Lolita cũng kinh ngạc, đôi mắt to chớp chớp, gì đây, đây không phải là hoàng tử trong mộng sao, mạnh mẽ lại không thiếu tính hài hước, vốn còn tưởng rằng loại người này chỉ có trong tưởng tượng của các cô gái, ai ngờ lại sống sờ sờ trước mắt.
Buenaven nhún vai, không tiếp tục nói thêm, e là hắn muốn đưa tin tức này về cho Murphy, sự cố gắng của sư tử vàng vượt quá tưởng tượng, hiện giờ đang dùng hết sức để đột phá cấp vàng sáng, một khi tiến vào cấp vàng sáng thì trời đất thênh thang, thiên tài như Murphy một khi đạt tới cấp vàng sáng thì tuyệt đối là rồng bay khỏi vực, đà không thể cản.
Đây cũng là ưu thế của hắn so với Arthur nhưng Arthur hiện giờ đã bước vào cấp vàng sáng, đây còn là trong trong tình huống không làm chậm trễ việc thăng quan tiến chức.
Bình thường, các cô gái đế đô bình khi ngồi với nhau nhất định là thảo luận về đàn ông, giống như Neberro nè, Gregg nè, những người nổi bật trong thế hệ thanh niên đều có thể được liệt kê ra bàn luận một phen, thực lực cá nhân mạnh mẽ, chỗ dựa vững chắc, đẹp trai ga lăng, nhưng dường như ... quá cũ rồi, không có gì mới mẻ, hơn nữa thiếu đi cảm giác kích thích, như Gregg đi, các mặt đều không tệ nhưng lại thiếu chút đẳng cấp, còn Murphy không hiểu tâm tư phụ nữ, bối cảnh gia tộc cũng hơi kém.
Trong đó Arthur vốn có nhiều vấn đề nhất nhưng trong nháy mắt đã trở nên khác đi, đối với một người tay trắng lập nghiệp thành đạt đến mức độ như thế này, đối với cô gái đầy dã tính, ham muốn thách thức rất mạnh như Lolita quả là ngập tràn hấp dẫn.
Đối với việc Arthur rời đi, sự kích động gần như bị lãng quên lúc này bừng cháy lên.
Đây tuyệt đối là một tin tức quan trọng, suy nghĩ thứ hai của Gregg chính là sau khi Neberro biết được sẽ có cảm tưởng như thế nào.
Cấp vàng sáng e là vẫn không đủ để khiến Neberro ngạc nhiên nhưng một hồng y đại chủ tế cấp vàng sáng hai mươi tuổi mới trỗi dậy, đừng nói chỉ Mông Gia, mà ở khắp đại lục Thú Thần có thể nói là đếm trên đầu ngón tay.
Bị tin tức này làm kinh ngạc một lúc, Peloponnisos vốn muốn tìm Arthur để tỷ thí cũng mất đi hứng thú, việc này là kích thích cực lớn đối với vị thiếu chủ của gia tộc Montaeris, hắn bỗng cảm thấy Murphy đã làm đúng, hắn vẫn không đủ tập trung, muốn thắng quái vật như Arthur thì cần phải cố gắng gấp mười, gấp trăm lần !
Nếu không thì hoàn toàn không có cơ hội !
Mọi người lại tán gẫu một lát, cũng biết mấy hôm nay Arthur rất bận rộn nên cũng không quấy rầy quá lâu, trái lại Arthur mời Montmar ở lại.
“Montmar, có hứng thú cùng làm chút gì đó với ta không?” Trâu Lượng hỏi, lúc Trâu thần côn lộ ra nụ cười đặc trưng của mình nhất định là lại đang có suy nghĩ gì đó.
“Không thể sống nổi nữa mà, chỉ cần ngươi có thể giúp ta tiến vào cấp vàng sáng thì muốn ta làm gì cũng được !”
Montmar tùy ý nói, ban đầu lúc Montmar dẫn theo anh em trong gia tộc giúp đỡ Trâu Lượng đã chứng tỏ đặc điểm tính cách của bỉ mông, lúc đó Arthur chỉ là một thành chủ, hiện giờ đã là hồng y đại chủ tế tại thành phố có thần tích, gia tộc càng không thể phản đối.
Trâu Lượng không nhìn Montmar mà nhìn ra phía bên ngoài, khoảnh khắc này hắn lại nghĩ đến đoàn quân bỉ mông vàng sáng tung hoành ngang dọc của Benedict VIII, đó mới là điều mà hắn khát khao. Tất nhiên hiện giờ muốn thành lập đoàn quân bỉ mông hoàn toàn là nằm mơ nhưng ít nhất hắn muốn sở hữu một chiến đoàn bỉ mông tinh nhuệ.
Dựa theo tình hình phát triển trước mắt của thành Doran, hắn hoàn toàn có thể gánh vác được khoản quân phí thành lập. Theo chính sách trước mắt của thành Doran, thương nghiệp bị đánh thuế cao, để khích lệ trồng trọt chăn nuôi, rất nhiều chính sách miễn thuế được ban hành, thêm vào ngày càng có nhiều người bị ảnh hưởng của thần tích hấp dẫn, tương lai hoàn toàn có thể gánh vác được chi phí của đội quân quy mô lớn.
“Montmar, ta muốn thành lập một chiến đoàn bỉ mông vàng sáng, ngươi có muốn cùng ta thực hiện mục tiêu này không ?”
Montmar còn tưởng Arthur muốn nói gì, không phải một bỉ mông vàng sáng mà là một chiến đoàn bỉ mông vàng sáng, ngay cả giáo hoàng nói câu này cũng thấy hơi quá nhưng khi nói ra từ miệng Arthur, Montmar lại không cảm thấy buồn cười.
Lúc lâu sau, Montmar cũng há cái mồm to lớn “Ngươi đúng là kẻ điên, nhưng ta muốn cùng ngươi điên một phen !”
Buổi lễ nhận chức của hồng y đại giáo chủ cuối cùng cũng bắt đầu, thành Amer đông nghịt người. Trước cửa thần miếu, thảm đỏ được trải từ thần miếu đến tận tòa thị chính, đâu đâu cũng là hoa tươi và tiếng hoan hô, khách quý ngồi chật kín trong tòa thị chính, so với tiếng hoan hô này, Trâu Lượng thực ra thích tiếng hoan hô phát ra từ đáy lòng lúc chinh chiến Man Hoang trở về hơn.
Trong mắt người thú tại thành Doran, hắn là chỗ dựa, còn tiếng hoan hô này phần nhiều là vì quyền thế.
Đại khái cũng chỉ có Trâu Lượng ở trong hoàn cảnh như thế này mới có thể nghĩ đến vấn đề như thế.
Mà lúc này, ở một nơi khác, hôn lễ của Josh và Lilia cũng đang diễn ra, dẫu sao cũng là gia tộc có tiếng ở thành Amer, vốn mời rất nhiều người nhưng đa số đều không thể đến, mọi người vẫn hi vọng được nhìn thấy phong thái của hồng y đại chủ tế, đáng tiếc là người thật sự có thể nhìn thấy hồng y đại chủ tế ở cự li gần không có bao nhiêu.
Buổi trưa, hôn lễ chính thức bắt đầu, lúc này Trâu Lượng cũng tiến vào tòa thị chính để tiến hành nhận chức.
Cha của Josh và Mulio cũng đã trở về, là một người có thân phận ở thành Amer, bọn họ nhất định phải đến nơi, chẳng qua bọn họ vẫn chưa đủ tư cách để vào trong tòa thị chính, chỉ có thể ở đằng xa mà nhìn, khi nghi thức bên ngoài kết thúc bọn họ mới trở về, lúc bọn họ trở về hôn lễ cũng mới chính thức bắt đầu.
Khách cũng trở nên nhiều hơn, chỉ là điều mà các vị khách thảo luận lại không phải là hôn lễ của hai người mà là vị hồng y đại chủ tế mới nhận chức.
“Trẻ thật đấy, đúng là không ngờ lại trẻ đến thế !”
“Nghe nói mới hai mươi tuổi !”
“Thần ơi, trẻ như thế, kết hôn chưa vậy ?”
“Nghe nói vị hồng y đại chủ tế của chúng ta rất đa tình đó, ngay cả công chúa nhỏ của gia tộc Gabriel cũng vì hắn mà bỏ nhà đi !”
“Oa, lãng mạn quá, thật kích thích !”
“Vị hồng y đại chủ tế của chúng ta không những trẻ tuổi mà còn thiện chiến, năm đó lãnh đạo mấy ngày người ngăn cản mấy mươi vạn đại quân Man Hoang đánh chiếm thành Doran, lại còn dẫn người giết cho Man Hoang không còn mảnh giáp, cắt đất đầu hàng, quả là người phi phàm !”
Lúc này hai người bạn thân thiết Mia và Yaddle đang giúp Lilia trang điểm.
“Thôi đi, thổi phồng lên như thần vậy, có gì ghê gớm cơ chứ !” Mia kiềm không được thì thầm.
“Ha ha, Mia nhà chúng ta ăn không được nho nên chê nho chua ấy mà”.
“Nghe chính miệng cha ta nói, năm gia tộc lớn đều đến chúc mừng vị hồng y đại chủ tế của chúng ta, Gregg, Michiwa, Lolita làm mưa làm gió ở đế đô cũng tự mình đến, thiếu chủ của gia tộc Montaeris cũng đến, một người bạn thân làm nữ tế ti của ta nói lúc Michiwa và Lolita thấy hồng y đại chủ tế của chúng ta còn hận không thể nhào vào lòng, ồ, đúng rồi, vị hồng y đại chủ tế của chúng ta tên là Arthur, Lilia, tên giống hệt đồng hương của ngươi đó”. Yaddle nói.
“Hừ, hồng y đại chủ tế có gì ghê gớm chứ, làm sao dũng cảm đáng tin bằng Arthur của ta !”
“Đúng thế, Lilia, nói giúp ta đi, ta rất cảm thấy rất hứng thú với thằng em đẹp trai của ngươi !”
Yaddle khóc cười đều không được, hai cô bé này thật sự biết tự tìm niềm vui, đừng nói tới việc so sánh, nghe chính miệng cha mình nói hiện giờ thương nhân ở thành Amer nếu ai có thể gặp mặt hồng y đại chủ tế một lần thì thể diện tăng gấp bội.
“Lilia, các ngươi nhanh hơn chút đi, khách đợi rất lâu rồi”. Josh thò đầu vào nói.
“Thằng nhóc, muốn bị đánh sao, Lilia của chúng ta vẫn chưa hóa trang xong”.
“Hai người đẹp tha mạng, bộ ta không sốt ruột sao”. Josh cười nói.
“Josh, Arthur đến chưa ?”
“Chưa, ta đã bảo người hầu đi tìm hắn, toàn bộ khách sạn đều tìm hết rồi, không có”.
Từ bên ngoài bỗng truyền vào một trận ồn ào, thậm chí còn kèm theo tiếng binh binh bang bang, dường như có người ngã xuống đất.
Lilia ngẩn ra, đứng dậy, Mia cũng nổi giận “Tên Fluer đúng là gan to bằng trời, lại dám đến gây sự vào lúc này !”
Cô dâu và Josh xông ra, phá hoại đám cưới của người khác chính là mối thù không đội trời chung trong suy nghĩ của người thú.
Nhưng lúc bước ra lại phát hiện khách trong phòng lớn đang điên cuồng ùa ra ngoài giống như có vàng từ trên trời rơi xuống.
Ở bên ngoài, giọng nói run rẩy của người chủ trì vang lên “Hồng y đại chủ tế đến ~~~”
Hồng y đại chủ tế đến ?
Một số khách mời tự cảm thấy thân phận cao quý hơn những người khác vẫn còn ngồi trong phòng lớn bỗng ngẩn ra, lập tức bật dậy khỏi ghế.
Hồng y đại chủ tế ? Ai ?
Gia tộc nhỏ như Josh sao lại có thể được nể mặt như vậy ?
Nhưng hiển nhiên danh xưng này không phải ai cũng dám tùy ý giả mạo.
Trước cửa, khách mời vừa chen chúc chạy ra ngoài trong nháy mắt trở nên lịch sự, vì bọn họ nhìn thấy vị hồng y đại chủ tế truyền kỳ bằng xương bằng thịt thật sự.
Gương mặt Trâu Lượng mang nụ cười ôn hòa, chào hỏi những vị khách. Lúc này Josh vài Lilia cũng tách mọi người đi ra, tất nhiên không thể thiếu được hai người bạn thân thiết của Lilia.
Trâu Lượng mặc trường bào tế ti màu đỏ tuy trẻ tuổi nhưng lại tỏ ra vô cùng uy phong, quả thật thể hiện được phong phạm của hồng y đại chủ tế, tất nhiên chỉ dựa vào trang phục thì không đủ. Tuy trẻ nhưng kinh nghiệm của Trâu Lượng lại vô cùng phong phú, từ đế đô đến Man Hoang, từ Man Hoang đến Thông thiên cảnh, toàn bộ những nơi này đều đang rèn luyện người thế giới khác đã từng mê man này.
Lilia ngơ ngẩn nhìn người thanh niên trước mắt, hắn ung dung, lịch sự tiếp nhận sự ngưỡng mộ của các vị quý tộc cao cao tại thượng, cậu bé lặng lẽ, cần được bảo hộ từng đi sau lưng cô ta trong quá khứ đã không còn, hắn đã trở thành một cây cổ thụ chọc trời.
Không biết vì sao, Lilia rất cảm động, cũng rất biết ơn, trong cõi u minh tự có ý trời, cô ta vì thành tựu của Arthur mà vui mừng.
Josh hoàn toàn trợn tròn mắt, rất nhanh chóng trở nên cực kỳ kích động, quả thật phẩm chất của hắn rất tốt nhưng hắn cũng chỉ là một thương nhân bình thường, một người bạn thân phận bình thường bỗng biến thành hồng y đại chủ tế chạm vào là phỏng tay, đối với hắn, đối với gia tộc của hắn mà nói đều là vinh dự không thể tưởng tượng được.
Josh trẻ tuổi đã kích động đến mức không biết nên nói gì mới đước, Lilia và Yaddle ở bên cạnh càng trợn mắt há mồm “Tên lính đánh thuê tộc bear đồng hương này lại là hồng y đại chủ tế trong truyền thuyết”.
Phép màu nghe có vẻ như không thể tưởng tượng nổi, vì thế cho dù xuất hiện ở bên cạnh, trong tiềm thức cũng vẫn không thể tin tưởng.
Cha của Josh và Mulio bước lên tiếp đón, dẫu sao cũng đã từng đó tuổi, tuy trong lòng vô cùng kích động và hưng phấn nhưng có thể dùng hết sức để khống chế tình cảm của bản thân.
Biết phải khách sáo, Trâu Lượng giữ khoảng cách tương đối. Hắn và cha của Josh, Mulio không hề có quá nhiều tình cảm, đến cấp bậc của hắn, có lúc giữ khoảng cách còn thích hợp hơn so với gần gũi.
Cuối cùng mới bước tới trước mặt Lilia và Josh “Chúc mừng anh chị, trăm năm hạnh phúc”.
Barack ở bên cạnh vội vàng đưa quà tặng, món quà này do hắn dồn hết tâm trí để chuẩn bị, hiển nhiên không phải vì cha của Josh, toàn bộ đều để thể hiện cho hồng y đại chủ tế xem.
Lilia không để ý tới quà tặng, chỉ cười khổ “Sự ngạc nhiên này thật là lớn, nhưng hôm nay chẳng phải là ngày lễ nhận chức của hồng y đại chủ tế sao ?”
“Ha ha, em nói rồi, nếu em còn ở thành Amer thì sẽ đến tham gia, cho dù là bạn bè hay là một nhân viên của thành kính của thần miếu đều không thể dây dưa làm lỡ việc, chị Lilia, chúc mừng chị tìm được một bến đỗ tốt”.
Trâu Lượng cười rất vui vẻ, hắn bỗng cảm thấy một ngày nào đó nếu Ernest có thể tìm được người mình thích thì hắn nhất định còn vui mừng hơn.