Mục lục
[Dịch] Hùng Bá Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Faye có thể nhìn thấy sự thay đổi của Trâu Lượng, trong nháy mắt cả người đều tràn ngập sức sống.

"Điện hạ Faye, đến cùng tỉnh giấc là chuyện gì?" Nếu Olivia đã nói từ trước thì sợ rằng có nội tình khác, Trâu Lượng vội vàng muốn biết nhiều hơn một chút.

"Đây là một bí mật của tộc Swan, người ngoài không thể biết được. Có một điểm có thể xác định là giữa ngươi và Olivia là cách trở trăm núi ngàn sông. Nếu không nàng cũng sẽ không xin ta giúp đỡ. Ngươi phải rõ ràng, theo đuổi nàng có khả năng làm cho ngươi mất tất cả, bao gồm cả tính mạng".

Faye nói, trong ánh mắt lộ ra một tia mất mát, cái gì thề non hẹn biển, buồn cười biết bao, trăng có khi tỏ khi mờ, xưa nay chuyện này mấy khi tròn vẹn.

Trâu Lượng cười lạnh nhạt, "Tính mạng quả thật đáng giá, tình yêu cũng vậy, cùng lắm thì bỏ trốn".

Faye không khỏi mỉm cười, "Chạy đi đâu, tại Mông Gia không có nơi nào gia tộc Gabriel không tìm được. Nếu như ngươi thật sự thích nàng thì phải cố gắng làm cho chính mình xứng với nàng. Ta cảm thấy bây giờ việc trước tiên ngươi phải làm là làm thế nào để mẹ nàng chấp nhận đã".

"Đại ân không lời nào cảm ơn được, ta biết Faye điện hạ không thiếu gì nhưng nếu có khi nào cần đến ta thì ta nhất định cố gắng hết sức".

Trâu Lượng thật tình cảm ơn, mặc dù không thừa nhận nhưng hắn vẫn bị chuyện của Olivia tấn công một chút. Sau khi Faye nói như vậy thế giới lại trở nên đủ mọi màu sắc như cũ. Trâu Lượng không sợ bất cứ thách thức nào, chỉ cần Olivia không thay đổi thì mọi chuyện khác đều không cản được hắn.

Có điều lần này quả thật hắn phải thận trọng, hiển nhiên chiêu gì gia tộc Gabriel cũng có. Có thể nhân chuyện tỉnh giấc làm cho Olivia thay đổi tính cách thì cũng có thể có phương pháp khác. Hắn không được phép lỗ mãng.

" Có lẽ sẽ có lúc như vậy, ngươi đi đi".

Ánh mắt của Faye lại nhìn lên mặt trăng. Nàng cũng cô đơn như mặt trăng.

Trâu Lượng biết điều rời đi. Bóng dáng cô độc đó quả thật cho người khác ấn tượng rất sâu sắc. Mặc dù lấy Giáo hoàng là chuyện rất oai phong nhưng là vui hay buồn thì chỉ nàng mới biết.

Vuốt thánh lệnh trong lòng, quả thật có một cảm giác kỳ diệu như chân với tay, không phải vàng không phải ngọc, dù sao cũng là thứ tốt.

Lại đợi một hồi lâu Subaru và Thomas mới đi ra với vẻ mặt hưng phấn. Hiển nhiên hai người thu hoạch được rất nhiều.

Trên xe ngựa trở về Trâu Lượng mới biết thuật khảm nạm sẽ trở thành một con bài quan trọng để Giáo đình đàm phán với Công hội điêu khắc sư, cụ thể thế nào thì ngay cả Subaru cũng không biết. Thuật khảm nạm này tuyệt đối là cực kỳ quan trọng, chỉ cần nó xuất hiện thì sẽ trở thành một tấn công rất lớn đối với Công hội điêu khắc sư nhưng trong đấu tranh quyền lực thì điều này cũng không mang lại lợi ích nhiều bằng việc trao đổi với đối phương. Chắc chắn Giáo hoàng sẽ nhận được lợi ích rất lớn nhờ con bài này nên mới báo trước cho bọn họ để chuẩn bị tâm lý.

"Sư phụ, thánh lệnh này có tác dụng gì?"

"Tên nhóc này, vận may đúng là không tồi, thánh lệnh thay mặt cho Giáo hoàng đích thân tới, không chỉ có tác dụng với Thần miếu mà đối với tất cả mọi nơi ở Mông Gia. Không đến lúc vạn bất đắc dĩ không được dùng lung tung, lý lẽ trong đó ngươi cũng hiểu".

Subaru cười nói.

Tương đương với Giáo hoàng đích thân tới nhưng ngươi không phải Giáo hoàng, dùng để bảo vệ tính mạng thì còn được nhưng nếu như xằng bậy Giáo hoàng có thể sẽ thu hồi.

Thứ này hiển nhiên tốt hơn huân chương nhiều, huân chương là một loại vinh dự chỉ có thể hù dọa người khác, ngay cả người trong Giáo đình cũng không phải đều nể mặt, không cần phải nói tới các thế lực khác. Nhưng thánh lệnh thì bất đồng, đây chính là cỗ máy giết người.

Đại khái sự thật cũng giống như Trâu Lượng phỏng đoán. Nhưng sau lưng có người nâng đỡ rồi thì thứ này cũng chỉ là vẽ rồng thêm mắt. Điều làm cho Trâu Lượng thấy hứng thú là lai lịch của thánh lệnh, hắn thật sự có một loại cảm giác cực kì thân thiết.

"Sư tổ, ngài biết lai lịch của thánh lệnh không?"

Subaru sửng sốt dở khóc dở cười, "Ngươi lại hỏi khó ta rồi, thánh lệnh đã có từ ngày Giáo đình ra đời, nghe nói là Thần thú để lại, có điều qua nhiều năm biến động thánh lệnh có cái bị mất trộm, có cái bị đánh rơi. Bây giờ thánh lệnh đều là hàng nhái, chủ yếu là ý nghĩa tượng trưng thôi".

Trâu Lượng gật đầu, có cơ hội phải nghiên cứu mới được. Nếu như đây là hàng thật như Faye nói thì tốt. Bảo bối ngàn năm trước mà không hề bị mòn, nếu đây không phải thì trên đời này cũng không có bảo bối rồi".

Sau khi trở về Trâu Lượng lại phải kể chuyện cho Annie nghe. Annie ở nhà một mình quả thật rất buồn, mãi mới đợi được Trâu Lượng trở về. Cầu Cầu cũng vui vẻ chạy nhảy.

Hiển nhiên Subaru và Thomas còn nghiên cứu kế hoạch tiếp theo. Giáo hoàng đã tiết lộ cho họ không ít chuyện, quan trọng nhất chính là năm nay Subaru được chọn là Shaman tốt nhất. Trước đây Subaru mới hai lần nhận được danh hiệu này, đó đều là danh hiệu nhận được để cân bằng giữa các Shaman mà thôi.

Gần đây đế đô rất náo nhiệt, Iza Gabriel bị đánh ba mươi roi, nghe nói là mệnh lệnh của chính Giáo hoàng, không ai dám ngăn trở.

Nhưng tại sao gã này lại đắc tội Giáo hoàng?

Mọi người chỉ biết một tế ti nhỏ đến từ bên ngoài có xung đột với Nam tước Iza, sau đó Nam tước Iza còn bị ném ra ngoài, vì thế dẫn tới một trận hỗn chiến giữa thành vệ quân và kỵ sĩ đoàn. Hỗn chiến là chuyện thường ngày nhưng dính dáng đến gia tộc Gabriel sợ rằng tế ti này sẽ không xong.

Iza đang dưỡng thương, lúc hắn ngã từ cửa sổ tầng hai xuống bị thương đốt sống cụt, rất thê thảm. Vừa trị liệu ngọn lửa báo thù trong lòng vừa cháy hừng hực, hắn mặc kệ cuộc chiến giữa thành vệ quân với kỵ sĩ đoàn, chỉ cần hắn khỏi tuyệt đối sẽ phải lột da thằng nhóc này.

Nhưng trong lúc gã này vừa chửi bới vừa nghĩ các loại thủ đoạn báo thù ác độc thì đã bị kỵ sĩ đoàn của Giáo đình xông vào lôi ra ngoài, bất kể hắn van xin hay chửi bới cũng vô dụng, hắn vận bị đánh ba mươi roi giữa phố.

Trong lúc thực hiện hình phạt không được Thú linh biến, huống hồ Iza chỉ là một điều khắc sư không có áo giáp, thân thể yếu đuối bị đánh đến mức máu thịt lẫn lộn.

Điều này làm cho những người chờ xem kịch vui trố mắt đứng nhìn, đây là chuyện gì đang xảy ra?

Lúc này Trâu Lượng lại dẫn Nini tới Nhất Phẩm lầu, đương nhiên còn có Cầu Cầu. Sau thời gian một ngày Nhất Phẩm lầu đã khôi phục nguyên trạng, lại mở cửa như thường lệ. Hơn nữa bởi vì xảy ra đánh nhau lên làm ăn càng tốt, đây chính là sự quái dị của Thú tộc. Càng náo nhiệt, càng nhiều chuyện càng hút khách.

Vừa thấy Trâu Lượng đến ông chủ vội tự mình đón tiếp, lần này hắn đã mở mắt rồi.

"Tế ti Arthur, ngài muốn ngỗi chỗ nào?"

"Chỗ cũ".

"Vâng".

Lão Lỗ cũng coi như là nhân vật kiến thức rộng rãi nhưng chuyện kỳ lạ như vậy đúng là hiếm thấy. Chỉ xảy ra một trận đánh lộn, hơn nữa tế ti kiến tập này cũng không bị thiệt, vậy mà kết quả có thể làm cho Giáo hoàng phái người hành hung Iza một trận, cậu công tử đó không nằm một tháng sợ rằng cũng không xuống giường được.

Huống hồ lão Lỗ còn được thấy Arthur ra tay, ca chiến song tuyệt, đâu chỉ một từ mạnh mẽ có thể miêu tả.

Sâu không lường được, đúng là sâu không lường được.

Trâu Lượng ngồi tại vị trí cũ, tâm tình tốt đẹp, nhất là sau khi biết được tình hình của Olivia thì hắn càng tràn ngập đấu chí.

Có không ít người hắn đã gặp từ hôm qua. Nơi này đã trở thành nơi để đợi người đẹp, hôm qua thiên sứ nhỏ Olivia xuất hiện, cho dù chỉ được nhìn thoáng qua cũng đã thỏa mãn khát vọng của không ít người sùng bái.

Mông Gia có mười đại mỹ nữ, Trâu Lượng đã gặp ba người. Thiên sứ nhỏ Olivia đã lên tới vị trí thứ ba, không có biện pháp, sau khi tỉnh giấc khí chất tinh khiết của tộc Gabriel quả thật siêu phàm thoát tục, hơn nữa cùng với thời gian sẽ trở nên ngày càng xinh đẹp.

Người ở vị trí thứ hai là kẻ thù của Olivia, đại tiểu thư của gia tộc Nicola, Michiwa Nicola, cũng đã tỉnh giấc hơn nữa còn sớm hơn Olivia nửa năm. Các tài tử phong lưu của đế đô vừa hận vừa yêu nàng, yêu là vì sức dụ hoặc trí mạng vô song của nàng, nhưng sở thích của nàng lại làm mọi người không chịu nổi. Hễ là người muốn theo đuổi nàng đều sẽ bị nàng làm khổ một trận, hoàn toàn xem người theo đuổi mình như đồ chơi. Đương nhiên cho dù như vậy vẫn không thiếu người theo đuổi, có điều người đáng để Michiwa chú ý đến lại thật sự không nhiều.

Chuyện hai gia tộc Nicola và Gabriel cạnh tranh nhiều đời nay đã không còn gì mới mẻ, nhưng đến đời này thì cạnh tranh đã lên đến đỉnh điểm. Người tỉnh giấc của hai gia tộc đời này cũng đều là phụ nữ, đây là chuyện tương đối hiếm thấy, phụ nữ..., nhất là người đẹp, khi tranh đấu lại càng đáng sợ.

Olivia có biệt danh tiểu thiên sứ còn biệt danh của Michiwa chính là tiểu ác ma, thiên sứ và ác ma đều được mọi người yêu thích.

Xếp thứ năm là điện hạ Faye của gia tộc Ratu, đương nhiên bây giờ nàng đã là phụ nữ của Giáo hoàng bệ hạ rồi, đám tài tử phong lưu đế đô cũng chỉ có thể suy nghĩ trong lòng, mở miệng bình luận sẽ phải cẩn thận kỵ sĩ đoàn tìm tới cửa. Sức quyến rũ của Faye quả thật kinh người, chỉ tiếc bây giờ đã bị Giáo hoàng cất giấu, mặc dù uy danh hạ thấp nhưng vẫn có thể xếp hạng năm.

Đương nhiên bây giờ Olivia và Michiwa còn có tiềm lực vô hạn, các nàng đều đang ở thời kì thanh xuân hoạt bát sức sống có nhất, còn vẻ quyến rũ động lòng người sẽ chỉ xuất hiện trong tương lai.

Chỉ tiếc đến vị trí của các nàng hiện nay căn bản không phải người thường có thể kỳ vọng, đám tài tử phong lưu đế đô cũng chỉ là hy vọng được nhìn thấy từ xa để kích thích linh cảm sáng tác của họ một chút.

Nhìn thấy Trâu Lượng, Annie, Cầu Cầu mọi người không thể không thảo luận một trận. Tên nhóc này thật trâu, hầu như tất cả mọi người đều cho rằng tên nhà quê này sẽ phải xui xẻo, nào ngờ người xui xẻo lại là Iza. Nghe nói hắn bị kéo ra từ trên giường bệnh, thật đáng thương.

Nini vui vẻ nhất, hiếm khi Arthur có thể ở bên nàng một mình. Nàng thật hy vọng hội nghị của ông nội cứ kéo dài mãi.

Trâu Lượng thưởng thức thánh lệnh. Thứ này thật kỳ quái, trở về phải tìm Avril xem xét một chút, về phương diện học vấn Avril hiển nhiên giỏi hơn hắn nhiều. Không biết mấy người em của mình giờ này đang làm gì.

Việc thu mua thú linh của Avril cơ bản đã hoàn thành, mặc kệ Giáo hoàng dự định thế nào hắn cũng không quan tâm. Hắn rất rõ ràng, ở cấp bậc của hắn hiện nay căn bản không cách nào can thiệp đến quyết định của cấp trên, dù sao hắn cũng đã nhận được thứ mình muốn, còn bọn họ muốn làm gì thì cũng không cần quan tâm. Giáo hoàng có lẽ sẽ chia sẻ thuật khảm nạm với Công hội điêu khắc sư linh hồn để đổi lấy sự ủng hộ của Công hội điêu khắc sư linh hồn đối với Giáo đình để chia rẽ quan hệ giữa bọn họ và Quan cầm quyền. Đương nhiên chắc chắn Công hội điêu khắc sư phải chịu trả giá tương đương, hơn nữa cũng phải chấp nhận. Loại kỹ thuật này không hề khó như điêu khắc hai lớp, một khi trở nên thông dụng tại Thần miếu sẽ là một tấn công rất nặng nề đối với Công hội điêu khắc sư linh hồn.

Trò đùa chính trị này chính là một con điếm, muốn chơi thế nào cũng được.

Giáo hoàng biết Trâu Lượng rất ghét Công hội điêu khắc sư linh hồn, vì vậy đã nhắc Thomas khuyên bảo hắn để hắn giảm bớt gánh nặng trong lòng. Trong lòng Trâu bạn học có gánh nặng cái rắm, chỉ cần hắn có lợi ích thì thích làm thế nào mà chả được. Hơn nữa Thần miếu và Công hội điêu khắc sư cùng khai thác sẽ chỉ làm cho giá cả thú linh Avril thu thập càng tăng vọt, đây hiển nhiên là chuyện tốt.

Trâu Lượng nhìn ra được tâm tình sư phụ nhặt hết sức tốt đẹp, hắn sắp tham gia nguyên lão hội. Hơn nữa lần đầu tiên tham gia có thể sẽ được Giáo hoàng chỉ đích danh, đây chính là thể diện cực lớn.

Quan trọng nhất là hắn đã để lại ấn tượng tốt cho Giáo hoàng, bản thân việc có thể làm cho người có quyền lực cao nhất đế quốc biết đến chính là một thành công to lớn, trong đó có mang theo rất nhiều cơ hội.

-o0o-

:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK