Mục lục
[Dịch] Hùng Bá Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gina cười híp mắt nhìn Arthur, mục đích sống của cô ta ngoài việc phải hoàn thành mục tiêu của bản thân chính là để xem bộ dạng bối rối của Arthur.

“Khẩu khí lớn thật”.

Bran nói “Thành chủ đại nhân có thể đánh bại hắn một lần thì có thể đánh bại hắn lần thứ hai, lần thứ ba !”

“Ha ha! Tử tước Bran, ta nghĩ Arthur hiểu rất rõ thực lực của Yoria ra sao. Mà hắn đã trở thành thủ lĩnh, tổng số quân người thú trong tay hắn lên đến hơn năm mươi vạn, tộc thú ở Man Hoang không giống như chúng ta, bọn họ lúc nào cũng có thể điều động toàn bộ lực lượng”.

Gina nói, đây cũng là chuyện đội ngũ sứ đồ lo lắng nhất nhưng vẫn xảy ra rồi. Nhiều năm nay Man Hoang luôn nằm trong cảnh chiến tranh loạn lạc, nội chiến không ngừng, cũng không được các đế quốc ở xung quanh xem trọng. Nhiều nhất cũng chỉ xem như một bọn giặc cỏ có số lượng hơi nhiều, nhưng hiện giờ thì khác, một khi đám thổ phỉ có kinh nghiệm chiến đấu phong phú này đoàn kết lại hình thành nên một băng thổ phỉ quy mô lớn thì tình hình đã không còn như trước, mà Ma Sư Yoria chẳng phải là hạng tốt lành gì.

Không chỉ Mông Gia không muốn thấy cảnh này, Hannibal và Phong chi quốc cũng không muốn thấy, một đám điên liều mạng đoàn kết lại với nhau là mối đe dọa cực kì lớn đối với các quốc gia ở xung quanh. Mà trước mắt Man Hoang lại đang ở trong thời kì hùng mạnh nhất, không ai muốn tiêu hao sức mạnh của quốc gia tiêu diệt đám thổ phỉ khó chơi như thế này để kẻ khác làm ngư ông đắc lợi.

Huống chi cho dù ngươi đem quân đội đi tiêu diệt chúng, thú tộc Man Hoang đến đi như gió hoàn toàn có thể trốn tránh, trong cái vòng lẩn quẩn ở Man Hoang, chiến đấu với chủ nhà thì chỉ có thể tiêu hao đến khi chẳng còn gì.

Gina phân tích xong, sắc mặt Bran và Monaco đã biến thành màu xám tro, quá lắm rồi, nghĩ lại Ma Sư Yoria từng chịu thiệt thòi ở chính thành Doran, “mối thù” này không nhỏ, phải làm sao bây giờ?

Trâu Lượng mỉm cười “Chó sủa là chó không cắn, nếu hắn không tỏ vẻ gì hết mới chứng minh hắn sắp ra tay, còn dọa dẫm như thế này chính là đang phô trương thanh thế, nghĩa là trong nội bộ Man Hoang vẫn còn chuyện cần phải giải quyết, ít nhất trước mắt cũng không thể ra tay đối phó chúng ta, chỉ cần chúng ta chuẩn bị tốt, cho dù bọn chúng đến thì có làm sao ?”

Trong lòng Gina thích nhất là nhìn bộ dạng tự tin như thế này của Trâu Lượng, dường như khó khăn to bằng trời hắn cũng xem như chả có chuyện gì đáng kể.

“Được rồi, ta đã nêu ra vấn đề, còn giải quyết như thế nào thì phải trông cậy vào đại nhân thành chủ thôi”.

Gina chớp mắt, đung đưa cặp đùi thon dài có thể khiến đàn ông phát điên của mình, điều đó có nghĩa là muốn đến thì đến muốn đi thì đi.

Mối đe dọa từ Man Hoang vẫn luôn tồn tại, chỉ là bây giờ lớn hơn một chút mà thôi. Lúc này mà không phát triển thì chắc chắn phải chết, hiện giờ hai bên đang chạy đua thời gian với nhau, còn may là tin tức từ Man Hoang tạm thời vẫn chưa lan truyền đến người dân, cần phải khống chế tin tức, phòng ngừa Man Hoang dùng chiêu này.

Trâu Lượng lấy bốn thứ trang bị mạnh nhất của mình ra, lúc này mới nhỏ xuống một giọt máu lên trên chiếc nhẫn hồi sinh, nhẫn hồi sinh phát ra ánh sáng mờ ảo nhưng vẫn u ám như cũ, xem ra không thể trông chờ vào nó.

Sau khi nhỏ máu lên, áo giáp sinh mệnh quả nhiên xuất hiện biến đổi, giọt máu xuôi theo những hoa văn tinh tế thấm vào trong áo giáp, Trâu Lượng cảm thấy giữa hắn và áo giáp sinh mệnh xuất hiện thêm một mối liên hệ, có lẽ áo giáp này thích hợp với hắn.

Chiến đấu cho tới hiện tại, Trâu Lượng không hề để ý nhiều đến những thứ như áo giáp sinh mệnh, trong chiến đấu chủ yếu phải dựa vào năng lực của bản thân, tác dụng phòng ngự của áo giáp cũng chỉ những lúc tương đối khó khăn mới dùng đến để có thể hạn chế chút phạm vi sát thương. Về cơ bản, đại đa số cao thủ đều như vậy.

Chiêu Hồn Lệnh rất dễ dàng nhận chủ, giữa hắn và con rồng ma có thêm một mối liên hệ, Chiêu Hồn Lệnh nằm trong tay hắn không chỉ là một vật phẩm đơn thuần.

Đây chính là lợi ích của việc nhận chủ “Con bà nó là con gấu, sao không ai nói với hắn một tiếng?”

Bọn Bóng Ma nhất định cũng cảm thấy oan uổng vô cùng, đây đều là kiến thức cơ bản, theo cách nói của kiếp trước chính là người trên Trái Đất đều biết, ở đâu ra một tên quái thai Trâu Lượng, cái cần biết thì không biết, cái không cần biết lại biết nhiều là đằng khác.

Cuối cùng đến lượt thanh trường đao Tử Thần, nếu không phải hắn yêu thích đao, hơn nữa thanh Huyết Chiến Cuồng Đao mà mình điêu khắc đúng là quá bình thường, nhất là không thể sử dụng ở Thông Thiên Cảnh, quá bị động, nếu không hắn thật sự không muốn lãng phí máu của mình.

Nhưng nhỏ máu một lúc, máu như nước mưa thấm xuống đất, “Tử Thần” chẳng có chút phản ứng nào.

Trâu Lượng lại không phải trâu bò, cũng cảm thấy thanh đao có chút kỳ quái, lại nhỏ thêm một lát cũng vẫn không có chút phản ứng. Trâu Lượng thu tay lại, nếu mình mà chảy máu tới chết thì đúng là bi kịch lớn nhất trong lịch sử.

Chợt tiện tay nắm lấy cán đao nhưng máu từ miệng vết thương vẫn điên cuồng tuôn ra ngoài, còn “Tử Thần” cũng tỏa ra ánh sáng kỳ dị, mà Trâu Lượng cũng không động đậy được. Trâu Lượng thầm hít một hơi cảm thấy may mắn, cuối cùng trường đao Tử Thần cũng nghe lời, khiến đầu óc Trâu Lượng cũng hơi mê muội.

Trường đao Tử Thần lúc này không thay đổi quá nhiều, trên thân đao chỉ có thêm một đường vân máu, một đường vân máu nổi lên.

Nhận chủ xong, dường như thanh đao này đã đạt tới hình thái trưởng thành, cần phải chém giết mới có thể nâng cao sức mạnh, đúng là có mùi vị tử thần, rất tà khí.

Tất cả mọi việc tiếp theo trong mấy ngày nay đều tuần tự mà làm, bận tối tăm mặt mũi, Avril cũng dùng hết sức để liên hệ nhưng dường như uy hiếp của Man Hoang thật sự phát huy tác dụng, hoặc do nguyên nhân gì khác, chợ mua bán của Trâu Lượng xuất hiện vấn đề cực lớn.

Chính lúc này, xảy ra một chuyện lớn.

Tại cổng thành Doran, hai mươi mấy đầu người bị xiên trên một cây cột do kị binh Man Hoang để lại.

Sự trả thù của Man Hoang đến nhanh hơn nhiều so với trong tưởng tượng, những người này đều là tộc thú đi khai hoang.

“Khốn khiếp, dám giết tới tận cửa nhà bọn ta, Arthur, chúng ta dẫn người vào Man Hoang báo thù”. Faure nổi giận ngay tại trận, giết vài người cũng có thể nhẫn nhịn nhưng đây là hành vi xem thường, ra oai trần trụi của đối phương.

Cho dù có đề phòng nhưng kị binh Man Hoang đến đi như gió, mà binh lực của thành Doran hiện giờ rất mỏng, thật sự phải co cụm phòng ngự, muốn xây dựng hoàn toàn thành Doran chính là nằm mơ.

Nhưng cứ ru rú ở trong thành thì người thú sao có thể phát triển được ? Việc khai hoang vốn đã cực khổ, bây giờ còn xuất hiện nguy hiểm đến tính mạng, đúng là được chẳng bằng mất.

Tin tức vốn còn có thể che giấu được nhưng hiện tại khẳng định đã che giấu không nổi nữa rồi.

Trâu Lượng hiểu rất rõ, nếu vấn đề này không được giải quyết thì toàn bộ kế hoạch của mình đều sẽ đổ vỡ.

Yoria, mình còn chưa đi tìm hắn, hắn đã tìm đến cửa nhà mình trước.

“Đại nhân thành chủ, chúng ta cần phải bình tĩnh, đừng so đo với đám người rừng này, phải lấy đại cục làm trọng”. Bran nói, ông ta hiểu rất rõ sự chênh lệch sức mạnh giữa hai bên, nếu đối kháng chính diện thì hoàn toàn không có chút cơ hội nào.

Trâu Lượng phất tay bảo người gỡ đầu người xuống, đã có không ít người thú thì thầm to nhỏ. Man Hoang luôn là một vấn đề lớn kìm hãm sự phát triển của thành Doran, từ trước đến nay chưa từng giải quyết được.

Thành Doran cũng còn đỡ, như thị trấn Phong và thị trấn Gió Thu đều nằm ở bên ngoài,có phòng thủ cách nào cũng không được.

Trước mặt Trâu Lượng chỉ còn hai con đường, hoặc là giải quyết mối lo này, hoặc là từ bỏ kế hoạch phát triển lúc đầu.

Trong tòa thị chính cũng là một cảnh tượng yên lặng, sự việc đẫm máu xảy ra đột ngột này khiến thành Doran đang sĩ khí dâng cao bị dội một gáo nước lạnh, toàn bộ kế hoạch đều tốt nhưng hiện thực luôn ngược lại.

“Bran, Monaco, các ngươi nói thử xem, thời gian các ngươi ở thành Doran là lâu nhất, nên đối phó kị binh Man Hoang như thế nào, chẳng lẽ chúng ta cứ bị động chịu đòn như thế này mãi sao ?”

Trâu Lượng nói.

Bọn người Faure tất nhiên muốn tấn công nhưng theo suy nghĩ của người thành Doran thì đây là mơ mộng viễn vông, muốn đi tiêu diệt Man Hoang à ?

Lấy gì mà tiêu diệt, dùng mồm sao!

“Đại nhân thành chủ, Man Hoang luôn là một vấn đề lớn kiềm hãm sự phát triển của thành Doran chúng ta, thực ra ... sau khi ngài đánh lui đại quân Man Hoang, mua bán chợ đen của thành chúng ta mới tốt lên chút, nhưng ...” Bran không nói tiếp nhưng mọi người đều hiểu rõ ý nghĩa bên trong.

Nếu Trâu Lượng không ở đây, e là Man Hoang cũng sẽ không nhắm vào thành Doran như thế này. Nhưng hiện tại Ma Sư thống trị Man Hoang, lần thất bại duy nhất chính là tại thành Doran, Yoria vốn không còn hứng thú với cái “thành hoang” này nhưng vừa nghe Arthur trở về liền muốn làm rầm làm rộ, nếu đổi lại là người khác cũng không thể nhịn được.

Hai người phải có một bên ngã xuống mới có thể yên bình.

Man Hoang chính là miếng kẹo mạch nha dính giữa ba đế quốc, rất phiền phức, ba đế quốc lớn cũng rất đau đầu nhưng không có cách nào trừng trị bọn chúng, mà Man Hoang cũng dựa vào điều kiện địa lí đặc biệt và mối quan hệ giữa ba đế quốc để sinh tồn trong khe hở. Man Hoang hiện giờ đã thống nhất, sinh tồn càng thoải mái hơn, hơn nữa Ma Sư Yoria tất nhiên rất giỏi lợi dụng điều này.

“Có thể đàm phán không ?” Monaco do dự một lúc mới nói “Thành Doran hiện giờ chịu không nổi tấn công nữa rồi”.

“Sao được chứ, cái đám giặc cướp này giết người của chúng ta, còn muốn chúng ta phải cúi đầu sao, không được !”

Faure gầm lên ngay tại trận, với tính khí của hắn thà chết cũng không làm nổi loại việc như vậy.

Monaco cười khổ, ông ta cũng không muốn làm thế nhưng thật sự chẳng còn cách nào, có thể hiểu được người trẻ tuổi nhưng ông ta sinh ra tại thành Doran, lớn lên tại thành Doran, kiếp này cho dù mai táng cũng mai táng tại nơi này. Ông ta không chỉ suy nghĩ cho bản thân mà cho toàn bộ người thú bình dân ở thành Doran.

Nhìn có vẻ thành phố đã hồi phục lại nhịp sống thường ngày nhưng vết thương do trận đại chiến lần trước vẫn rất sâu sắc, cuộc sống cứ ngày này qua ngày khác, người thú của thành Doran rất khổ cực, những người ở tầng lớp trên cao hoàn toàn không thể hiểu được.

Nhiệt huyết, kích động là tốt, nhưng còn kết quả thì sao ?

Không ai có thể vì lời nói của Monaco mà xem thường ông ta, trên thực tế vị chủ tế mềm yếu này vẫn không bỏ trốn khi thành Doran ở trong thời điểm khó khăn nhất, hành động này đã nhận được sự tôn kính của người thú. Có lẽ năng lực và tính cách của mỗi người không có cách nào thay đổi nhưng ít nhất ông ta vẫn còn danh dự.

“Ta tán thành ý kiến của chủ tế Monaco, nhịn một thời gian để tính kế lâu dài, nếu có thể đạt được hiệp nghị với Man Hoang thì càng có lợi cho sự phát triển của thành Doran”. Bran nói.

“Avril, em thấy sao ?”Trâu Lượng hỏi.

“Anh, theo tin tình báo em nhận được, tên Yoria này có mưu đồ rất lớn, hắn đã thống nhất Man Hoang, Man Hoang chia rẽ mấy mươi năm, hắn lại có thể trong thời gian mấy năm ngắn ngủi tập hợp lại, sức mạnh và trí tuệ của người này rất không đơn giản, em cảm thấy việc hắn gây chuyện với thành Doran không phải chỉ đơn thuần để trả thù, rất có thể còn có ảnh hưởng sâu xa hơn, ít nhất hắn đang thể hiện sức khống chế của mình, tại vùng tam giác vàng Man Hoang, hắn muốn gì cũng được”.

Avril nói.

Trâu Lượng gật đầu “Gina, cô nghĩ sao, đội ngũ sứ đồ chẳng lẽ không có kế hoạch kiềm chế hắn sao ?”

Gina lắc đầu “Đế quốc sẽ không xuất quân, điều này ta không cần nói ngươi cũng biết, cho dù phải bỏ mặc thành Doran và những thành phố xung quanh. Nỗi lo âu của đám người hội nguyên lão đều đặt trên Hannibal và Phong chi quốc, có lẽ đến khi thành Doran bị hủy diệt bọn họ mới thật sự chú ý tới”.

Gina nói sự thật, tình hình này có báo lên trên cũng chả có tác dụng, bọn họ sẽ không để ý tới, bởi vì tấn công Man Hoang là việc làm vô nghĩa nhất, cũng chẳng có giá trị gì đáng nhắc tới. Nhưng tiêu hao lại rất kinh người, trong lịch sử không phải chưa từng đối phó Man Hoang nhưng đều hao tài tốn của mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK