Nhìn Phong Chi Quốc đang cường công trên chiến trường, quả thật Neberro cũng phải thừa nhận sức mạnh của Phong Chi Quốc, nhưng gặp phải hắn chỉ có thể coi như số Phong Thác không tốt, bất kể hắn là ai thì cũng chỉ có thể cam chịu hạ phong trước trí tuệ của Neberro.
Chiến tranh là một nghệ thuật.
"Tiếp tục giữ vững vài ngày, chắc chắn hắn sẽ sốt ruột lui lại. Gregg, William, phải đề phòng chúng tập kích đêm, đặc biệt là cửa thành phải có cao thủ trán giữ".
Neberro nói, của sống chết của binh lính không hề khiến tâm tình hắn rung động, đối với Neberro thì đây là tố chất phải có của một quan chỉ huy.
*** *** ***
Bên phía quân đoàn Chói Lọi, đối mặt với đế quốc Saron nhưng Titan Montaeris không hề sợ chiến, trong mấy ngày chiến đấu một mặt quân đoàn Chói Lọi lợi dụng ưu thế phòng thủ để nghỉ ngơi, một mặt chủ động xuất kích, phái kỵ binh tập kích đối phương. So với các đế quốc khác quả thật đế quốc Saron là yếu nhất, nói là ba đại đế quốc nhưng kỳ thực là sau mối lần bị Hannibal bắt nạt đế quốc Saron lại đi bắt nạt các công quốc khác để bù lại.
Sức chiến đấu của quân đoàn phía bắc do Montaeris thống lĩnh không tệ, quan trọng nhất là sự dũng mãnh và tự tin của gia tộc Montaeris làm cho Titan không thể thỏa mãn với thắng lợi trên một chiến trường này.
Đối mặt với sự vây công của bốn thế lực lớn, áp lực đối với Mông Gia rất nặng nề. Montaeris đương nhiên rõ ràng, nếu như có thể nhanh chóng giải quyết đế quốc Saron thì quân đoàn phía bắc sẽ có điều kiện tiếp viện cho các trận tuyến khác. Theo ông thì người đang phải chịu áp lực lớn nhất chính là Giáo hoàng, người đang chống lại Hannibal.
Long Ma hết sức tức giận, quân đội của người thú làm cho hắn rất bực mình, người thú rất sợ chết, kém hàng vạn lần so với đại quân yêu thú hung hãn không sợ chết của hắn, hơn nữa sức chiến đấu cũng chẳng ra gì.
Mà kẻ thù của hắn, thằng khốn đáng ghét kia lai thật gian xảo, khi tiến khi lùi, khi hắn cố hết sức tấn công thì lại chui vào pháo đài, lúc hắn nghỉ ngơi thì lại đến làm phiền. Không phải Long Ma không nghĩ đến mai phục nhưng kì lạ là mỗi lần đều bị đối phương phát hiện.
Điều này quả thật làm cho Long Ma nổi giận lôi đình, hắn chỉ ước ao có thể lẻn vào pháo đài giết một trận long trời lở đất.
Nhưng ý nghĩ mê người này vẫn bị hắn cưỡng chế đè xuống, sống lại với thân thể người thú mặc dù tiện lợi hơn trước rất nhiều nhưng quả thật sức mạnh cũng bị hạn chế hơn trước rất nhiều. Hắn có thể giết chết vài trăm vài ngàn tên, nhưng đối mặt với đại quân hàng trăm ngàn người thì không phải chuyện đùa.
*** *** ***
Chiến trường chính, Giáo hoàng Benedict mười lăm dẫn chủ lực của Mông Gia cũng đã tiến hành hơn mười lần chiến đấu lớn nhỏ với đại quân Hannibal nhưng đều chấm dứt với thảm bại. Benedict mười lăm cũng chỉ có thể co cụm quân đội vào trong pháo đài, có điều rất kì lạ là Hannibal lại không vội tiến công, điều này cũng làm cho Giáo hoàng hơi đau đầu.
Đau đầu là vấn đề thể diện, Giáo đình mà lại bị đánh cho co cụm, các chiến tuyến khác có thể chống đỡ được không?
Huyền Diệp dẫn theo một đám tướng lĩnh nhìn pháo đài siêu cấp như mặt trời không lặn.
"Điện hạ, chỉ cần ngài nói một câu các chiến sĩ sẽ sẵn lòng liều chết, nhất định có thể san bằng pháo đài Thở Dài!"
Một chiến sĩ vàng tối nói.
"Đúng vậy, quân đội Mông Gia căn bản không chịu được một đòn, nếu không phải ngài cố ý khống chế nhịp điệu thì chúng ta đã đánh cho chúng tan tác từ lâu rồi!"
"Mông Gia quá yếu, thậm chí không bằng Phong Chi Quốc, thật là thất vọng. Chúng chỉ có thể chui vào mai rùa, nhưng cái mai rùa này cũng không bảo vệ được chúng".
Các đại tướng Hannibal đa số là cao thủ thân kinh bách chiến, đã từng trải qua nhiều tình huống khó khăn. Hannibal là quốc gia trưởng thành trong chiến đấu, họ đã thấy nhiều chiến tranh. Vừa tiếp xúc họ đã phát hiện sức mạnh của quân đội chỉ ở mức tàm tạm lại còn không đủ đẫm máu, chính là một đám chim non.
Huyền Diệp lắc đầu, "Đừng vội, chúng ta phải thắng, hơn nữa còn cần một thắng lợi hoàn chỉnh. Benedict mười lăm sốt ruột hơn chúng ta, hơn nữa 3 nước khác đang tiến công rất hung mãnh rồi. Yêu tộc với Giáo đình là ân oán sống chết, còn chúng ta thì phải nhận được Mông Gia chứ không phải phá hủy nó, mà tính mạng chiến sĩ của chúng ta còn quý giá hơn, yên tâm, sau này sẽ có rất nhiều cơ hội cho mọi người thể hiện".
Nhìn pháo đài xa xa, xem ra hôm nay Benedict mười lăm lại không định xuất chiến.
"Phái mấy đội quân thay nhau giao chiến, tìm một người ngâm thơ rong chế vài câu chuyện thú vị, đọc cho Giáo hoàng bệ hạ của chúng ta nghe một chút để ngài khỏi buồn chán!"
Huyền Diệp cười nói.
Đám tướng lĩnh cười vang, một người thật sự mạnh mẽ sẽ không bao giờ sốt ruột, sức mạnh cá nhân và công phu hàm dưỡng là hai việc khác nhau. Có lẽ sức mạnh của ba yêu vương chuyển sinh đều rất mạnh nhưng chúng làm sao hiểu được sức hấp dẫn của một Thống soái.
Lòng tin này được xây dựng qua trăm ngàn rèn luyện, chẳng trách các chiến sĩ Hannibal lại có sức chiến đấu như vậy.
*** *** ***
Ban đêm, thị trấn Phong và thị trấn Gió Thu tỏ ra đặc biệt yên tĩnh. Đột nhiên tiếng trống rung trời, vó ngựa chấn động mặt đất.
"Bệ hạ, người Mông Gia đánh lén!"