Mỗi lần hắn định trỗi dậy cuối cùng đều ngã gục trước Doran, bây giờ Yoria phải dẫn đại quân của mình triệt để tiêu diệt kẻ thù này làm cho hắn vĩnh viễn biến thành lịch sử.
"Vương, phía trước chính là thành Doran".
Nghe thám báo báo cáo tâm tình Yoria tràn ngập chờ mong, hắn lại trở về nơi mấy lần làm hắn thất bại này, con đường vương giả của hắn sẽ bắt đầu từ nơi này.
Trong phòng thị chính Trâu Lượng cũng đang triệu tập hội nghị tác chiến khẩn cấp.
"Đại quân Man Hoang cuốn qua thị trấn Sói Tuyết, xem ra mục tiêu đầu tiên của chúng là thị trấn Phong và thị trấn Gió Thu".
Gina nói.
Tất cả mọi người đều rất nghiêm túc, bay giờ đã là giây phút sống chết tồn vong, gần đây công tác chỉnh đốn quân đội đã được hoàn thành, nhưng chính vì qua quá trình này họ đã hiểu rõ hơn về quân đội của mình cho nên họ lại càng lo lắng vì sức chiến đấu của quân đội dưới tay. Quân đội Man Hoang có bốn trăm ngàn người, hơn nữa nhận được rất nhiều khí giới công thành do các đế quốc khác giúp đỡ nên việc phòng thủ lần này sẽ trở nên vô cùng gian nan.
"Đây là điều trong dự liệu của chúng ta, ý nghĩa của việc đánh hạ thị trấn Sói Tuyết không lớn, chỉ cần phá được thành Doran thì thị trấn Sói Tuyết cũng không còn vai trò gì, Yoria chọn mục tiêu rất chuẩn".
Buenaven gật đầu nói, "Nhưng đây cũng không nhất định là ý đồ chân thực, dù sao thì sự tồn tại của tộc sói cũng là một đe dọa rất lớn đối với hai sườn của quân đội Man Hoang".
"Chắc chắn Yoria sẽ không coi thường tộc sói ở thị trấn Sói Tuyết, chỉ có điều hắn cũng không sợ tộc sói chạy tới tác chiến với hắn, hắn chỉ không muốn dây dưa tiêu hao với tộc sói trong thị trấn Sói Tuyết mà thôi".
Trâu Lượng nói, "Thị trấn Phong và thị trấn Gió Thu là cửa ngõ của chúng ta, cũng là phòng tuyến thứ nhất của chúng ta, phải cố hết sức tiêu hao sinh lực của chúng, thành Doran mới chiến trường cuối cùng".
"Đại ca, ý của anh là chúng ta không cần tử thủ thị trấn Phong và thị trấn Gió Thu đúng không? Ở đó có cây tính mạng mà?"
Randy bắt đầu sốt ruột, hắn đã có cảm tình khá sâu với thị trấn Gió Thu, bảo hắn vứt bỏ thị trấn Gió Thu còn không bằng để hắn chết đi còn hơn.
"Randy, anh chỉ nói là có khả năng, chúng ta phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Cây tính mạng mặc dù quan trọng nhưng con người còn quan trọng hơn. Chúng ta chỉ có thể thành công, chúng ta không có cơ hội làm lại lần nữa đâu".
Trâu Lượng thành danh nhờ dựa vào thần tích nhưng hắn không xem thần tích quan trọng hơn cả tính mạng như những người khác, đây là sự khác biệt về bản chất.
"Thành việc lớn không câu nệ tiểu tiết, tôi tán thành quan điểm của Arthur. Bề ngoài thì số lượng quân đội hai bên xem như không chênh lệch mấy nhưng chất lượng lại có khác biệt rất lớn. Chúng ta có ưu thế thủ thành nhưng lần này kẻ thù có đầy đủ khí giới công thành, tường thành vừa xây dựng xong có thể ngăn cản được bao nhiêu còn chưa biết. Lính mới dùng thủ thành còn tạm được, nếu giao chiến chính diện thì sẽ rất dễ vỡ trận, quyết không thể để tình hình này xảy ra được".
Murphy trầm giọng nói, có thể nói là nhất châm kiến huyết.
"Mặt khác, Gina, phải cẩn thận đề phòng gian tế ẩn nấp trong thành, phương diện này là việc của bạn".
"Yên tâm đi!"
Hàng ngũ sứ đồ chính là cơ quan chuyên làm loại chuyện này, lúc có hoạ ngoại xâm sợ nhất chính là xuất hiện nội gián.
"Địa Vương, Hải Hậu và Không Bá đã xuất phát chưa?"
"Đã xuất phát từ hôm kia, bây giờ họ đã ẩn nấp xong". Địa Vương nói.
Trước đây mấy ngày Trâu Lượng đã điều động mười ngàn tinh binh tộc sói do Hải Hậu và Không Bá dẫn đầu đi đường vòng tìm chỗ ẩn nấp. Bây giờ kỳ thực thị trấn Sói Tuyết không hề có phòng ngự, đây là không thành kế, binh lính tộc sói trong thị trấn Sói Tuyết bây giờ thực ra đều là tộc sói thông thường ngụy trang thành. Nếu như Yoria thật sự đánh vào thị trấn Sói Tuyết thì bọn họ sẽ lập tức trốn vào Man Hoang, với tính cách của Yoria và cục diện hiện nay thì hắn sẽ không thể chia ra quá nhiều binh lực để đuổi theo tộc sói.
Mà hiện nay tình hình diễn ra đúng như tính toán của Arthur, nếu là hắn cầm quân hắn cũng sẽ bỏ qua thị trấn Sói Tuyết trực tiếp tấn công hai nơi có thần tích là thị trấn Phong và thị trấn Gió Thu. Giằng co với tộc sói vừa chán sống vừa nghèo rớt thật sự là chỉ có lãng phí thời gian.
Người thông minh đều sẽ đưa ra lựa chọn thông minh.
Kỳ thực cũng có người đề nghị rút tộc sói vào trong thành tham gia phòng thủ, từ bỏ thị trấn Sói Tuyết, nhưng tộc sói không muốn rời khỏi ngôi nhà không dễ mới có được, hơn nữa nếu như không còn thị trấn Sói Tuyết thì Yoria cũng sẽ hoàn toàn không có áp lực, như vậy cũng không tốt.
Kế hoạch của Trâu Lượng có thể mạo hiểm một chút nhưng mười ngàn tinh binh tộc sói lại có thể có vai trò cực kì quan trọng.
Nhưng năm Lang Vương không thể toàn bộ biến mất, nếu không Yoria không thể không phát hiện ra thay đổi này.
*** *** ***
Năm thứ 26 Giáo hoàng Benedict mười lăm tại vị, bốn thế lực mạnh nhất trên Đại lục Thần thú là đế quốc Hannibal, Phong Chi Quốc, đế quốc Saron và đế quốc Thần Sấm mới thành lập đồng thời phát động tấn công đối với Mông Gia. Lịch sử gọi lần này là chiến tranh đại lục lần thứ hai vì với tầm ảnh hưởng của năm thế lực lớn này chiến tranh đã nhanh chóng lan đến tất cả các công quốc lớn nhỏ trên đại lục.
Một loạn thế chưa từng có trong lịch sử đã bắt đầu.
Đây là một trận chiến tranh kéo dài, là trung tâm của đại lục, hội sở của Giáo đình, đây cũng là lần đầu tiên Mông Gia gặp công kích như vậy. Giáo hoàng Benedict mười lăm hiệu lệnh động viên toàn Mông Gia, tất cả chiến đấu vì vinh quang.
Thị trấn Phong, chiến đấu đã bắt đầu được ba ngày, hàng chục lần tiếp xúc đều chỉ là tấn công mang tính thăm dò. Hiển nhiên lần này Yoria không hề nóng lòng chút nào, từ tình hình tấn công thị trấn Phong và thị trấn Gió Thu có thể thấy Yoria đang tìm điểm yếu trong phòng ngự của hai thành trấn.
Hàng chục lần chiến đấu thăm dò, mấy ngàn người chết, chỉ như vậy mà hơi thở sợ hãi đã tràn ngập các đơn vị lính mới.
Binh lính trấn thủ thị trấn Phong và thị trấn Gió Thu được phân chia theo hình thức lấy cũ dẫn mới. Từ đầu Trâu Lượng đã biết trận chiến tranh này không thể kết thúc nhanh như vậy, bất kể là trên chiến trường nào, vì vậy trừ khoảng một trăm ngàn lính cũ thì hơn bốn trăm ngàn lính mới sẽ phải trưởng thành lên trong chiến tranh.
Các chiến sĩ không có lựa chọn, hắn cũng không có lựa chọn.
Mà phương pháp duy nhất để binh lính trưởng thành chính là chiến đấu, chính là chết.
Chiến tranh sẽ tự nói với họ chiến tranh là gì.
Phương diện phòng thủ giao cho Murphy và Peloponnisos, về mặt này thì hai người bọn họ tương đối mạnh mẽ, Trâu Lượng không hề lo lắng. Bây giờ hắn đang chú ý tới sự thay đổi trong lòng các binh lính.
Đây không phải chuyện lo sợ không đâu, Mông Gia đã hòa bình nhiều năm làm cho những binh lính này đều chỉ là lính cậu, sợ rằng đại đa số đều là lần đầu tiên trải qua chuyện thảm thiết như vậy.
Gần như tất cả mọi người, bao gồm cả Murphy và Peloponnisos đều cho rằng mặc dù quân đoàn Rực Lửa có bất lợi nhưng họ có ưu thế phòng ngự, Man Hoang cũng không thể làm gì được bọn họ. Tuy nhiên Trâu Lượng nghĩ nhiều hơn, nghĩ xa hơn bọn họ rất nhiều, trước hết chưa nói tới Man Hoang, hiện nay Mông Gia đang bị bốn thế lực lớn vây công, lương thực vật tư tiêu hao vô cùng nhanh chóng, chỉ cần có một khâu xuất hiện vấn đề thì sẽ dẫn tới hiệu ứng Domino, đó mới thật sự là lúc khảo nghiệm ý chí của mọi người.
Hiện nay Trâu Lượng cần băn khoăn cũng chỉ có mảnh lãnh địa của hắn này, còn trên phạm vi Mông Gia, cho dù Giáo hoàng đã thân chinh và cũng tập trung binh lực ưu tú nhất của Mông Gia nhưng thật sự có thể ngăn cản Hannibal sao?
Hắn đã gặp Huyền Diệp, cũng hiểu rõ đám người Bóng Ma, lại càng hiểu rõ tình hình Mông Gia. Mặc dù nội đình có thể có khá nhiều cao thủ nhưng như vậy đã đủ để thay đổi chỉnh thể chưa?
Trâu Lượng thật sự không đánh giá cao, nhưng hắn chỉ có thể chôn sâu ý nghĩ này dưới đáy lòng. Hắn thực sự mong mỏi rằng phán đoán của mình là sai lầm.
Còn Man Hoang, hắn và Yoria không phải mới giao thiệp một hai lần, mặc dù có chút bất lợi nhưng Trâu Lượng chưa bao giờ hoài nghi khả năng thắng lợi của mình. Nếu như ngay cả chút tự tin này cũng không có thì Trâu Lượng đã không phải Trâu Lượng rồi.
Hắn tới xem xét một doanh trại, sự xuất hiện của Trâu Lượng rõ ràng là sự cổ vũ rất lớn đối với chiến sĩ. Việc Trâu Lượng cần phải làm hiện nay là củng cố ý chí cho họ, kích thích dũng khí của họ để hoàn thành quá trình lột xác này.
Hắn có thể cảm thấy sự sợ hãi ẩn giấu trong nội tâm các binh lính, họ đã bị phương thức chiến đấu khát máu của Man Hoang làm khiếp sợ, may mà hiện nay còn chưa xuất hiện lính đào ngũ.
Đi ra doanh trại Trâu Lượng tình cờ gặp Olivia.
"Arthur, mẹ đã xoay được thêm một ít vật tư ngoài định mức, hiện đang trên đường vận chuyển đến đây".
Nghe vậy Trâu Lượng mỉn cười, đây là thứ hắn cần nhất. Gia tộc Jackman chắc chắn phải ưu tiên cung cấp cho quân đội của Giáo hoàng, hiện nay còn tạm được nhưng sau này thì sao? Cho nên Trâu Lượng phải tính kế lâu dài, mà lúc này lương thảo đã trở thành loại vật tư bị quản chế, không có một chút quan hệ căn bản không thể mua được. May mà nhạc mẫu cực phẩm cũng rất hiểu ý hắn.
"Em cảm ơn đại nhân Bích Tú cho anh nhé!" Trâu Lượng nói chân thành, bất kể trước kia Bích Tú như thế nào nhưng trong thời điểm mấu chốt này quả thật bà tỏ ra cực kì quyết đoán.
Olivia mỉm cười, "Mẹ nói thân là lãnh tụ, việc quan trọng không phải xung phong đánh trận mà là quyết sách".
Trâu Lượng cười cười, "Anh biết".
Xem ra mẹ vợ cực phẩm vẫn rất quan tâm đến hắn, bà biết rõ tật xấu của hắn, động cái là hắn lại muốn nhảy lên tuyến đầu.
"Thành chủ đại nhân, thuộc hạ còn có chuyện, xin phép cáo lui trước!" Olivia đột nhiên cúi chào nói.
Trâu Lượng cười, "Đi đi, binh sĩ Olivia!"
Olivia phải đến giúp Gina, bây giờ hàng ngũ sứ đồ chủ yếu phụ trách tình báo nội bộ, cần có cao thủ như Olivia, đặc biệt là năng lực độc nhất vô nhị của nàng. Không có người nào có thể ẩn nấp trước năng lực ảo giác của nàng.
Đây quả thực là đòn sát thủ vô địch của hàng ngũ sứ đồ, một khi bị nghi ngờ thì bất cứ gian tế nào cũng đừng hi vọng chạy thoát khỏi bàn tay họ, hơn nữa còn có thể lần theo đường dây này để tìm hết những kẻ còn lại. Phát hiện năng lực này của Olivia quả thực Gina vui vẻ hết sức.
Trâu Lượng lại đi tới một doanh trại chữa trị cho các chiến sĩ bị thương. Lần này Yoria cũng bắt đầu thông minh hơn rồi, vừa tấn công thăm dò hắn vừa không ngừng dùng xe bắn đá bắn phá lung tung, quả thật khiến thị trấn Phong và thị trấn Gió Thu gặp phải rối loạn rất lớn. Trừ binh lính thì người thú thông thường cũng thương vong không nhỏ, mà hai thôn trấn này đa số là di dân từ bên ngoài đến, họ chưa hề trải qua chiến tranh thảm thiết như thế, khả năng chịu đựng cũng kém hơn một chút.
Tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, các tế ti chữa trị Lộ Dao dẫn tới chỉ có thể giảm bớt một chút đau đơn cho thương binh, họ không hề có năng lực chữa trị như Lộ Dao, còn Lộ Dao chỉ có một mình, nàng căn bản không thể cứu chữa cho tất cả mọi người, như vậy chắc chắn sẽ chết vì mệt. Sự tồn tại của nàng chủ yếu mang ý nghĩa tinh thần, Trâu Lượng biết Lộ Dao không hề thích hợp với chiến tranh một chút nào, nàng không giống tất cả mọi người, bất kể là người một nhà hay là kẻ thù nàng đều không muốn họ bị thương tổn, nhưng nàng vẫn cứ phải đối mặt.
Trong doanh trướng thương bệnh binh khắp nơi đều là tiếng rên rỉ đau đớn, các thầy thuốc bận rộn băng bó, nhưng điều kiện chữa bệnh ở thời đại này không thể nào so với kiếp trước.
"Mấy tên Man Hoang kia quả thực chính là mấy thằng điên, chúng ta đánh lại bọn nó thế nào được".
"Đúng vậy, mẹ nó, tao đâm vào ngực nó một kiếm, kết quả là nó vẫn cố chém tao một đao, may là vào cánh tay, suýt nữa là đứt cổ rồi".
Trong doanh trướng những người còn tương đối khỏe mạnh đều là người chỉ bị vết thương nhẹ. Một gã tộc gấu giơ cổ lên nói, kỳ thực là muốn khoe khoang một chút.
Huỵch...
"A, lão Mạo, người đâu, lão Mạo không ổn rồi".
Một tộc Cat ngã xuống đất, bầu không khí nhộn nhịp trong doanh trại vừa rồi lập tức biến mất.
Một thầy thuốc chạy tới kiểm tra tình hình người được gọi là lão Mạo kia rồi lắc đầu với sắc mặt nặng nề, "Đứt hơi rồi, không còn thở nữa. Khiêng đi thôi!"
Đã thấy quá nhiều sống chết, về cơ bản các thầy thuốc đều không còn cảm giác gì. Trong doanh trướng lập tức yên lặng, bị thương dù sao cũng vẫn còn sống, đôi khi chết không hề đáng sợ, đáng sợ là khi chờ đợi cái chết, khi nhìn thấy cái chết.
"Để ta tới xem xem", một âm thanh vang lên.