Cote và Randy vốn muốn đi theo nhưng thành Doran cũng cần người, Thị trấn Phong và Thị trấn Gió Thu cũng cần xây dựng mà việc phòng ngự thì cần hai người, Trâu Lượng không muốn nghĩ tới khi mình trở về thì thành Doran vẫn là một mảnh hoang vu.
“Đại ca, yên tâm đi!”
Randy và Cote vỗ ngực, trong mắt Avril thể hiện lo lắng nhưng vẫn mỉm cười, nàng cần mang đến lòng tin chứ không phải là lo lắng cho đại ca.
“Chuyện thành Doran không cần đại ca lo lắng, em có thể xử lý tốt.”
Đây là tiễn đưa rồi.
Trong Thông thiên cảnh, Trâu Lượng mấy ngày nay kiên trì dạy Atilius chiến ca, bây giờ không thể không bỏ dở, may là đã dạy xong nền tảng, còn lại dựa vào sự tập luyện của chính Atilius. Đáng tiếc không có dịp để ghé thăm chợ đen Thông thiên cảnh rồi, tất cả đều phải đợi lúc hắn từ Man Hoang trở về.
Trậu Lượng lần lượt nói lời từ biệt với Bóng Ma, Hổ Tà, trận chiến này sống hay chết còn chưa biết, có lòng tin là một chuyện, hiện thực lại là chuyện khác.
Nhưng đã là đàn ông, khi cần chiến đấu thì không thể trốn tránh.
Nếu như nói về điều hắn không yên lòng nhất đó chính là Emma, sau lần trước thì Emma cũng không tỉnh lại nữa. Tuyết nữ cùng hắn nói chuyện, mỗi lần đều nhìn hắn với ánh mắt quỷ quái, trong lòng Trâu thần côn cũng có ma, không biết nên nói cái gì, chính xác mà nói là ngoài ý muốn, nhưng mà, dù sao…
Chỉ là trước khi đi, hắn không thể tránh né, cần cùng Tuyết nữ nói chuyện một lần, khi hắn tiến vào Man Hoang chắc chắn sẽ rất lâu không trở về, năng lực Tuyết nữ cũng không cần lo cho Emma, chỉ hy vọng nàng không gây phiền phức cho Avril.
Mở cửa phòng, nhiệt độ đột nhiên hạ xuống, Tuyết nữ đang yên tĩnh đọc sách, thấy Trâu Lượng tiến vào nàng ngẩng đầu lên, rất bình tĩnh.
Trâu Lượng hắng giọng, “Ta…”
“Ta biết, ngày mai ngươi sẽ cần phải ra ngoài để đoạt địa bàn.”
Trâu Lượng cười khổ, “Không phải là tranh đoạt địa bàn, mà là tiêu diệt kẻ thù!”
Tuyết nữ khoát tay áo, “Đều là giống nhau, tại mặt này thì người thú và yêu tộc không khác nhau, ngươi đi đi, mặc kệ ta, ta đảm bảo trong thành Doran không có việc gì.”
Trâu Lượng ngẩn người, vốn dĩ hắn chỉ cần Tuyết nữ không gây chuyện đã cám ơn trời rồi, không nghĩ tới việc nàng sẵn sàng hỗ trợ, đây chính là niềm vui ngoài ý muốn.
Đối với Trâu Lượng mà nói thì đó là trợ giúp lớn rồi, mặc dù bình thường không có việc gì, nhưng ngộ nhỡ có việc gì xảy ra, có lời hứa hẹn của Tuyết nữ, bằng với việc có thêm một vũ khí hạt nhân rồi.
“Ngươi…” Tuyết nữ nhìn Arthur như muốn nói gì lại thôi, “Được rồi, bao ngươi trở về thì thảo luận tiếp vấn đề này vậy, đừng có chết đấy”.
Trâu Lượng cười, “Yên tâm đi, ta phúc lớn mạng lớn!”
Thấy Tuyết nữ không có ý định nói nữa, Trâu Lượng cũng biết ý mà rời đi, hắn đóng cửa lại, lắc đầu, có trời mới hiểu được người phụ nữ này.
Đợi Trâu Lượng rời khỏi, Tuyết nữ đột nhiên thở dài, “Ta biết ngươi rất lo lắng cho hắn, nhưng nếu vấn đề nhỏ này mà cũng không giải quyết được, thì ta giết hắn đi còn hơn”.
Ánh mắt “Tuyết nữ” lấp lánh vài cái, cuối cùng cũng trở lại vẻ lạnh lùng, thì ra thế giới bên ngoài yêu giới là như thế này…
Đây là chuyến đi vào đầu thu, trải qua nửa tháng chuẩn bị, Trâu Lượng cùng với 500 chiến sĩ rốt cục cũng cần phải xuất phát rồi, Trâu Lượng từ đội cảm tử này sẽ tạo dựng lên chiến đoàn Bùng Cháy sau này.
Cả thành Doran đều đi ra tiễn đội ngũ này, có những người này không biết kết quả của tiểu đội ngũ này ra sao, nhưng kể từ khi Arthur làm chủ thành Doran, đã chinh phục được lòng mọi người. Đó là một thành chủ sẵn lòng vì an nguy của thành phố mà tự dấn thân vào nguy hiểm, tấm lòng của hắn cả thành phố đều không thể nghi ngờ.
Cũng tại thời điểm đó, những hành động của Arthur làm cho bản tính do dự sợ hãi khi đối mặt với Man Hoang của Thú tộc cũng trở nên kiên định hơn, nếu như gặp phải hoàn cảnh nguy hiểm mà đã bị dọa lùi, vậy cũng được coi như người thú dũng cảm sao?
Khi không có sợ hãi thì sức mạnh của người thú là không gì cản được, đến trước khi đội ngũ này bị tiêu diệt thì sĩ khí thành Doran sẽ luôn ở mức rất cao.
Long trọng cũng là bởi vì Trâu Lượng muốn vậy, hoặc là bị Man Hoang đe dọa, vĩnh viễn sợ hãi rụt rè sống, hoặc là chỉ có chiến thắng.
Còn việc để lộ tin tức gì đó, hắn cũng không lo lắng, đổi lại hắn là một phương Man Hoang, sợ rằng đối với điều này cũng chẳng có gì hứng thú, thậm chí đám người này có thể sinh tồn tại Man Hoang không cũng là cả vấn đề.
Cứ như vậy, Trâu Lượng đã dẫn chiến đoàn Bùng Cháy tiến vào Man Hoang, nơi được gọi là địa phương bị thần thú vứt bỏ.
Trong ngày đầu tiên, tất cả mọi người đều dâng trào cảm xúc, nhiều người như vậy, mang theo tiếp tế tương đối đầy đủ, hơn nữa họ còn cảm thấy họ rất mạnh mẽ, căn bản không đến mức cảm thấy khó khăn.
Đương nhiên điều này không nói lên rằng Trâu Lượng không có chuẩn bị gì, trải qua sự phối hợp đơn giản một cách hài hòa, ít nhất thì cũng quen với mệnh lệnh tác chiến rồi, việc phòng thủ cũng không có vấn đề.
Ngày thứ hai bôn ba, binh sĩ bình thường đã ít nói hơn, nhược điểm thể lực yếu của các tế ti cũng thể hiện ra, nhưng đây chỉ là khi mới gặp khó khăn, đến khi quen thuộc rồi thì cũng không có vấn đề gì. Trâu Lượng cũng không có ý định dây dưa với kỵ binh Man tộc bên ngoài, hắn cần phải rút củi đáy nồi.
Man tộc có thể đến thành Doran cướp bóc, những chiến sĩ thành Doran cũng có thể san bằng địa doanh của Man tộc.
Cho dù việc định cư của thú tộc Man Hoang cũng rất khó khăn, họ thường phải sống du mục, nhưng dù sao cũng vẫn phải có nơi đặt chân.
Trâu thần côn tốt xấu gì cũng học qua lịch sử rồi, đối phó với dân du mục cần phải đánh vào điểm yếu.
Bọn họ cần phải di chuyển nhanh hơn và tàn nhẫn hơn.
Có Gina, đội ngũ đi chọn đi con đường dài, cũng là vì để cho các chiến sĩ làm quen với thói quen lặn lội đường xa, sau này sẽ còn có nhiều khó khăn hơn.
Sau khi đi được 5 ngày, bọn họ đến cách một mục tiêu đầu tiên khoảng vài km, căn cứ theo bản đồ thì ở đây thuộc địa bàn một bộ lac Man Hoang rồi, cũng chính tại đây bọn họ bắt đầu con đường sát phạt. Từ giờ khắc này bọn họ phải hóa thân thành ma quỷ, tính mạng là quý giá, chiến đấu là vì muốn cuộc sống tốt hơn. Giờ khắc này, tất cả mọi người đều phải thu lại sự từ bi, lúc này nhân từ không chỉ là tàn nhẫn đối với bản thân mình, mà là tàn nhẫn đối với đồng đội, là tàn nhẫn đối với những người có người thân bị Man tộc sát hại.
Mà trên thực tế, các chiến sĩ đã sớm nghẹn một bụng tức giận rồi.
Tất cả mọi người đều ẩn nấp, chờ trời tối, mà lúc này Joyner và Gina cũng đã mang về kết quả do thám.
“Tộc trưởng bộ lạc là một đầu lĩnh của Ba Đồ, số người có khá nhiều, đại khái quân đội có hơn 1000, có điều tại Man Hoang thì thú tộc bất kể là người già, phụ nữ hay trẻ con đều là chiến sĩ, cho nên mọi người nhất định phải cẩn thận.”
Gina nhắc nhở, bất kể kẻ thù nào cũng đều không thể coi thường.
“Rất tốt, khi đêm đến, sát thủ hành động trước, sau đó bắt đầu phóng hỏa, khi ánh lửa bùng lên, chính là lúc chúng ta ra tay!”
Trâu Lượng trầm giọng ra lệnh, đối với hắn mà nói thì đây là lần đầu tiên, nhưng đối với những người khác thì đây căn bản là chuyện rất bình thường. Thú tộc chính là vậy, chiến đấu vĩnh viễn không biết ngừng nghỉ, không phải là ngươi chết chính là ta chết, mặc dù Trâu Lượng không sợ chết, nhưng loại chiến tranh như thế này quả thật là lần đầu tiên, suy nghĩ lại tình cảnh thảm thiết ở thành Doran, Trâu Lượng cũng cần phải đem chút phần nhát gan trong mình vứt bỏ đi.
Đêm khuya mọi thứ đều yên tĩnh, lúc này chiến đoàn Bùng Cháy đã hành động, lấy gia tộc Feller, hàng ngũ sứ đồ, Công hội nhà mạo hiểm làm sát thủ, do Buenaven, Joyner, Gina dẫn theo ba tiểu đội khác nhau, thừa dịp bóng đêm lẻn vào.
Tính cảnh giác của thú tộc tại Man Hoang cũng không kém, bốn phía đều là những trạm gác, có điều không phải là phòng ngừa thú tộc tại Mông Gia, mà là những bộ lạc bên trong Man Hoang, nhưng bây giờ ma sư tử vĩ đại Yoria đã thống nhất Man Hoang rồi, mọi nội chiến đều bị cấm, một khi phát hiện ra, đó chính là đối nghịch lại Yoria, mọi tranh chấp lợi ích cần do hắn đứng lên giải quyết mà không phải tổn hao do nội chiến.
Cho nên tính cảnh giác của các bộ lạc đều đã giảm xuống rồi, huống chi đối mặt với các cao thủ như Gina.
Rất nhanh tên gác chòi đã bị lặng lẽ giải quyết, Joyner rất hưng phấn, mèo nữ này quả là trời sinh làm sát thủ, bóng đêm tiện cho việc giết người, khi đã có Âm hồn đao lại càng như cá gặp nước, cho dù đối mặt với Yoria, bây giờ Joyner cũng tin là có thể đánh lén được.
Giết chóc trong bóng tối lặng lẽ được tiến hành, đến tận lúc một tiếng kêu thê thảm xé rách bầu trời đêm yên tĩnh, ánh lửa bùng lên, lúc này Trâu Lượng cũng đã chuẩn bị tốt, quát lên một tiếng, âm Bass nổ ra, đi cùng là cổ vũ của chiến ca đoàn, kỵ binh từ trên cao lao xuống như điên cuồng đánh vào địa doanh.
Trâu Lượng rút thanh đao Thần Chết ra, chém vào ngực một thú tộc Man Hoang, bây giờ Trâu Lượng đã rõ ràng vì sao nó tên là thần chết rồi.
Đây thực sự là một lưỡi hái tử thần.
Nó hấp thu thú linh, cũng chính là linh hồn, mà sau khi hấp thụ linh hồn rồi thì Thần Chết tỏ ra vô cùng hưng phấn, rất nhanh sau đó Trâu Lượng đã không để ý đến sự hưởng thụ của hắn nữa rồi.
Đến bình minh, Trâu Lượng đã mang chiến đoàn Bùng Cháy rời khỏi mục tiêu đầu tiên, trong tình huống không có phòng bị, cả địa doanh bị tiêu diệt hoàn toàn.
Trên đường đi, các chiến sĩ vẫn còn chưa hết hưng phấn, nhất là những người đến từ thành Doran, bao nhiêu năm rồi, họ bị Man tộc cướp bóc, cái oán hận đó đã xâm nhập vào xương tủy, có quá nhiều thù hận, chưa từng nghĩ tới một ngày nào đó đòi lại nợ máu.
Đại thắng đã mang đến cho mọi người một lòng tin, hơn nữa bọn họ còn cướp được tiếp tế, đã bước đầu thực hiện được kế hoạch rồi, toàn bộ còn lại đốt sạch.
Mà tin tức đại thắng ở trận chiến này truyền rất nhanh tới thành Doran, đương nhiên cũng truyền đến tai Ba Đồ.
“Ngươi nói cái gì!” Chén rượu trực tiếp đem nện vào đầu tên chiến sĩ, hắn vừa mới ba hoa về việc cần hành hạ tận tình thành Doran, kết quả là một trọng doanh của chính mình thế mà bị đốt ra tro tàn.
“Bọn chúng có bao nhiêu người!”
Ba Đồ tím mặt tức giận, mỗi địa doanh của mình cũng có một hai trăm chiến sĩ danh tiếng, đối phương liệu có mấy ngàn người?
Sao có thể như vậy được, hắn đã khảo sát tình hình thành Doran, cho thêm gan cũng không dám mới phải.
“Cái này, có thể là một ngàn đến hai ngàn ạ.”
Chiến sĩ đó nói, đem hơn năm ngàn người của một bộ lạc giết sạch, cái này cũng chỉ là phỏng đoán, nhưng dựa vào số dấu vết vó ngựa thì cũng rất hợp lý, nhưng chỉ dựa vào ngần này người, dựa vào gì mà dám đối kháng với kỵ binh Man tộc?
“Không thể, những người thú yếu ớt thành Doran sao có thể đánh thắng những chiến sĩ mạnh mẽ dưới trướng ta, lập tức phải người đi điều tra, nhất định phải tìm ra bọn chúng!”
Ba Đồ tức giận ngút trời, lần thất bại này của Ba Đồ mà truyền đi cả Man Hoang thì hắn còn có tiếng mà lăn lộn sao.
Một trăm kỵ binh Man tộc trung bình cũng có thể tiêu diệt hai trăm kỵ sĩ đoàn thành vệ quân một cách dễ dàng, những thú tộc mềm yếu đó căn bản không có tư cách để so sánh với những chiến sĩ Man Hoang đã từng thân kinh bách chiến.