Trịnh Anh Nam hơi nhíu mày, không trả lời Bành Viễn Chinh, mà liếc nhìn nữ trợ lý của mình, cô trợ lý ngoan ngoãn đứng lên, gọi Điền Minh:
- Trưởng phòng Điền, món lẩu của khách sạn không tệ, chúng ta cùng đi nếm thử nhé?
Điền Minh là người thông minh, biết Trịnh Anh Nam và Bành Viễn Chinh sắp nói chuyện cơ mật của tập đoàn Phong Thái, không muốn mình và cô trợ lý nghe.
Điền Minh đứng dậy, mỉm cười sóng vai cô trợ lý đi ra ngoài, khép cửa lại.
Trịnh Anh Nam cười tủm tỉm, nhích lại gần Bành Viễn Chinh. Cái bàn quá lớn, nếu cô ngồi đối diện, hai người cách khá xa, không tiện nói chuyện.
Bành Viễn Chinh vẫn im lặng, chờ câu trả lời của Trịnh Anh Nam.
Đột nhiên Trịnh Anh Nam vươn cánh tay mịn màng trắng nõn ra, cầm lấy hộp thuốc lá của Bành Viễn Chinh để trên bàn, lấy một điếu châm lửa rồi say sưa hít một hơi thật sâu.
- Trịnh tổng hút thuốc?
Bành Viễn Chinh hơi bất ngờ.
Trịnh Anh Nam liếc Bành Viễn Chinh, cười khanh khách:
- Sao, chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn à? Thỉnh thoảng tôi cũng hút một điếu, đừng lo.
- Trịnh tổng cứ tự nhiên.
Bành Viễn Chinh cười nhẹ, cũng đốt một điếu.
- Trịnh tổng vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi!
Trịnh Anh Nam gạt tàn thuốc, quay lại nhìn Bành Viễn Chinh chăm chú, thu hồi nét tươi cười, nghiêm mặt nói:
- Bí thư Bành, đúng như anh nói, tập đoàn chúng tôi chuẩn bị tiến vào lĩnh vực khai thác, phát triển bất động sản và xây dựng đô thị. Nói thật, chúng tôi muốn thu mua mấy xí nghiệp dệt của thị trấn Vân Thủy, mục đích thực sự là xây dựng và buôn bán nhà ở.
Trịnh Anh Nam từ từ bóp tắt tàn thuốc, tiện tay sửa một lọn tóc rối trước trán, lại nói:
- Đề nghị của Bí thư Bành, tôi đã nói với cha tôi, ý kiến của ông rất rõ ràng, hợp tác với các anh là không có vấn đề, nhưng, chúng tôi muốn nắm cổ phần khống chế. Nói cách khác, điều kiện tiên quyết để hợp tác là chúng tôi chủ đạo. Thật ra, dù hợp tác với ai, Phong Thái chúng tôi đều có cùng nguyên tắc, đó là nắm quyền khống chế tuyệt đối, để tránh ảnh hưởng chiến lược hoạt động của cả tập đoàn, về điểm này, xin Bí thư Bành thông cảm.
Trịnh Anh Nam vừa nói, vừa cẩn thận quan sát nét mặt của Bành Viễn Chinh.
Đề nghị của Bành Viễn Chinh là hợp tác ngang bằng, mà Trịnh Phong Thái lại muốn Dệt Phong Thái nắm quyền khống chế, đây là khác biệt rất lớn.
Phương án của Bành Viễn Chinh là: Công ty quản lý tài sản Vân Thủy và tập đoàn Phong Thái hợp tác thành lập một công ty bất động sản, mỗi bên chiếm 50 phần trăm số cổ phần, công ty Vân Thủy dùng đất đai làm cổ phần, tập đoàn Phong Thái góp vốn bằng tiền mặt.
Nếu chấp hành phương án này, sự khống chế của thị trấn Vân Thủy đối với công ty bất động sản tương lai này sẽ rất mạnh, tuy rằng Bành Viễn Chinh hứa hẹn, ngoại trừ phái tới một Giám đốc tài chính ra, công ty quản lý tài sản Vân Thủy sẽ không tham dự hoạt động hằng ngày của công ty bất động sản, và còn hỗ trợ bằng chính sách.
Nhưng cổ phần là một thanh kiếm sắc, mặc dù lời hứa của Bành Viễn Chinh được ghi vào chương trình của công ty, có văn bản hẳn hoi, nhưng nếu thị trấn Vân Thủy muốn nhứng tay và quyết sách quản lý hằng ngày, tập đoàn Phong Thái cũng không thể ngăn cản được.
Trịnh Phong Thái không muốn vung tiền ra để bị người ta nắm thóp như vậy, ông ta lăn lộn nhiều năm trên thương trường, còn không hiểu sự lợi hại của vấn đề này sao?
Bành Viễn Chinh khẽ nhếch mép, phản ứng của Phong Thái nằm trong dự liệu của hắn. Hắn trầm ngâm một chút, cười nói:
- Trịnh tổng, nếu các vị lo lắng như vậy, chúng ta có thể ước định ở chương trình của công ty, ngoại trừ cổ phần, thị trấn Vân Thủy tuyệt đối không nhúng tay vào hoạt động quản lý và kinh doanh, tôi có thể đại diện cho thị trấn hứa hẹn. Trừ việc phái tới một giám đốc tài chính cho tân công ty, còn lại tất cả mọi việc đều do người của Phong Thái quản lý.
- Thật ngại quá. Bí thư Bành, chúng tôi nhất định phải có cổ phần khống chế. Đây là điều kiện tiên quyết mà.
Trịnh Anh Nam cười hơi gượng gạo, tránh ánh mắt sắc bén của Bành Viễn Chinh.
- Xem ra, Trịnh tổng không tin tôi rồi.
Bành Viễn Chinh mỉm cười.
- Đương nhiên chúng tôi tin tưởng Bí thư Bành. Nhưng, Bí thư Bành còn có thể chủ trì công tác ở thị trấn Vân Thủy được bao lâu nữa? Trong tương lai, nếu Bí thư Bành chuyển đi, bộ máy thị trấn kế nhiệm có thể giữ tín được như Bí thư Bành hay không, điều đó rất khó nói.
Trịnh Anh Nam nghiêm nghị nói:
- Cho nên, chúng tôi không thể, cũng không dám mạo hiểm như vậy, xin Bí thư Bành hiểu cho!
Bành Viễn Chinh bật cười, thầm nghĩ Trịnh Phong Thái quả nhiên là cáo già, không chịu thiệt một phân nào. Xem ra, nếu không phải mình giúp họ đưa ra thị trường, ngay cả cơ hội hợp tác, Trịnh gia cũng không cho.
Đương nhiên là Bành Viễn Chinh chỉ dùng đòn gió, lấy tiến làm lùi. Hắn vốn biết hợp tác kinh doanh cân sức ngang tài là không thể thực hiện, bởi vì Trịnh Phong Thái chắc chắn sẽ không đồng ý giữ một nguy cơ bên mình như thế, một nửa số cổ phần mà hắn nói, chỉ là tung hỏa mù.
Điều kiện Bành Viễn Chinh thật sự mong muốn là Vân Thủy chiếm 45 phần trăm , Phong Thái chiếm 55 phần trăm.
Nếu ít hơn 45 phần trăm, sự khống chế của thị trấn đối với công ty quá yếu, mà hơn thì sẽ khiến Trịnh gia kiêng kị.
Nghĩ như vậy, Bành Viễn Chinh nhìn lướt qua khuôn mặt thanh tú của Trịnh Anh Nam, dừng ánh mắt ở bình phong lộng lẫy cách đó không xa, khẽ cười nói:
- Nếu phía Phong Thái băn khoăn, vậy chúng tôi nhường một bước, bên tôi chiếm 45 phần trăm, phía Phong Thái 55 phần trăm cổ phần, được chứ?
Mặt khác, ở Ban giám đốc, bên tôi phái tới hai thành viên Hội đồng quản trị. Bộ máy kinh doanh, bên tôi phái tới một Giám đốc tài chính, còn Tổng giám đốc, Chủ tịch Hội đồng quản trị và Phó Tổng giám đốc, đều do Phong Thái đảm nhiệm. Đây cũng là tôi xét đến phía cô hiểu rõ quản lý và hoạt động kinh doanh, cũng là nghĩ đến sự phát triển tổng thể của tân công ty.
Mắt Trịnh Anh Nam lấp lánh, ngồi thẳng người lên, bộ ngực đầy đặn hơi rung lên. Thật ra cha cô nói, Phong Thái chỉ đồng ý chia 3-7, Phong Thái 70 phần trăm, Vân Thủy 30 phần trăm.
Thấy cô ngập ngừng, Bành Viễn Chinh phất phất tay nói:
- Trịnh tổng, đừng vội trả lời tôi, trước hết cứ báo cáo lại với Trịnh đổng đã. Hì hì, thật ngại quá, tôi vào toilet một chút.
Bành Viễn Chinh đứng lên đi ra phòng vệ sinh, để Trịnh Anh Nam có thời gian gọi điện cho Trịnh Phong Thái. Hắn tin chắc Trịnh Phong Thái sẽ nhượng bộ, bởi vì hợp tác với thị trấn Vân Thủy, tập đoàn Phong Thái có thể có được một số đất với giá khá rẻ, mà gần đây, tin đồn về việc nội thành thành phố Tân An đang tiến hành quy hoạch tổng thể, trọng điểm xây dựng của khu nội thành mới sẽ chếch về hướng bắc một chút, có nghĩa vài năm sau, với tốc độ đô thị hóa nhanh chóng, thị trấn Vân Thủy sẽ bị nội thành “bao phủ”, và giá nhà đất ở đây sẽ tăng rất cao.
Trịnh Phong Thái hẳn là nhìn ra điểm này.
Bành Viễn Chinh ra cửa, nhưng Trịnh Anh Nam không lập tức gọi điện thoại, mà vội vàng lấy một sổ tiết kiệm trong bóp của mình ra, kéo khóa kéo cái túi da đen của Bành Viễn Chinh ra, nhét vào.
Trịnh Anh Nam như kẻ trộm, vuốt ngực, thở phào một cái, khuôn mặt quyến rũ đỏ ửng.
Rốt cuộc, Trịnh Phong Thái vẫn phải gật đầu nhượng bộ, hai bên đạt thành nhất trí.
Chuyện hợp tác đã xác định, cảm xúc của hai người đều bình tĩnh lại, không còn dè chừng nhau nữa. Giữa trưa, uống chút rượu, Trịnh Anh Nam nhiệt tình mời Bành Viễn Chinh chiều nay đi leo núi, lên đỉnh núi ăn dê nướng nguyên con. Buổi tối nghỉ lại trên núi.
Bành Viễn Chinh ngẫm nghĩ một chút, cũng không từ chối. Ngủ lại khách sạn từ trưa đến 3 giờ chiều, Bành Viễn Chinh rời phòng, thấy Tần Phượng mặc một bộ đồ thể thao màu vàng nhạt đứng trên hành lang, không khỏi ngạc nhiên.
Trịnh Anh Nam ló đầu từ phía sau Tần Phượng, ánh mắt giảo hoạt chớp chớp, cười hi hi nói:
- Bí thư Bành, đúng lúc chị tôi hôm nay không có việc gì, tôi mời chị ấy tới, chúng ta cùng lên núi chơi một ngày.
Bành Viễn Chinh ồ một tiếng, bước tới, vẻ mặt bình tĩnh chào:
- Bí thư Tần.
Tần Phượng cười cười, không nói gì.
Trong lòng cô, Bành Viễn Chinh đã là người đàn ông mà cô không thể lảng tránh, mà muốn tránh cũng không được, nếu đã tới mức này, cô cũng không làm bộ né tránh nữa.
Hai người sóng vai cười nói đi trên hành lang khách sạn, Trịnh Anh Nam dẫn theo cô trợ lý của mình, năm người rời khách sạn đi dọc theo đường mới được sửa sang lên núi Phượng Hoàng, quẹo vào thung lũng cây cối rậm rạp um tùm.
Thật ra núi Phượng Hoàng cũng không có gì đặc biệt, chỉ là một khu rừng núi tự nhiên, vẫn còn giữ được nét hoang sơ nguyên thủy vì chưa được khai thác.
Tiến lên con đường mòn trong núi, hai bên rừng rậm gió núi gào thét, chim hót líu lo, không khí tươi mát lạ thường.
Bành Viễn Chinh và Tần Phượng đi vượt lên phía trước một khoảng xa, lúc lên tới lưng chừng núi, Điền Minh và cô trợ lý của Trịnh Anh Nam cùng ngồi xuống nghỉ trên một tảng đá, không chịu đi tiếp nữa. Trịnh Anh Nam vốn còn có thể cố gắng đi tiếp được, nhưng trong đầu có sẵn ý đồ, cũng liền ngồi lại nghỉ ngơi.
Ánh nắng rực rỡ xuyên qua rừng rậm chiếu xuống, khiến cả người Tần Phượng như được bao phủ bởi một vầng sáng lộng lẫy, cô quyến rũ tựa vào một thân cây, cầm lấy chai nước khóang Bành Viễn Chinh đưa, nhỏ nhẹ nhấp một ngụm.
Cô là một phụ nữ hết sức tao nhã, tao nhã tận trong xương cốt. Loại tao nhã này không cần điệu bộ hay làm ra vẻ, mà nó toát ra một cách tự nhiên ở từng cái giơ tay nhấc chân của cô.
Giờ phút này, đắm chìm trong ánh chiều tà, vẻ phong tình vạn chủng của Tần Phượng lại toát ra sức hấp dẫn không thể kháng cự, khiến Bành Viễn Chinh như si như mê. Hắn bước tới, ôm Tần Phượng vào lòng, Tần Phượng nhón chân lên, hai người hôn nhau say đắm.
Gió núi lồng lộng lướt qua, Tần Phượng đột nhiên rùng mình, cơ thể đang nóng như phát sốt chợt dịu đi. Cô cúi xuống, thấy quần áo của mình đã bị Bành Viễn Chinh vén lên, lộ ra từng mảng lớn da thịt trắng như tuyết, không khỏi xấu hổ, sẵng giọng:
- Sắc lang! Cũng không nhìn xem đây là chỗ nào!