"Tội lỗi gì mà rửa? Rửa tay là được rồi! Tập trung tinh thần!"
" Vâng, đại ca". Ernest gật đầu, toàn bộ tinh thần đều tập trung đến thú linh của mình".
Trong nháy mắt xung quanh an tĩnh lại, bắt đầu mông lung, Arthur có chút hoài nghi không biết mình có thiên phú hay không, nhưng vài giây sau hắn đã cảm nhận được trong cơ thể Ernest có một luồng sức mạnh nhỏ yếu, còn yếu hơn cả hắn, cùng là thú linh nhưng cảm giác không giống, rất khó diễn tả bằng ngôn từ, tính chất thú linh của mỗi người đều bất đồng.
" Đại ca, anh cảm nhận được chưa? Chỉ có người nhận được thần thú ban ơn mới có thể cảm nhận được thú linh của người khác". Ernest thấy Arthur không có phản ứng liền hỏi.
" Bố là người được Sáng thế thần ân sủng, không phải xoắn, thả lỏng đi!"
Đâu chỉ có thể cảm nhận được, là vô cùng rõ ràng mới đúng, ngay cả thuộc tính đại thể cũng có thể cảm thụ, rất khó giải thích, khi tinh thần tiếp xúc đến thú linh của Ernest, một ít số liệu trực quan đã phản ứng vào trong óc Arthur, thú linh lực năm điểm, thuộc tính thiên về phòng ngự, tốc độ và linh hoạt cực kém.
Arthur không biết mấy thứ này có vai trò gì không, nhưng cuối cùng cũng hoàn thành bước đầu tiên rồi, có lẽ thấy thuộc tính của thú linh rõ ràng như thế chắc là có thể cộng hưởng rồi, bước tiếp theo, Arthur thử dùng ý niệm để khống chế thú linh.
Sang trái, sang trái!
Arthur hết sức chăm chú phát lực, trong nháy mắt Ernest bay ra ngoài, đập vào bờ tường, ầm một tiếng dọa hai người giật hết cả nảy, Arthur vội vàng kéo Ernest lên.
"Sao rồi, thế nào rồi? Không có việc gì chứ?"
" Đại... Đại ca, anh di động thú linh của em rồi, thần thú tại thượng, đại ca, anh là điêu khắc sư linh hồn, tạ ơn thần thú, ông già, ông biết không? Đại ca là điêu khắc sư linh hồn, đại ca là điêu khắc sư linh hồn!"
Ernest ôm Arthur xoay quanh không ngừng, làm cho Arthur thấy trời đất quay cuồng, hắn có thể cảm nhận được sự vui sướng phát ra từ nội tâm của Ernest, quả thực còn vui vẻ hơn cả việc chính hắn hoàn thành thú biến.
Tâm nguyện duy nhất của ông già là hy vọng hai người trở thành chiến sĩ, còn tế ti, điêu khắc sư linh hồn gì đó, nghĩ cũng không dám nghĩ, trong thú nhân, trở thành điêu khắc sư linh hồn chắc một vạn có một, như trong tộc thiên nga Swan hay tộc thiên mị được thần thú ân sủng thì đại khái là một ngàn có một, còn tộc gấu Bear, trăm năm gần đây, tựa hồ... tựa hồ... Một cũng không có.
"Ernest, đừng xoay rồi, nhanh dừng lại, anh chóng mặt buồn nôn rồi". Ernest xoay vài chục vòng rồi, hắn không chóng mặt, nhưng Arthur không chịu nổi rồi.
Bà nội, người khác sợ cao, sợ máu, ka sợ xoay tròn.
"Đại ca, đại ca, anh quả thực quá hoành, điêu khắc sư linh hồn!!!" Ernest không giỏi ăn nói lắm, nhưng ánh mắt nóng bỏng đã thể hiện sự xúc động trong nội tâm hắn.
Arthur chỉnh lại quần áo một chút, thế nào mà hắn lại cảm thấy ánh mắt gã này như đang nhìn hàng chục đĩa thịt lợn quay nhỉ?
"Vừa rồi có chuyện gì?"
"Em cũng không rõ lắm, chỉ thấy thú linh mạnh mẽ kéo về bên trái một chút, thân thể không khống chế được mà bay ra ngoài". Ernest gãi đầu, ngay cả hắn cũng biết, người có thể di động thú linh của người khác sẽ trở thành điêu khắc sư linh hồn.
Arthur gật đầu, tỉnh táo nhớ lại cảm giác vừa rồi một chút, điều này làm cho Ernest bên cạnh vô cùng sùng bái, đại ca chính là đại ca, ngay cả trước việc vui cực lớn như trở thành điêu khắc sư linh hồn cũng có thể lạnh nhạt như thế, nghe nói cao thủ đều là như vậy!
"Điêu khắc sư linh hồn khác cũng như vậy sao?" Arthur hỏi xong mới cảm thấy là thừa, Ernest chưa từng gặp một điêu khắc sư linh hồn nào.
Có điều lần này Arthur lại bất ngờ, vì điều này đối với một kẻ từ bên ngoài đến như hắn thì là thần bí, mà đối với người thuộc đại lục thần thú Almond lại là kiến thức cơ bản.
"Đại ca, em nghe nói khống chế thú linh của người khác là việc tương đối khó khăn và phức tạp, lần đầu tiên đại ca thử đã thành công, nhất định là thiên tài!"
Ernest nhếch miệng cười nói.
Mặc kệ thế nào, cảm giác được người khác khen ngợi vẫn là không tồi, trong cái thế giới kia, Trâu Lượng cũng thường được gọi là thiên tài, thiên tài game, ha ha.
" Chuyện này không được nói với người khác, anh có sắp xếp khác". Arthur vỗ vỗ Ernest, mặc dù gã gấu Bear ngốc không biết vì sao đại ca không công bố tin vui này, nhưng vẫn gật đầu rất ngoan ngoãn.
Arthur quá hài lòng với người anh em này, rất nhiều chuyện nếu cần giải thích cho hắn thì đúng là quá vất vả.
Đối với chuyện này, Arthur cũng không phải vội, có thời gian đi Công hội điêu khắc sư linh hồn một chuyến xem tình hình là biết, nếu mọi người đều nói có sẵn hai điều kiện đầu tiên là có thể vào, có lẽ cũng sẽ không có vấn đề gì.
Mặc dù quá giờ cơm trưa rồi, phòng ăn chỉ còn lại có cơm thừa canh nguội, nhưng suốt đường đi Ernest đều không khép miệng lại được.
Đối với một gia đình người thú bình thường, nếu như trong nhà xuất hiện một điêu khắc sư linh hồn thì có ý nghĩa gì?
Cơm áo không lo, thậm chí có thể trở thành quý tộc!
Xác định điều kiện trở thành điêu khắc sư linh hồn chỉ là một nốt nhạc đệm đối với Arthur, hắn không hào hứng với việc làm làm thợ thủ công linh hồn cả đời, máu nóng chiến đấu vẫn cuồn cuộn ở trong lòng hắn, làm thế nào đề cao thú linh lực mới là suy nghĩ chủ yếu của hắn.
Kỳ thực thời gian này, Trâu Lượng vẫn rục rịch muốn tái chiến thú linh giới, nhưng chiến quả thật sự quá quan trọng, trước khi nắm chắc mười phần hắn cũng chỉ có thể nhịn.
Giờ thực chiến buổi chiều Ernest không nghỉ học, dù sao ngày ngày bị đánh cũng quen rồi, Arthur cũng nghĩ thoải mái rồi, mặc dù đối phương không có ý tốt, nhưng năng lực khôi phục của Ernest quả thật khác hẳn với người thường, bị đánh cũng coi như một cách trợ giúp Ernest trưởng thành, đương nhiên Arthur tuyệt đối sẽ không cảm ơn bọn họ, sớm muộn gì những người này đều phải trở thành bại tướng dưới tay Ernest.
Mặc dù là bị đánh, miệng Ernest cũng không khép lại được, thật sự là hôm nay hắn quá vui vẻ, điều này làm cho chiến sĩ đánh nhau với hắn hết sức khó chịu, không phải gã này bị đánh ngơ rồi chứ? Sao càng bị đánh cười càng tươi thế?
Arthur lại tiếp tục cần mẫn đọc sách trong thư viện, về cơ bản bất cứ thứ gì có chút hứng thú là hắn đều phải đọc, vấn đề là trước kia, lúc cái gì đều không đọc, Arthur cảm thấy mình cái gì cũng đều biết rồi, nhưng biết càng nhiều, hắn phát hiện mình cần biết càng nhiều hơn.
Tỷ như tại đại lục thần thú Almond, ngoài sự tồn tại của người thú được thần thú ân sủng, mặt khác của dãy núi Benbranos cao vút trong mây kéo dài vô biên còn có một đám dị tộc tồn tại, trong trăm năm gần đây cũng xảy ra chiến tranh với người thú, nhưng bởi vì giữa song phương chỉ có một lối đi là một khe núi, hai bên đều dễ thủ khó công nên vài chục năm nay cũng không có động tĩnh gì.
Mặt khác là những sinh vật sinh sống trên Đại lục Nanh Vuốt của Vua địa ngục Ragasony, tục xưng chính là yêu thú, trong tầng một của thư viện có sách tranh về yêu thú cấp thấp, bao hàm đặc điểm số liệu chiến đấu, đây là kinh nghiệm quý giá nhiều năm qua do thú tộc dùng tính mạng để đổi lấy.
Trâu Lượng đương nhiên sẽ không có tình cảm cá nhân gì, nói đơn giản, đối với hắn, những yêu thú này chính là bảo bối, mặc dù yêu lực của chúng không thể trực tiếp tăng lên thú linh của người thú, nhưng lại có thể làm tài liệu phụ trợ giảm bớt quá trình điêu khắc và sự hao tổn thú linh trong quá trình tiến hành thú biến.
Sớm muộn gì hắn và Ernest cũng phải đối mặt với cũng thứ này, biết mình biết người trăm trận trăm thắng, hắn là một người hiện đại, đây là bài học quan hệ đến tính mạng, không được phép qua loa đại khái.