Cát Tiểu Vân không tiếp thu được, cũng không kịp đề phòng.
Cô không có bất luận một tư tưởng chuẩn bị nào.
Ở thị trấn Vân Thủy này, cô giống như một con khổng tước kiêu ngạo. Ngoại trừ ngẫu nhiên nở một chút nụ cười xinh đẹp, còn lại là thường ngẩng đầu ưỡn ngực miệt thị xung quanh.
Nhưng Bành Viễn Chinh lại một phen cắt đi cái kiêu ngạo của cô, khiến cô phải bẽ mặt trước Bành Viễn Chinh.
- Mặt khác, đến tháng mười, tôi chuẩn bị tổ chức các bộ môn của chính quyền, đem những dự toán của năm ngoái và năm nay tổng kết qua một lần, làm kiểm toán, chân chính quy phạm vận hành tài chính, đề cao hiệu suất sử dụng tài chính.
Bành Viễn Chinh chậm rãi nói:
- Được rồi, trong lòng cô đang có chuyện, nên ra ngoài trước đi. Đồng chí Tân Hoa, chuyện kinh phí liền giao cho cô. Cô cùng với Trưởng phòng Cát kết nối một chút, tận lực an bài.
Lời nói của Bành Viễn Chinh truyền đến tai của Cát Tiểu Vân liền biến thành sấm sét.
Bành Viễn Chinh không ngờ phải kiểm toán. Đây không phải là khiêu khích Hách Kiến Niên sao?
Cát Tiểu Vân cũng không biết mình rời khỏi văn phòng Bành Viễn Chinh như thế nào. Khi trở về văn phòng, trong đầu cô là một mớ bong bong. Bành Viễn Chinh thật sự dám kiểm toán sao? Hách Kiến Niên có thể bị đạp lên đầu sao? Nếu chẳng may…
Cát Tiểu Vân luôn như cánh chim bên cạnh Hách Kiến Niên không sợ mưa gió. Nhưng hiện giờ, cô đột nhiên cảm giác như trời đất sụp đổ, u ám, hoảng sợ không chịu nổi một ngày.
Lẽ ra, Bí thư Hách Kiến Niên là Ủy viên thường vụ quận ủy, cán bộ cấp cục Phó, còn Bành Viễn Chinh chỉ là một Chủ tịch thị trấn mới đến. Bất kể như thế nào cũng đấu không lại Hách Kiến Niên. Ngay cả trước kia truyền ra tin tức, nói là vì vấn đề cải tạo, xây dựng phố buôn bán mà Bành Viễn Chinh đã tranh đấu cùng với Hách Kiến Niên, nhưng Cát Tiểu Vân cũng không đặt trong lòng.
Chỉ ở trong phòng Bành Viễn Chinh có vài phút nhưng phòng tuyến nội tâm của cô đã lặng yên rơi vào tay giặc.
Nghĩ đến đây, Cát Tiểu Vân đột nhiên xoay thân mình, thẳng đến phòng của Hách Kiến Niên ở lầu ba.
Tại văn phòng Bành Viễn Chinh.
Lý Tuyết Yến lẳng lặng nhìn Bành Viễn Chinh, gương mặt thanh tú đột nhiên hiện lên một tia sáng rọi không thể nói rõ. Mà ánh nhìn kinh ngạc kia sớm bại lộ nội tâm đích thật của cô.
Kiên trì cái gọi là “không thể ít hơn hai ngàn”, đây đúng là phản kích ngay mặt Hách Kiến Niên. Trực tiếp gọi Cát Tiểu Vân đến, chỉ nói mấy câu liền nắm được điểm yếu của Cát Tiểu Vân.
Đây là một sự ám chỉ đồng thời cũng là kinh sợ. Bành Viễn Chinh không lựa chọn xung đột ngay mặt với Hách Kiến Niên, mà nhắm ngay vào Cát Tiểu Vân. Đây không phải là bắt nạt kẻ yếu mà là chiến thuật.
Cát Tiểu Vân là thân tín của Hách Kiến Niên, quan hệ rất không tầm thường. Đối với thế đánh phủ đầu của Bành Viễn Chinh, cô ta khẳng định là sợ hãi. Trứng gà mà còn lấy ra được xương cốt, đừng nói cô là tâm phúc của Hách Kiến Niên, quản lý quỹ đen. Người thường đi ở bờ sông sao không ẩm hài chứ?
Kể từ đó, cô ta tất nhiên là sẽ lựa chọn nhượng bộ. Nếu không cô ta sẽ gặp phải bão tố từ Bành Viễn Chinh. Cho dù là Hách Kiến Niên cũng chưa chắc gì đã bảo vệ được cho cô.
Vì để đảm bảo an toàn cho mình, cô ta sẽ hướng Hách Kiến Niên làm công tác. Mà Hách Kiến Niên trăm phần trăm sẽ không để cho Cát Tiểu Vân bị khó xử. Điều này có ý nghĩa, trong ván cờ giao phong, Bành Viễn Chinh đã thắng. Hơn nữa, còn thành công chọc tay sâu vào hệ thống quyền lực của Hách Kiến Niên.
Quả thật là thủ đoạn lôi đình. Một chiêu “Cách Sơn Đả Ngưu” thật hay.
Lúc trước Nghiêm Khang chỉ biết làm trái ý Hách Kiến Niên, mà không nắm được thực chất vấn đề. Hơn nữa lại lãng phí tinh lực cho những chuyện cỏn con. Thế nên không cấu thành uy hiếp đối với Hách Kiến Niên, ngược lại còn làm xấu thanh danh của mình.
Toàn bộ Tân An, ở quận, tất cả mọi người đều biết Nghiêm Khang muốn đánh bại Hách Kiến Niên chiếm lấy vị trí nhân vật số một.
Cho nên, mặc dù Nghiêm Khang và Hách Kiến Niên đấu tranh kịch liệt và thường xuyên, có mấy lần động đến tay chân. Nhưng sự thật hiệu quả lại không lớn. Ngược lại khiến Hách Kiến Niên nhân cơ hội luồn một chút tay, tước đi quyền lực của Nghiêm Khang.
Lý Tuyết Yến thở phào một cái. Cô rốt cục tin tưởng vào câu nói của Cổ Lượng: “Chủ tịch thị trấn Bành tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng rất biết suy nghĩ, có năng lực, có quyết đoán, có thủ đoạn. Người như vậy trời sinh làm lãnh đạo. Tôi có thể cam đoan với cô, nhân vật số một của thị trấn chúng ta trong tương lai, khẳng định là Chủ tịch thị trấn Bành chứ chẳng còn ai”.
Tuy nhiên, Lý Tuyết Yến trong lòng cũng hiểu được. Loại thủ đoạn này, đổi thành là người khác, chắc cũng không dám dùng.
Bành Viễn Chinh là cán bộ thành ủy trao quyền cho cấp dưới. Hách Kiến Niên không có năng lượng điều chỉnh hắn, chỉ có thể dựa vào một chút chèn ép và xa lánh, khiến Bành Viễn Chinh chủ động rời khỏi. Nếu đổi lại là cán bộ thị trấn khác thì biện pháp này chắc đã không chịu nổi.
Lý Tuyết Yến chậm rãi đứng dậy, hướng Bành Viễn Chinh lắc đầu:
- Viễn Chinh, tôi thật sự là thua anh đấy. Tôi còn tưởng rằng Hách Kiến Niên sao có một số việc làm quá mau, hiện tại xem ra là ông ta đã có dự kiến trước. Mười Nghiêm Khang cũng không bằng anh.
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Tuyết Yến, đây là cô khen tôi hay là chê tôi đấy?
- Tôi chỉ sợ anh mà thôi.
Lý Tuyết Yến đột nhiên cười khẩy rồi bỏ đi.
Cát Tiểu Vân đôi mắt đỏ lên, đi ra từ phòng làm việc của Hách Kiến Niên. Rất rõ ràng là đã khóc trong phòng Hách Kiến Niên. Về phần cô như thế nào lại cùng Hách Kiến Niên đạt thành nhận thức chung thì người ngoài không thể hiểu hết. Dù sao thì Cát Tiểu Vân rời khỏi không lâu, Hách Kiến Niên sắc mặt âm trầm ngồi xe đến quận, ngày hôm sau cũng không thấy đi làm.
Cát Tiểu Vân vội vã chạy đến cửa phòng chính Đảng, hướng Lý Tân Hoa bên trong vẫy tay:
- Lý Tân Hoa, cô tới đây một chút.
Kỳ thật thì Cát Tiểu Vân và Lý Tân Hoa tuổi cũng không sai biệt lắm. Cát Tiểu Vân nhỏ tuổi hơn, cùng học chung một trường trung học của thị trấn Vân Thủy. Lý Tân Hoa học đại học, còn Cát Tiểu Vân thì học trung cấp Tài chính Kế toán. Nhưng ngày thường, Cát Tiểu Vân giống như một con thiên nga kiêu ngạo, mà Lý Tân Hoa thì lại như quạ đen, nên rất ít giao tiếp.
- Trưởng phòng Cát!
Lý Tân Hoa mỉm cười nói.
Cát Tiểu Vân liếc mắt nhìn cô, ngoài cười nhưng trong không cười, gật đầu nói:
- Cô theo tôi đi xử lý thủ tục.
Lý Tân Hoa biết vấn đề kinh phí đã được giải quyết, liền không khỏi âm thầm khâm phục thủ đoạn của Chủ tịch thị trấn Bành. Cô thầm nghĩ: “Cát Tiểu Vân ơi Cát Tiểu Vân, cô cũng có ngày hôm nay sao? Các người đúng là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, sớm muộn gì cũng xong đời”.
Lý Tân Hoa đi theo Tiểu Vân vào phòng Tài chính. Cát Tiểu Vân cũng không nói gì, trực tiếp xử lý thủ tục cho Lý Tân Hoa. Tủ bảo hiểm của phòng luôn có tiền mặt. Tuy rằng không còn nhiều lắm, nhưng cũng đủ hai ngàn.
Cát Tiểu Vân sau khi làm xong phiếu chi, thì đưa sang cho Lý Tân Hoa:
- Kinh phí sử dụng tất cả đều dùng tên của cô à? Tôi đề nghị tốt nhất cô nên bảo Chủ tịch thị trấn Bành ký tên đi.
Lý Tân Hoa do dự một chút rồi lắc đầu:
- Không cần, tôi ký là được rồi. Việc nhỏ ấy không cần làm phiền đến lãnh đạo.
Nói xong, Lý Tân Hoa ký tên mình vào phiếu chi. Cô tuy là người của UBND nhưng không phải là người sử dụng số tiền này, lẽ ra không nên do cô ký tên. Nhưng Lý Tân Hoa cảm thấy không cần phải để cho Bành Viễn Chinh ký tên. Lãnh đạo phân công công việc, đến nay vẫn còn chưa làm xong, chẳng lẽ còn muốn lãnh đạo ký tên. Chẳng phải là muốn gây phiền toái cho lãnh đạo sao?
Hơn nữa, trong mắt Lý Tân Hoa, Bành Viễn Chinh tuyệt đối không phải là lãnh đạo dùng tiền một cách vô bổ. Ngay cả khi trung gian có xảy ra vấn đề, thì với 2000 đồng, cô có thể gánh vác nổi.
Cát Tiểu Vân nhìn Lý Tân Hoa ký tên, khóe miệng nhếch lên.
- Được rồi, Trưởng phòng Cát, tên cũng đã ký, bây giờ có thể nhận tiền?
Lý Tân Hoa cười nói.
Cát Tiểu Vân im lặng gật đầu, cúi đầu mở tủ bảo hiểm, lấy ra hai ngàn đồng đưa cho Lý Tân Hoa. Lý Tân Hoa nhẹ nhàng đếm qua một lần.
- Cám ơn!
Lý Tân Hoa cầm tiền rồi rời khỏi phòng Tài vụ, trực tiếp đến phòng làm việc của Bành Viễn Chinh.
- Lãnh đạo, kinh phí đã làm xong. Đây là hai ngàn đồng, anh kiểm lại xem.
Lý Tân Hoa kính cẩn cười nói, rồi đặt chồng tiền lên bàn.
Bành Viễn Chinh không có tiếp, gật đầu cười.
- Không cần đâu. Đồng chí Tân Hoa, cô cứ giữ lấy. Cô hãy đi chuẩn bị mười hộp gà ăn mày và mười bình rượu, sau đó ngồi xe trực tiếp đưa đến khách sạn Dạ Hải, thuê một phòng dành cho mười ba, mười bốn người. Tiêu chuẩn đừng quá thấp.
- Vâng, tôi hiểu rồi, lãnh đạo. Tôi đi làm ngay.
Lý Tân Hoa trong lòng vui vẻ.
Bành Viễn Chinh bảo cô tham dự vào việc này, rõ ràng là đã xem cô như tâm phúc. Điều này làm cho Lý Tân Hoa cảm thấy rất vui. Cô kiên trì đến bây giờ, chính là muốn trở thành một thành viên trong vòng tròn của Bành Viễn Chinh ở thị trấn Vân Thủy.
Lý Tân Hoa đi chuẩn bị cơm và quà tặng. Bành Viễn Chinh do dự một chút, liền gọi điện thoại cho Hồ Tiến Học của tập đoàn Huệ Phong.
Điện thoại rất nhanh được chuyển đến. Hồ Tiến Học có chút không kiên nhẫn lên tiếng:
- Ai vậy?
Bành Viễn Chinh nhíu mày, thản nhiên nói:
- Là tôi, Bành Viễn Chinh.
- A, Chủ tịch thị trấn Bành, xin chào xin chào.
Hồ Tiến Học giọng nói lập tức cao độ:
- Lãnh đạo có chỉ thị gì vậy?
- Haha, Hồ tổng, chỉ thị thì không dám. Hôm nay thị trấn có hoạt động, cần dùng hai chiếc xe. Xe của cơ quan không đủ, tôi muốn mượn hai chiếc xe của bên đó được không?
Bành Viễn Chinh mỉm cười nói.
- Không thành vấn đề. Lãnh đạo dùng xe của tôi nhé.
Hồ Tiến Học cất cao giọng nói:
- Tôi nơi này có một chiếc xe thể thao, sẽ phái đến cho lãnh đạo dùng.
- Chiếc xe Audi sang trọng của anh tôi không dám dùng đâu. Anh cho tôi mượn hai chiếc xe bình thường được rồi, loại Santana ấy. Tôi phái người đến Ủy ban xây dựng thành phố đón một vài lãnh đạo. Sau khi cơm nước xong thì lại chở bọn họ về.
- Không thành vấn đề.
Hồ Tiến Học sảng khoái đồng ý. Cúp điện thoại, y lập tức sắp xếp hai chiếc Santana đến UBND thị trấn, chờ Bành Viễn Chinh ra lệnh.
Tìm được xe, lúc này Bành Viễn Chinh mới cùng với Lý Tuyết Yến và Cổ Sáng mở một cuộc họp nhỏ, đơn giản là phân công một chút về vấn đề xã giao tối nay. Lý Tuyết Yến và Cổ Sáng trực tiếp đến khách sạn Dạ Hải, đặt món ăn. Còn Bành Viễn Chinh thì cùng với hai chiếc xe đến Ủy ban xây dựng thành phố đón đám người Tiết Thế Kiệt.