Khóe miệng Bành Viễn Chinh hiện lên một nét cười khẩy hết sức mơ hồ.
Hắn nhìn Hách Kiến Niên, lại nói:
-Bí thư Hách, loại chuyện “ăn uống” này tuy là vì việc công, nhưng dùng tiền của bên tài vụ cũng không thích hợp, tôi nghĩ nên dùng tiền trong quỹ đen của thị trấn.
Sắc mặt Hách Kiến Niên chợt biến đổi, nhưng ông ta che giấu được ngay, trong lòng thấy rất khó chịu.
Thật ra, lấy chút tiền từ quỹ đen mời khách, cũng không vấn đề gì, nhưng ông ta quá nhạy cảm, thấy không ngờ Bành Viễn Chinh lại nhằm vào quỹ đen trong tay của mình, lòng đầy cảnh giác.
Ông ta do dự một lát, rồi mới ra vẻ thản nhiên nói:
-Cũng được, tóm lại đều là vì công tác. Cậu bảo họ làm cái dự toán, tôi ký tên. Mục đích của quỹ đen là để giải quyết một số khoản nhạy cảm, nói ngắn gọn, đều là tiền của thị trấn, đều là phục vụ cho sự phát triển của thị trấn, tuy nhiên là hai nhánh khác nhau, ha ha!
Rốt cuộc Hách Kiến Niên vẫn phải đồng ý. Tuy quỹ đen do ông ta nắm trong tay, nhưng cũng có ích lợi và chức năng chung. Nếu chỉ có một mình ông ta hưởng, chắc chắn sẽ có chuyện. Không chừng sẽ có người âm thầm tố cáo lên quận và thành phố.
Hàng năm mỗi kỳ nghỉ phép, Hách Kiến Niên tổ chức cho bộ máy lãnh đạo và các nhân viên ở những vị trí quan trọng đi chơi một chuyến, dùng quỹ đen để chi trả, mục đích là để bịt miệng mọi người.
Từ khi Bành Viễn Chinh lên lầu nói chuyện với Hách Kiến Niên, Lý Tuyết Yến luôn đứng nghe ngóng động tĩnh.
Thấy Bành Viễn Chinh tươi cười xuống lầu, lúc này cô mới thở phào một cái, bước tới đón, hạ giọng hỏi:
-Ông ta đồng ý?
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
-Chuyện này đâu phải việc cá nhân của tôi, sao ông ấy lại không đồng ý?
Đồng chí Tân Hoa, cô lại đây một chút.
Bành Viễn Chinh đến cửa phòng Đảng chính, gọi Lý Tân Hoa.
-Dạ, lãnh đạo!
Lý Tân Hoa lập tức tươi cười chạy ra.
Bình thường, cán bộ thị trấn gọi Bành Viễn Chinh là “Chủ tịch thị trấn Bành” hoặc ‘Chủ tịch thị trấn”, còn Hách Kiến Niên gọi hắn là “Chủ tịch thị trấn Viễn Chinh”. Chỉ có một mình Lý Tân Hoa gọi hắn là “lãnh đạo”.
Đây là do một thời gian ngắn trước kia hai người cùng đi thăm viếng các nơi trong thị trấn, cô xưng hô như vậy đã thành thói quen, về sau cũng không thay đổi, mà Bành Viễn Chinh cũng mặc nhiên chấp nhận.
-Lãnh đạo có gì chỉ bảo?
-Cô lại đây một chút.
Bành Viễn Chinh sải bước vào văn phòng của mình:
-Cô ngồi đi.
-Hì hì, không cần đâu. Lãnh đạo có công việc gì, cứ căn dặn, tôi sẽ đi xử lý.
Lý Tân Hoa kính cẩn nói.
Bành Viễn Chinh chăm chú nhìn Lý Tân Hoa, thầm gật đầu. Cô gái này rất khá, rất có tầm nhìn. Hơn nữa cũng khá chăm chỉ, làm việc bền bĩ, vững vàng, quan trọng nhất là kín miệng.
Chủ nhiệm văn phòng Đảng chính là người của Hách Kiến Niên, Lý Tân Hoa có thể kiên định theo sát Bành Viễn Chinh bất chấp áp lực của lãnh đạo trực tiếp, quả là không dễ dàng. Nhưng có băng đèo vượt suối mới lên tới đỉnh cao, nếu cô không vất vả ươm mầm trong hiện tại, làm sao ngày sau nếm được trái ngọt?
-Ừ, là thế này. Tôi và đồng chí Tuyết Yến, đồng chí Cổ Lượng muốn mời lãnh đạo Ủy ban Xây dựng ăn cơm, cô đánh máy một bản báo cáo, lên xin chữ ký của Bí thư Hách, rồi đến phòng tài vụ nhận kinh phí. Sau khi lấy được tiền, cô lại đi sắp xếp một chút, chuẩn bị mười thùng gà ăn mày và mười thùng rượu đặc biệt Vân Thủy.
Gà ăn mày là đặc sản của thị trấn Vân Thủy, rượu Vân Thủy cũng do nhà máy rượu Vân Thủy sản xuất. Quà tặng thông thường của chính quyền thị trấn đều có hai thứ này.
Bành Viễn Chinh lại nhẹ nhàng nói thêm:
-Tôi đã nói với Bí thư Hách rồi.
“Phòng Tài vụ” là bộ phận “ảo” của thị trấn, và khi chỉ cần nghe nhắc tới “Phòng Tài vụ”, cán bộ thị trấn hiểu ngay là nói tới quỹ đen.
Lý Tân Hoa hiểu ý mỉm cười:
-Dạ tôi hiểu rồi. Lãnh đạo, cần khoảng bao nhiêu tiền?
Bành Viễn Chinh trầm ngâm một chút:
-Bữa tiệc bao gồm cả tôi, đồng chí Tuyết Yến và đồng chí Cổ Lượng, khoảng mười mấy người, tiền rượu và đồ ăn ở khách sạn Dạ Hải chừng năm sáu trăm tệ, cộng với tiền quà tặng, tạm thời cần khoảng hai ngàn, nếu còn dư, sau lại dùng tiếp.
Lý Tân Hoa gật đầu, đi làm báo cáo. Không bao lâu sau, cô mang báo cáo quay lại, trên đó đã có chữ ký của Lý Tuyết Yến cùng bút phê của cô: Xin Bí thư Hách và Chủ tịch thị trấn Bành phê duyệt.
Bành Viễn Chinh cầm lấy, nhìn lướt qua, liền cầm bút ký tên và ghi ý kiến: Xin Bí thư Hách phê duyệt.
-Tốt lắm, cô đến xin chữ ký của Bí thư Hách.
Lý Tân Hoa dạ một tiếng, xoay người bước đi. Cô vội vã đến văn phòng của Hách Kiến Niên, nghe thấy có tiếng Chử Lượng bên trong, do dự một chút, vẫn gõ cửa.
-Vào đi!
Lý Tân Hoa đẩy cửa đi vào, kính cẩn cười:
-Bí thư Hách!
Hách Kiến Niên bình tĩnh gật đầu.
-Bí thư Hách, Bí thư Lý và Chủ tịch thị trấn Bành bảo tôi đến xin chữ ký của lãnh đạo.
Lý Tân Hoa đưa báo cáo lên.
Hách Kiến Niên vừa nói chuyện với Chử Lượng, vừa nhìn lướt qua báo cáo, đôi mày đột nhiên nhíu chặt:
-Hai ngàn? Nhiều vậy? Ăn bữa cơm thôi mà cần hai ngàn?
Hách Kiến Niên ném báo cáo xuống mặt bàn, sắc mặt âm trầm, nhìn Lý Tân Hoa lạnh lùng nói:
-Sao lại nhiều như vậy?
Lý Tân Hoa hơi sợ hãi, cô khẽ đáp:
-Bí thư Hách, tôi cũng không biết…Tiền là do Chủ tịch thị trấn Bành và Bí thư Lý ấn định.
Đột nhiên Hách Kiến Niên vỗ bàn:
-Nói bậy! Làm bừa bãi! Mượn cớ làm dự án, thực chất chẳng được bao nhiêu, cả ngày ở ngoài làm chuyện vớ vẩn!
Lý Tân Hoa câm như hến, không dám nói lời nào.
Hách Kiến Niên lại quỏe trách vài câu, rồi nói một cách thản nhiên:
-Hai ngàn quá nhiều, không được! Một ngàn thôi! Cô quay lại nói với Chủ tịch Viễn Chinh, hiện nay tài chính thị trấn cũng khá khó khăn, chúng ta làm gì cũng phải tiết kiệm mới đủ chi dùng được.
Hách Kiến Niên ném báo cáo lại cho Lý Tân Hoa.
Lý Tân Hoa không dám chậm trễ, cầm báo cáo quay về tìm Bành Viễn Chinh. Cô hiểu, mình là người chuyển lời, đương nhiên, lúc này cũng là một cái túi để lãnh đạo trút giận.
Lý Tuyết Yến đang ở trong phòng làm việc vủa Bành Viễn Chinh, nghe nói Hách Kiến Niên không phê duyệt, khuôn mặt cô đầy vẻ lo lắng.
-Đi chơi tốn hàng chục ngàn không xót, làm chuyện công, bỏ ra có hai ngàn lại cho rằng nhiều? Buồn cười!
Bành Viễn Chinh tức giận.
Lý Tuyết Yến phất tay, ra hiệu cho Lý Tân Hoa lui ra, rồi nhẹ nhàng nói:
-Viễn Chinh, một ngàn thì một ngàn, ăn cơm hắn là đủ. Về phần quà tặng, để tôi gọi điện nhờ xí nghiệp tài trợ là được. Đây là chuyện nhỏ, trở mặt với ông ta chỉ khiến người ta chê cười.
Sắc mặt Bành Viễn Chinh trầm xuống, dứt khoát lắc đầu:
-Không được! Hiện giờ đối phó như vậy, sau này kinh phí lên tỉnh tính sao? Đúng hai ngàn, không được thiếu một xu! Nếu ông ta không ký tên, vậy thì đừng ký!
Bành Viễn Chinh nói xong, cầm điện thoại gọi cho Sở trưởng Sở tài chính kiêm “Trưởng phòng Tài vụ” Cát Tiểu Vân:
-Sở trưởng Cát, tôi Bành Viễn Chinh đây, cô sang đây một chuyến.
Cát Tiểu Vân cúp điện thoại, nhướng mày lên. Vừa rồi, Bí thư Hách gọi điện thoại nói về chuyện Bành Viễn Chinh muốn được cấp tiền, bảo cô chỉ cấp một ngàn, không thể nhiều hơn. Cô là cán bộ do Hách Kiến Niên đề bạt, Hách Kiến Niên giao quyền tài chính cho cô, đủ thấy cô là tâm phúc của ông ta.
Tuy luôn tự cao là người của Hách Kiến Niên, lại được ông ta coi trọng, nhưng dù sao Bành Viễn Chinh cũng là Chủ tịch thị trấn, Phòng tài chính là do chính quyền quản lý, cô không dám không theo.
Cát Tiểu Vân nhấc điện thoại gọi cho Hách Kiến Niên:
-Bí thư Hách, người kia tìm tôi.
-Hắn tìm cô? Không cần để ý đến hắn, bảo hắn muốn gì thì đến nói với tôi! Chuyện vô nghĩa, ăn bữa cơm mất hai ngàn, mà hắn lại có thể mở miệng đòi được!
...
Cát Tiểu Vân vội vàng đến văn phòng Bành Viễn Chinh, thấy có mặt Lý Tuyết Yến và Lý Tân Hoa, cô ta do dự một chút, gõ cửa đi vào, cười nói:
-Chủ tịch thị trấn Bành, anh tìm tôi?
-Ừ, Sở trưởng Cát, tôi có chuyện muốn nói với cô.
Bành Viễn Chinh cầm tờ báo cáo của Lý Tân Hoa đập đập, thản nhiên nói:
-Chuyện cải tạo phố buôn bán ở thị trấn, thủ tục đang được hoàn tất, cần một ít kinh phí. Tôi đã nói với Bí thư Hách, sẽ dùng quỹ đen. Đây là báo cáo, cô cầm lấy đi làm thủ tục.
Cát Tiểu Vân nhận lấy báo cáo nhìn lướt qua, do dự nói:
-Chủ tịch thị trấn Bành, số tiền này hình như hơi lớn?
-Cô cho rằng số tiền này lớn?
Bành Viễn Chinh cười:
-Nhưng tôi cho rằng còn lâu mới đủ! Kế tiếp, thị trấn còn phải lên tỉnh lo liệu, cần một khoản nữa. Cô cứ chi ra, sau khi xong chuyện, tôi sẽ bảo Lý Tân Hoa nộp lại đầy đủ các hóa đơn thanh toán cho cô.
Cát Tiểu Vân hơi khó xử, gượng cười nói:
-Chủ tịch thị trấn Bành, theo chế độ tài vụ, kinh phí vượt quá 500 tệ đều cần Bí thư Hách ký tên. Chủ tịch xem xem, có lẽ cần Bí thư Hách ký trước đã ạ!
Cát Tiểu Vân không muốn trực tiếp xung đột với Bành Viễn Chinh, liền đá quả bóng sang cho Hách Kiến Niên.
-Chế độ tài vụ? Nếu thật sự tuân thủ chế độ tài vụ và kỷ luật tài vụ, cô đã không cần quản lý tới hai cuốn sổ! Tôi không hơi đâu đi cãi vã với cô, bây giờ là 11 giờ, chiều nay tôi mời lãnh đạo Ủy ban Xây dựng ắn cơm, nhất định cô phải xử lý ngay!
Bành Viễn Chinh lạnh lùng cười:
-Thiếu chữ ký của Bí thư Hách, cô phải đi nhờ ông ấy ký! Nhớ kỹ, hai ngàn, không được thiếu một xu!
Bành Viễn Chinh nói không chút khách khí. Cát Tiểu Vân hơi xấu hổ và thật sự tức giận, cô ngẩng đầu nhìn Bành Viễn Chinh, mặt hơi câng lên. Cô là người thân tín của Hách Kiến Niên, lại quản lý tài sản, cán bộ thị trấn, thậm chí thành viên lãnh đạo bộ máy đều phải nể mặt cô vài phần, không ngờ hôm nay lại bị Bành Viễn Chinh “làm nhục” thẳng thừng như vậy, trong lòng rất phẫn nộ.
-Chủ tịch thị trấn Bành, tôi chỉ quản lý tài vụ, chuyện làm báo cáo, xin lãnh đạo ký tên này nọ, là do phòng Đảng chính lo!
Cát Tiểu Vân cố kìm chế cơn tức, lạnh lùng nói.
-Cô có thể giải thích, đây là do tôi giao cho cô làm!
Khóe miệng Bành Viễn Chinh hiện lên một tia khinh miệt.
Phòng Tài chính là đơn vị trực thuộc Ủy ban nhân dân thị trấn, Bành Viễn Chinh là Chủ tịch thị trấn, giao công tác cho cô ta, đương nhiên cô ta phải làm.
Cát Tiểu Vân bị Bành Viễn Chinh nói một câu nghẹn họng, mặt đỏ bừng lên, một câu cũng không nói nên lời.