Thấy không có ai đi lên thách thức, Trâu Lượng cũng tiếp nhận xong thú linh, anh em này thật tốt bụng. Vậy mà thoáng cái đã được bốn điểm thú linh, hắn đã hoàn thành mục tiêu nên hiển nhiên không cần phải tiếp tục tiêu hao nữa. Kỳ thực hắn cũng rõ ràng, trong thời khắc này trừ phi có biện pháp nắm chắc còn không thì không có ai lại đi lên tìm cái chết.
Người thú mặc dù dũng mãnh nhưng cũng không phải kẻ ngu.
Thần thú diễn võ?
Rất đáng tiếc bạn học Trâu Lượng hoàn toàn không hiểu thông tin Luca muốn truyền lại. Gã con buôn này đang đếm trị số thú linh của mình, trong lòng sướng gần chết, đầu óc hắn đã bay đến thời khắc chế tạo dao điêu khắc của mình rồi.
Khi Trâu Lượng rời đi Thú linh giới, mọi người bỗng nhiên bùng nổ, Thú linh giới vốn bình tĩnh bỗng chốc sôi trào.
Đây là chiến sĩ?
Hiển nhiên không hoàn toàn là chiến sĩ!
Sát thủ?
Hiển nhiên cũng không hoàn toàn!
Trong các loại nghề nghiệp của người thú chưa bao giờ có nghề nghiệp như vậy, vạn sự thông tức là vạn sự nông, không được ôm đồm. Đây là lý lẽ từng người thú đều rõ ràng, nhưng hiển nhiên cái "bao cát" này đã lật đổ tất cả, tiếp tục gọi là bao cát cũng cảm thấy không thích hợp rồi.
Không biết từ lúc nào xung quanh tế đàn chiến đấu, không chỉ có toàn bao cát hoặc chiến sĩ có một vài đồ trắng mà bỗng xuất hiện không ít các nghề nghiệp thú biến hoặc giáp biến cấp một đầy đủ, thậm chí còn có trang bị cấp đồng thau.
Kỹ thuật!
Kỹ thuật toàn diện kinh khủng do chiến sĩ này thể hiện làm mọi người sợ hãi.
Hắn là ai?
Hắn muốn làm gì?
Không biết ai nhớ tới bốn chữ Luca khiếp sợ nói ra trước khi chết - Thần Thú Diễn Võ!
Thú tộc quả thật có một truyền thuyết lâu đời. Thật lâu trước kia thú tộc từng xuất hiện một nghề nghiệp đáng sợ. Thân thể của họ chính là vũ khí, họ coi trọng bản thân mình, nâng cao tài nghệ đến mức tận cùng. Nghe nói là phân thân của thần thú, đại biểu cho hồn chiến cao nhất của thần thú, tung hoành vô địch. Mọi người gọi loại nghề nghiệp này là thần thú diễn võ. Mà người theo nghề nghiệp này mỗi đời chỉ có một người, bởi vì khó khăn khi theo nghề này là không cách nào hình dung. Trải qua cửu tử nhất sinh mới có thể tu thành, mọi người gọi là Tu La!
Nhưng đây chỉ là truyền thuyết bởi vì mấy trăm năm chưa xuất hiện người như thế, các chiến sĩ cũng chỉ cho rằng đây vẻn vẹn là một truyền thuyết tốt đẹp.
Người này... Là Tu La sao?
Sáng sớm hôm sau Trâu Lượng và Ernest đồng thời tỉnh dậy. Ernest tựa hồ không hề có cảm giác quá lớn đối với thắng lợi, ngược lại càng thêm tin tưởng phương thức huấn luyện của đại ca.
Trâu Lượng và Ernest đều tập chống đẩy, về mặt này quả thật Trâu Lượng không bằng Ernest. Có điều trọng điểm huấn luyện của Trâu Lượng không nằm ở việc đề cao sức mạnh bắp thịt một cách đơn giản mà là chú trọng kỹ thuật chiến đấu.
Trên cổng có một sợi dây treo một cái chăn bông. Ernest duy trì sự huấn luyện sức mạnh cơ bản còn Trâu Lượng thì chuyển sang đánh chăn bông. Điểm này làm cho Ernest rất không hiểu, chưa từng nghe nói huấn luyện còn có việc luyện tập đánh đồ vật mềm, nhưng việc làm của đại ca chắc chắn có lý.
Quả thật Trâu Lượng đang thể nghiệm, lúc ở trên trái đất hắn đã nghiên cứu không ít công pháp võ học nhưng cũng là vịt nghe sấm. Có rất nhiều khẩu quyết và lý lẽ hắn không rõ. Nhất là một vài thứ cần khổ luyện dính dáng đến kình và khí, mà khổ luyện còn không nhất định có thành quả. Bình thường hắn vẫn cho rằng chỉ là phét lác nhưng trong thế giới này bẩm sinh đã có khí rồi, đồng nghĩa với việc nền tảng của những công pháp này đã hoàn thành rồi.
Tung hoành vô địch trong Thú linh giới, nắm bắt nhịp điệu, đòn liên hoàn, những thứ này chỉ là sơ bộ. Nếu như hắn muốn có năng lực gì vượt qua cả đại lục thần thú, thì đó chính là hiểu biết được khí, cũng chính là Thú linh lực, bản chất của nó tuyệt đối không chỉ đơn giản như vậy.
Bây giờ tất cả tấn công của Trâu Lượng đều là tấn công cứng, kỹ xảo dùng sức cũng không nhiều. Ban đầu chỉ cần hơi thuần thục là có thể sử dụng dễ dàng nhưng về sau sẽ hết sức khó khăn. Điều này làm cho Trâu Lượng vô cùng hứng thú, một vài chiêu tấn công trong ảo tưởng nay đã có khí làm nền tảng đều có khả năng trở thành hiện thực. Một khi nắm giữ là có thể trở thành vũ khí mạnh nhất!
Olivia không ngừng ăn đồ ăn vặt, trong lòng nàng cũng có chút cảm thán, trở thành chiến sĩ thật không dễ dàng. Chỉ có điều phương thức huấn luyện của hai người này đều rất kỳ lạ. Cánh tay Ernest chống lên hạ xuống, rồi lại ngồi xuống đứng dậy, có thể sẽ rèn luyện sức mạnh của cánh tay và bắp chân, nhưng Arthur thì làm cái quỷ gì đây?
Đánh chăn bông???
Nếu như là đánh tảng đá còn bình thường một chút, nhóc con này cả người kì dị, sáng sớm mình đã đến đây chỉ để xem mấy thứ này sao?
Dựa vào ban công từ cao nhìn xuống, động tác của hai người rất rõ ràng, đây chính là gian phòng Olivia mới chuyển sang chỉ để quan sát hai anh em kì dị này.
Hai người luyện tập như vậy hai tiếng, mồ hôi đầm đìa, Trâu Lượng lau mồ hôi cười nói: "Ernest, cuồng hóa chỉ là một loại thủ đoạn cực đoan. Không thể là phương thức tấn công thông thường, có thể dùng càng ít càng tốt, càng không thể xem như chỗ dựa".
"Vâng, đại ca". Ernest gật đầu khiêm tốn, cho dù hắn không hề cảm thấy cuồng hóa có gì không thích hợp.
Nhưng Trâu Lượng lại nghiêm khắc yêu cầu điểm này, một khi cuồng hóa có thể Ernest sẽ dễ dàng giành được một vài thắng lợi nhưng đây đều là tiêu hao tính mạng để đánh đổi. Có lẽ đặc điểm của người thú khác loài người, có điều Trâu Lượng kiên trì tin tưởng chân lý bảo toàn tính mạng. Cuồng hóa ít nhiều đều có tổn thương, đây còn là thứ yếu, nếu như đam mê loại thắng lợi dễ dàng tới tay này sẽ buông lỏng huấn luyện. Dần dà sẽ biến thành ỷ lại, cuối cùng sẽ không được việc gì.
Thiên phú là chuyện tốt nhưng vận dụng không tốt lại trở thành trở ngại. Nhớ lúc thi đại học lớp hắn có một gã vua tự nhiên, 3 năm cấp ba dễ dàng đứng đầu toàn trường về toán lý hó. Bình thường toàn đọc sách, tán gái, chơi bóng, được gọi là thiên tài nhưng lúc thi đại học lại đụng phải Waterloo, ra ngoài xã hội càng thê thảm. Một số người thiên phú tốt nhưng kém rèn luyện cuối cùng lại dần dần mờ nhạt, đó là chân lý, là vết xe đổ cần phải tránh.
May mà Ernest phi thường tín nhiệm Arthur, nếu là người khác sẽ cảm thấy đây là do đố kị, là chuyện rất vô nghĩa.
"Hôm nay anh dạy em một loại chiêu thức tiến công, em toàn lực phòng ngự, lấy chăn bông che trước người!" Trâu Lượng cười nói.
"Đại ca, em đánh không lại anh", Ernest vội vàng xua tay.
"Anh không bảo em đánh nhau với anh, chỉ là bảo em buông tay cảm thụ một chút uy lực của chiêu này, anh sẽ đánh chính diện".
Vừa nghe vậy Ernest đã vui rồi, "Ha ha, cái khác không được, em được mỗi cái chịu đòn tốt, không tấn công yếu hại thì em không sợ gì hết".
Ernest da cứng thịt dày, hơn nữa nhiều năm bị đánh, quả thật không có gì phải sợ, hơn nữa năng lực khôi phục rèn luyện lâu dài cũng tương đối kinh người.
“Thật sao, nhìn này, anh tiến công mặt trước, chú ý bước chân và bả vai anh".
"Đến đi!" Ernest hưng phấn nói, hắn không có ưu điểm khác, chỉ có chịu đòn tốt. Không phải hắn không muốn giúp đại ca luyện tập chỉ có điều động tác của mình quá chậm, căn bản không thể mang lại hiệu quả luyện tập.
Ernest dù hơi chậm chạp nhưng có khi cũng rất thông minh.
Trâu Lượng điều chỉnh hô hấp một chút, trên ban công Olivia đặt đồ ăn vặt trong tay xuống, có thế chứ, chiến sĩ nào luyện tập lại không đối kháng. Ơ! Ernest ôm cái chăn bông làm gì?
Hít sâu một hơi, một luồng chiến ý mãnh liệt đánh về phía Ernest, cả người Ernest căng thẳng theo bản năng, đại ca của mình tựa hồ mỗi ngày đều thay đổi.