"Đúng vậy, chuyện này phải kể lại từ một năm trước. Ngài cũng biết ta có một tật xấu là thích chõ mũi vào chuyện của người khác..."
Trâu Lượng kể lại một lượt chuyện mình cứu năm anh em Doff, kể cả việc tại đế đô gặp một người mạnh siêu cấp thu năm người này làm đồ đệ.
Giáo hoàng nhìn Trâu Lượng như cười như không, "Thiên Lang Sô Câu, xem như một trong những người mạnh của thế giới hiện nay. Có vẻ chúng đã kế thừa sức mạnh năm hệ của Thiên Lang, ngươi gọi năm đứa chúng nó tới đây cho ta xem Sô Câu huấn luyện chúng thành hình dạng gì".
Trâu Lượng sửng sốt không đoán được Giáo hoàng có ý gì. Bott bên cạnh vội nhắc nhở, "Đây là Bệ hạ muốn chỉ bảo thêm cho họ một chút, còn không mau đi gọi họ đi".
Trâu Lượng vẫy tay, Joyner cách đó không xa hiện hình, "Đi gọi năm anh em Địa Vương đến đây. Giáo hoàng bệ hạ muốn gặp họ".
Joyner gật đầu hóa thành một vệt tàn ảnh biến mất.
"Bé con này không tồi, kỹ thuật tiềm hành cũng tương đối khá", Bott gật đầu, hiển nhiên mặc dù Joyner đã tiến bộ rất nhiều nhưng còn không thể giấu được cỡ chuyên gia như Bott.
Benedict mười lăm gật đầu, "Cũng coi như là có chút quan hệ, rảnh rỗi thì chỉ điểm cho nó một chút".
"Vâng, thưa bệ hạ".
"Arthur, mặc dù trước kia tộc sói từng phạm sai lầm nhưng thời gian đã qua nhiều năm như vậy rồi, những gì họ nợ coi như cũng trả xong rồi. Ngươi làm rất tốt, hơn nữa còn mở rộng được lãnh địa, thể hiện được uy nghiêm của Giáo đình ".
Đối mặt với khen ngợi của Giáo hoàng Trâu Lượng đương nhiên chỉ có cách gật đầu, vừa không thể dương dương tự đắc lại không thể quá mức khiêm nhường. Đôi khi thành thật là lựa chọn tốt nhất, may mà tộc gấu trời sinh đã có một ngoại hình thành thật.
Trâu Lượng trò chuyện với Benedict mười lăm một lát, thấy Giáo hoàng đã tỏ ra mệt mỏi Bott liền đưa Giáo hoàng về, trước khi đi còn không quên nhìn Trâu Lượng gợi ý khi năm anh em Doff đến thì phải nhanh chóng tới gặp Giáo Hoàng.
Xem thái độ của Giáo hoàng thì cơ bản là đã tán thành. Trâu Lượng là một thành chủ, binh lực của thành Doran đã vượt quá tiêu chuẩn, cho dù có lí do là ở sát Man Hoang nhưng nếu bề trên muốn làm khó thì dù có nhiều lý do hơn nữa cũng vô dụng.
Nói tóm lại là một hiện tượng tốt, sự đe dọa của Man Hoang vẫn còn nguyên, có thể được Giáo hoàng tán thành quả thật Trâu Lượng nên chúc mừng, nếu không có bản lãnh, có năng lực đến mấy cũng sẽ bị trong ngoài giáp công bóp chết từ trong trứng nước.
Tiếp xúc với Benedict mười lăm lâu hơn quan điểm của Trâu Lượng đối với Giáo hoàng cũng dần dần có thay đổi. Lúc đầu hắn cảm thấy so với Benedict tám thì Benedict mười lăm hoàn toàn chính là rác nhưng liên tưởng lại một loạt chuyện, nhất là thuật tiên đoán lớn kinh thiên động địa đó, tựa hồ uy lực không hề kém Benedict tám bao nhiêu. Có thể là vì thân thể của Giáo hoàng hơi yếu, thân thể như vậy sợ rằng có sức mạnh cũng không thể sử dụng tùy tiện.
Đại khái thân thể là một nhân tố trọng đại hạn chế sức mạnh của Giáo hoàng.
"Giáo hoàng bệ hạ đích thân động viên mọi người, đây là sự tán thành đối với sức mạnh cá nhân của mỗi các ngươi, cho nên phải thể hiện lòng nhiệt tình của mình. Lần này Man Hoang bị chúng ta đánh bại nhưng còn lâu mới có thể coi là đánh tan, kiểu gì cũng có một ngày chúng ta sẽ gặp phải thách thức lớn hơn, đến lúc đó ta không muốn trốn đông trốn tây nữa. Ta phải đánh cho chúng tè ra quần, thể hiện uy nghiêm của Mông Gia chúng ta".
Trâu thần côn đương nhiên không quên ăn theo khí thế của Giáo hoàng để khích lệ mọi người, là lãnh tụ phải có một năng lực, đó là kích động.
Thời còn học đại học Trâu Lượng đã được học hùng biện. Mặc dù hiệu quả không được lý tưởng cho lắm nhưng ở Mông Gia quả thật hắn có thể phát huy rất ổn.
Đi theo con đường của mình, vĩnh viễn không quay đầu lại!
Sự ủng hộ mạnh mẽ của Giáo hoàng, thậm chí còn thủ tiêu một Hồng y đại chủ tế, điều này mang lại đầy đủ lòng tin cho thành Doran. Bọn họ biết Mông Gia chưa bao giờ vứt bỏ bọn họ, đây chỉ là một khảo nghiệm, khi khó khăn đến nhất định sẽ có người bảo vệ bọn họ.
Nếu như thành Doran bị Thilo cướp phá thành công thì coi như đã triệt để đánh mất lòng dân thành Doran, nhưng một chuyển ngoặt như vậy lại làm cho niềm tin của người dân thành Doran càng thêm kiên định, lẽ phải nằm ở lòng người.
Thành Doran nhận được sự ủng hộ mạh mẽ nhất đúng trong thời kỳ phát triển mấu chốt nhất.
Mấy ngày nay các đoàn buôn từ khắp nơi cuồn cuộn không ngừng tràn vào, còn các thành chủ, Quan cầm quyền và Đại chủ tế các thành phố xung quanh thì tìm mọi cách tới thể hiện một chút trước mặt Giáo hoàng. Có lẽ Giáo hoàng cũng chỉ là thứ yếu, trọng điểm là phải thể hiện trước mặt đại nhân Shaman Sablanca một chút. Giáo hoàng không hề nhúng tay vào chuyện nội bộ của tỉnh Thần Ân nhưng đại nhân Shaman rất có thể sẽ diệt trừ đối lập những người này theo Thilo làm gì trong lòng bọn họ đều hiểu rõ, khi Giáo hoàng còn ở đây thì Sablanca cũng không tiện ra tay, hơn nữa trọng điểm hiện nay là việc xây dựng thành Doran. Sablanca cũng đã ám chỉ, cống hiến của tỉnh Thần Ân sẽ làm Sablanca được thêm điểm trong mắt Giáo hoàng, mà thêm điểm đương nhiên đại nhân Shaman sẽ vui vẻ, còn có ai không biết phải làm gì chứ?
Có thể bon chen thành một người đứng đầu thì không ai không có đầu óc. Đương nhiên làm có thể cũng vô dụng, cái này nói sau, nhưng không làm thì hiển nhiên chết chắc.
Trừ tỉnh Thần Ân thì tỉnh Thần Diệu cũng là chủ lực. Arthur lãnh đạo thành Doran xông qua cửa ải nguy hiểm nhất, bây giờ quả thật cần trợ giúp. Nếu lúc này Subaru không ủng hộ thì hắn thật sự không đủ tư cách làm một Shaman.
Địa vị của đại nhân Shaman Subaru được nâng cao trong mắt Giáo hoàng, âm thầm có dấu hiệu trở thành người nối nghiệp. Sức mạnh thần hệ tỉnh Thần Diệu cũng lên cao chưa từng có, Subaru vừa lên tiếng thì chắc chắn các đoàn buôn trong tỉnh Thần Diệu đều phải hoạt động, bây giờ có lý do chính đáng thì càng phải nỗ lực hơn.
Làm ăn là gì?
Nơi có người sẽ có làm ăn!
Người càng nhiều thì làm ăn lại càng lớn.
Thần Ân và Thần Diệu là chủ lực, còn các đoàn buôn đến từ Công hội nhà mạo hiểm và gia tộc Feller chính là vẽ rồng thêm mắt. O'Donna đích thân đến, đây chính là một tín hiệu tốt. Có thể xem nhẹ ai cũng được, nhưng không thể xem nhẹ tài nguyên khổng lồ của Công hội nhà mạo hiểm. Được Giáo hoàng ngầm đồng ý, O'Donna có thể sử dụng nhiều quyền lực hơn, lúc này địa vị của Công hội nhà mạo hiểm đã hoàn toàn bất đồng. Hơn nữa rất rõ ràng Công hội nhà mạo hiểm tại thành Doran đương nhiên sẽ được mở rộng.
Đồng thời qua các chi tiết này cũng có thể nhìn ra Công hội nhà mạo hiểm đã kiên định đứng về phía Giáo đình. Mặc dù Hội trưởng Công hội chiến sĩ Monphistle cũng đến nhưng không hề có nghĩa là quan hệ giữa hắn và Giáo đình đã tiến triển thêm bao nhiêu, hắn đến chủ yếu là vì xử lý chuyện của Sima Harrington nhưng kết quả lại cực kì đáng thất vọng. Monphistle không hề để tâm đến chuyện của thành Doran, hơn nữa trong Thông thiên cảnh Trâu Lượng đã gặp hắn đi cùng Neberro, cho dù Monphistle không ngả hẳn về phía gia tộc Sanchez thì ít nhất cũng có quan hệ rất mật thiết.
"Sức mạnh của thằng bé Arthur này lại được nâng cao rồi, xem ra tôi luyện nhiều thực sự là chuyện tốt", O'Donna cười nói.
Bận rộn là chuyện của cấp dưới, giải quyết Harrington xong đám người O'Donna ngồi uống trà tâm sự. Đồng thời mọi người cũng biết mỗi người ở đây đều có quan hệ rết tốt với Arthur, đều đứng về phe Giáo đình.
Subaru, Sablanca, O'Donna, William, Thomas, trong những người này Thomas có địa vị thấp nhất, nhưng lại là người thân cận nhất của Arthur, hơn nữa Hồng y đại chủ tế là đủ tư cách tham gia nguyên lão hội, cũng đồng nghĩa đã tiến vào tầng lớp quyền lực. Nếu như nhỏ hơn một chút thì Thomas thật sự không đủ tư cách ngồi cùng họ.
"Ban đầu ta hơi lo lắng việc quản lí thành phố có thể làm chậm trễ việc tu luyện của nó, vậy thì đúng là bỏ hình bắt bóng".
"Cũng không thể nói như vậy, muốn làm nên việc lớn thì dù sao cũng phải hiểu được cuộc sống. Nếu vẻn vẹn là một vũ phu thì Giáo hoàng đã không cần tốn công tốn sức như vậy".
Cặp mắt tam giác của William khép lại thành hai khe hẹp, "Trà ngon, xem ra rất đắt, ta phải uống nhiều một chút mới được..."
Tất cả mọi người đều không để ý, hiển nhiên ôn nghèo kể khổ đã trở thành thói quen của chủ quản William.
"Sau chuyện lần này đại để thành Doran đã tạm thời ổn định, có lẽ Giáo hoàng bệ hạ nên suy nghĩ đến bước tiếp theo rồi".
Thomas rõ ràng thực sự quan tâm đến Arthur không hề tư tâm, thành Doran cùng lắm chỉ là một thành phố, mà tương lai của Arthur là thiên hạ. Hắn đến thành Doran không phải để thỏa hiệp với phe phản đối trong nguyên lão hội mà là để làm ra thành tích.
Bây giờ không tuyên truyền trắng trợn chỉ là vì chưa đến lúc. Xây dựng thành Doran rách nát trở thành một thành phố lớn phồn vinh, đồng thời đánh bại Man Hoang, buộc Man Hoang ngang tàng cắt đất cầu hòa, đây tuyệt đối là sự kiện lớn, thành tích lớn, là vốn liếng quan trọng để đàm phán trong nguyên lão hội. Điều này quan trọng hơn nhiều so với thuế thu của một thành phố lớn.
Có thành tích sẽ có cơ sở để thăng cấp tiếp. Bên trên không có người thì không nói làm gì, nhưng có người nâng đỡ thì lại là chuyện khác, huống hồ người nâng đỡ còn là hạng đầu sỏ.
Nói thẳng, chính Trâu Lượng cũng không nghĩ tới vấn đề này, hắn cảm thấy có thể xử lí tốt chuyện của thành Doran đã là không tồi, ít nhất trước mắt hắn căn bản không nghĩ nhiều như vậy.
"Thomas, ngươi sốt ruột quá, dù sao cũng phải đợi một thời gian, bây giờ thời cơ còn chưa tốt lắm", Subaru nói.
"Chuyện của Thông thiên cảnh các ngài đều biết rồi đúng không, gần đây tất cả đều xôn xao, rất có thể vì chuyện này mà chiến tranh giữa Man Hoang với Phong Chi Quốc cũng sẽ tạm dừng", O'Donna chuyển đề tài, vấn đề của Arthur cứ để Giáo hoàng suy nghĩ, mình nhiều lời cũng vô ích, huống hồ còn có một Neberro. Cho dù về lập trường O'Donna ngả theo Arthur nhưng bà cũng không thể không thừa nhận Neberro mạnh hơn một chút, ít nhất trước mắt Arthur còn kém Neberro một khoảng cách tương đối xa.
Sau khi trở thành Hồng y đại chủ tế, kế thừa một bộ phận thần quyền Thomas mới biết đến sự tồn tại của Thông thiên cảnh, có điều trong chuyện này thì hắn không có quyền lên tiếng gì.
"Đối với chiến sĩ thì đây quả thật là một mê hoặc không thể chống cự, có điều chỉ có mười danh ngạch, thực sự rất khó", Subaru nói.
Có thể tưởng tượng cạnh tranh kịch liệt thế nào. Mười thánh thông thiên tựa như mười ngọn núi lớn mà trong số họ cũng phải có người bị loại, mức độ cạnh tranh quả thực rất khủng khiếp, đa số mọi người đều chỉ chhus ý đến bốn danh ngạch cấp vàng sáng.
"Sợ rằng Hannibal, Phong Chi Quốc và đế quốc Saron đều dốc toàn lực lên đường, còn Mông Gia chúng ta đến bây giờ tựa hồ còn chưa có quyết định", O'Donna muốn nói là vấn đề này.
Người mạnh của các nước khác về cơ bản đều rất tùy ý trong Thông thiên cảnh, nhưng có thể là chịu ảnh hưởng quá sâu của sách lược bế quan toả cảng nên người Mông Gia rất ít trao đổi với các đế quốc khác trong Thông thiên cảnh, nói thế nào nhỉ, tóm lại là không hòa nhập được. Kỳ thực đến nay sự kiêu ngạo tự cho là trung tâm thế giới của Mông Gia đã không còn lại bao nhiêu, dù sao thì trong mười thánh thông thiên Mông Gia không có người nào, điều này đã đủ để nói rõ vấn đề. Mà trong Thông thiên cảnh người mạnh vi tôn thì không ai quan tâm nhiều đến việc ngươi đến từ đâu cả.
Sở dĩ Hannibal uy danh hiển hách cũng là vì tỉ lệ người mạnh và thể hiện của họ trong Thông thiên cảnh.
Mười thánh thông thiên, Phong Chi Quốc hai, Hannibal ba, đế quốc Saron một, ngoài ra có bốn người tự do tự tại hoặc ở các công quốc nhỏ như Sô Câu. Số lượng cấp vàng tối của Hannibal lại càng áp đảo, ngay cả Trâu Lượng cũng có thể cảm nhận được sự ngang tàng của Hannibal, mà tình hình thực tế sẽ chỉ đáng lo ngại hơn mà thôi.