- Ồ, ra là thế! Nhà của Phùng tiểu thư ở Thủ đô? Cô ấy làm nghề gì?
Lý Tuyết Yến lại hỏi.
Bành Viễn Chinh cười cười:
- Ừ, ở Thủ đô. Cô ấy làm việc ở tập đoàn Hoa Vũ, kinh doanh lĩnh vực máy tính và sản phẩm có liên quan.
Lý Tuyết Yến kinh ngạc:
- Tôi tưởng cô ấy là nhà nghiên cứu, không ngờ lại công tác ở doanh nghiệp!
- Cô ấy học ngành lịch sử, trong nhà muốn cô đến đại học Giang Bắc dạy học, nhưng cô ấy thích quản lý xí nghiệp. Đời người ngắn ngủi vài chục năm, tốt nhất là làm việc mình thích, sau này khỏi phải tiếc nuối.
Nói tới đây, Bành Viễn Chinh quyết định không tiếp tục chủ đề gây lúng túng này nữa, lại nói:
- Tuyết Yến, tôi thấy gần đây cô gầy đi nhiều, phải chú ý giữ sức khỏe một chút!
- Tôi…không sao đâu.
Lý Tuyết Yến nhớ tới người bà vừa mới qua đời của mình, vẻ mặt buồn bã nói:
- Tôi đi về trước, anh nhiều việc quá.
Lý Tuyết Yến không muốn rơi lệ trước mặt Bành Viễn Chinh, xoay người rời đi. Vừa ra khỏi phòng làm việc của Bành Viễn Chinh, nước mắt cô liền tràn mi, rơi xuống. Bà nội cô nuôi cô từ nhỏ đến lớn, tình cảm hai bà cháu rất khăng khít, bà bệnh mà qua đời, đối với cô là một nỗi đau to lớn.
Lý Tân Hoa đang vội vã đi đến, thấy hai mắt Lý Tuyết Yến đãm lệ từ phòng làm việc của Bành Viễn Chinh đi ra, hoảng sợ. Cô vội rón rén quay ngược lại phòng làm việc của mình, đợi Lý Tuyết Yến đã khuất dạng, mới đến gõ cửa phòng làm việc của Bành Viễn Chinh, kính cẩn nói:
- Lãnh đạo, Ủy ban nhân dân quận thông báo, 10 giờ sáng mai, Ủy ban nhân dân quận triệu tập hội nghị mở rộng của văn phòng Chủ tịch quận, yêu cầu lãnh đạo tới tham dự.
- Hội nghị mở rộng của văn phòng Chủ tịch quận? Gọi tôi đến tham dự?
Bành Viễn Chinh kinh ngạc:
- Sao hội nghị mở rộng của văn phòng Chủ tịch quận, còn mở rộng đến một Bí thư thị trấn như tôi chứ?
Lý Tân Hoa im lặng. Thông báo của văn phòng quận như vậy, cô chỉ có thể báo cáo và xin chỉ thị. Còn lý do tại sao hội nghị mở rộng của văn phòng Chủ tịch quận mà Bành Viễn Chinh lại phải có mặt, cô không biết.
- Được rồi, tôi đã biết, cô đi đi!
Bành Viễn Chinh phất tay.
Quả nhiên Tô Vũ Hoàn muốn chơi trò bịp bợm. Bành Viễn Chinh nhếch miệng cười, đứng dậy đốt một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, nhả ra một vòng khói.
…
Sáng hôm sau, hội nghị mở rộng của văn phòng Chủ tịch quận tiến hành ở phòng hội nghị của Ủy ban nhân dân quận. Chủ tịch quận Tô Vũ Hoàn, Ủy viên thường vụ Quận ủy, Phó chủ tịch thường trực quận Hồ Đức Vịnh, Ủy viên thường vụ Quận ủy, Phó chủ tịch quận Chu Đại Dũng, bốn Phó chủ tịch quận và Trợ lý chủ tịch quận, kiêm Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân quận Mạc Xuất Hải đến dự.
Dự thính hội nghị là hơn mười người đứng đầu các ngành và đơn vị trực thuộc quận như Ủy ban Kinh tế Thương mại, Ủy ban xây dựng quận…và cả Bành Viễn Chinh, Bí thư Đảng ủy thị trấn Vân Thủy.
Khi Bành Viễn Chinh đến phòng họp, lãnh đạo Ủy ban nhân dân quận còn chưa tới, nhưng lãnh đạo các ngành có liên quan đều đã đến dông đủ. Mọi người nhìn thấy Bành Viễn Chinh cũng tới tham dự, đều rất kinh ngạc. Bành Viễn Chinh là Bí thư Đảng ủy thị trấn, nếu tham dự hội nghị mở rộng bên Quận ủy còn hiểu được, nhưng tới tham dự hội nghị phía Ủy ban nhân dân quận, quả thật hơi khác thường.
Bành Viễn Chinh chào hỏi bắt tay một số lãnh đạo các đơn vị, rồi tìm một góc ngồi xuống, bình tĩnh chờ đợi.
Hắn không biết Tô Vũ Hoàn muốn làm cái gì, nhưng trong lòng hắn đã sớm chuẩn bị tư tưởng để đối phó.
Vài phút sau, bắt đầu lục tục có lãnh đạo Ủy ban nhân dân quận bước vào. Chu Đại Dũng vừa vào cửa, liếc mắt nhìn thấy Bành Viễn Chinh, thầm nhíu mày. Thật ra y cũng không rõ Tô Vũ Hoàn đột nhiên triệu tập hội nghị này với mục đích gì. Trước đó Tô Vũ Hoàn cũng không trực tiếp báo cho các Phó chủ tịch quận mà để Khổng Tường Quân thông báo.
Ánh mắt Bành Viễn Chinh và Chu Đại Dũng gặp nhau, hai người nhìn nhau mỉm cười, không nói gì.
Chừng hai phút sau, cửa phòng họp mở ra, Khổng Tường Quân xuất hiện, trong tay cầm bản ghi chép hội nghị. Tô Vũ Hoàn thong thả đi đến, trên khuôn mặt vẫn là nụ cười ôn hòa, rất có phong độ.
Chu Đại Dũng thầm lắc đầu, thầm nghĩ người này thoạt nhìn không kiêu ngạo. Nhưng thật ra rất kiểu cách, hơn nữa, từ trong bản chất, lộ ra vẻ cao cao tại thượng ngạo mạn, cho dù y che dấu rất kỹ.
- Chủ tịch quận Tô!
- Lãnh đạo!
Rất nhiều lãnh đạo ngành đứng lên chào Tô Vũ Hoàn. Tô Vũ Hoàn mỉm cười, không ngại bắt tay từng người một, thật lâu sau mới ngồi xuống vị trí dành cho mình.
Sau khi ngồi xuống, y quay sang hỏi Khổng Tường Quân:
- Đồng chí Tường Quân, Bành Viễn Chinh thị trấn Vân Thủy có tới không?
Thật ra trong nháy mắt vào cửa, y đã thấy Bành Viễn Chinh ngòi trong góc, bất quá chỉ giả bộ.
Bành Viễn Chinh mỉm cười, đứng dậy giơ tay lên:
- Chủ tịch quận Tô, tôi tới rồi!
- Hả? Đồng chí Viễn Chinh đã đến, các đồng chí cũng đã có mặt đông đủ, vậy chúng ta họp.
Tô Vũ Hoàn liếc nhìn Bành Viễn Chinh một cái, phất tay.
- Đây là lần đầu tiên kể từ khi đến quận Tân An công tác, tôi triệu tập hội nghị, lại là hội nghị mở rộng. Sở dĩ đều triệu tập các đồng chí đến, một mặt là có công tác muốn bố trí, mặt khác cũng muốn gặp mặt mọi người một lần, dù sao còn một số đồng chí tôi chưa từng gặp.
Tô Vũ Hoàn từ tốn nói, phần lớn là lời khách sáo và vô nghĩa. Nhưng cũng không thể tránh được, làm lãnh đạo, để bảo đảm quyền uy của mình, có đôi lúc cũng phải nói vài lời khách sáo.
Bành Viễn Chinh lẳng lặng nghe, hơi lim dim mắt.
Tô Vũ Hoàn còn chưa đi vào chủ đề, tuy nhiên, Bành Viễn Chinh khẳng định nó liên quan tới chuyến đi điều tra khảo sát của y tới tập đoàn dệt Phong Thái ngày hôm qua. Mà như vậy, cũng liên quan tới việc hắn đẩy mạnh thanh lý và chỉnh đốn xí nghiệp dệt ở thị trấn Vân Thủy.
Quả nhiên, sau khi rào đón gần mười phút, Tô Vũ Hoàn đi vào chủ đề chính.
- Hai năm gần đây, thị trường ngành dệt trong nước hết sức trì trệ, khắp cả nước không ít các xí nghiệp quốc doanh bị đóng cửa, ở thành phố, thậm chí ở quận chúng ta cũng có tình trạng này.
Ở quận chúng ta, đa số các doanh nghiệp tư nhân đều ở thị trấn Vân Thủy, mà trong đó, số các xí nghiệp dệt lại chiếm tỉ lệ rất cao. Gần đây, lợi nhuận của các xí nghiệp dệt cứ trượt dài đi xuống, đồng chí Viễn Chinh, có đúng như vậy không?
Tô Vũ Hoàn cười nhìn Bành Viễn Chinh phất tay.
Trong lòng hơi căng thằng, Bành Viễn Chinh thầm nghĩ: rốt cục đã đến rồi đây, nhưng không biết là viên đạn bọc đường hay súng thật, đạn thật?
- Đúng vậy, thưa Chủ tịch quận Tô và các vị lãnh đạo quận. Về vấn đề của các xí nghiệp dệt, năm ngoái chúng tôi đã báo cáo lên Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận, mà trước đó, đã diễn ra cuộc bãi công xuống đường của công nhân xí nghiệp dệt, còn gần đây, lại có một chủ nhà máy ôm tiền lẩn trốn, vừa mới bị công an truy bắt quy án.
Phải nói, đa số các nhà máy dệt nhỏ đã không thể tiếp tục kinh doanh, cho nên, trước mắt chúng tôi đang đẩy mạnh thanh lý và chỉnh đốn các xí nghiệp…
Bành Viễn Chinh còn chưa dứt tiếng, đã bị Tô Vũ Hoàn cắt ngang:
- Ừ, đồng chí Viễn Chinh, tạm thời dừng lời, lát nữa tôi sẽ để đồng chí lên tiếng.
Bành Viễn Chinh nhếch miệng, chậm rãi ngồi xuống.
Tô Vũ Hoàn cười cười, lại cao giọng nói:
- Thoạt nhìn, thị trường cả nước không tốt, các xí nghiệp dệt lớn thua lỗ, đó là tình hình chung, một mình quận chúng ta không thể chống lại. Nhưng ngẫm lại một cách cẩn thận, có phải nguyên nhân là do chính sách và sự hỗ trợ của chính quyền chúng ta chưa đến nơi đến chốn và phương thức quản lý xí nghiệp còn lạc hậu?
Ngày hôm qua tôi và một số đồng chí các ngành liên quan ở quận đến tập đoàn dệt Phong Thái khảo sát điều tra nghiên cứu. Tôi xem báo biểu và một số số liệu kinh tế của tập đoàn dệt Phong Thái, doanh nghiệp này không những không thua lỗ, mà còn có lợi nhuận không nhỏ. Không phải chỉ một số xí nghiệp có lợi nhuận mà toàn bộ các xí nghiệp trong tập đoàn đều có lợi nhuận! Vì sao cùng chung hoàn cảnh thị trường, doanh nghiệp này vẫn có lợi nhuận?
Ngoài ra, tập đoàn dệt Phong Thái còn sắp đưa ra thị trường tài chính. Vì sao? Chúng ta cần phải tìm hiểu vấn đề này.
Tô Vũ Hoàn chỉ chỉ vào đầu của mình:
- Tôi cho rằng, tập đoàn dệt Phong Thái có thể thành công, tất có chỗ độc đáo của nó. Kinh nghiệm về sự thành công của họ, đáng để tất cả các xí nghiệp ở quận chúng ta tham khảo học tập.
Phải nói là lập luận của Tô Vũ Hoàn khá rõ ràng. Ngay cả Bành Viễn Chinh cũng phải thừa nhận, cho đến giờ, Tô Vũ Hoàn không nói điều gì sai. Tuy khuôn mẫu thành công của Tập đoàn dệt Phong Thái không thể lặp lại, nhưng để các xí nghiệp ở quận đến tham khảo học tập là rất nên làm.
Nhưng Bành Viễn Chinh thừa hiểu, mục đích của Tô Vũ Hoàn không chỉ có vậy.
- Tôi nghĩ, nếu chúng ta học được kinh nghiệm thành công của tập đoàn dệt Phong Thái, cố gắng hết sức, giúp các xí nghiệp dệt vượt qua cửa ải khó khăn, khởi tử hồi sinh.
Tô Vũ Hoàn dõng dạc quơ tay:
- Chẳng hạn như thị trấn Vân Thủy có rất nhiều xí nghiệp dệt, không thể dễ dàng đầu hàng, để chúng bị phá sản, đóng cửa. Mà trên thực tế, hơn hai mươi xí nghiệp dệt, liên quan đến công ăn việc làm của mấy ngàn công nhân, hơn trăm triệu sản phẩm, sao có thể nói từ bỏ là từ bỏ? Đây là hành động hết sức vô trách nhiệm!
Bởi vậy, tôi quyết định, Ủy ban nhân dân quận thành lập tổ lãnh đạo công tác xí nghiệp dệt, do tôi làm tổ trưởng, lão Hồ, lão Chu làm tổ phó. Bước đầu tiên, chúng ta phải tổ chức các xí nghiệp ở thị trấn Vân Thủy và ở quận đến tập đoàn dệt Phong Thái học tập kinh nghiệm, tìm hiểu cách hoạt động, quản lý của người ta và học cả cách nâng cao ưu thế cạnh tranh của mình trên thị trường!