Mục lục
[Dịch] Cao Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trịnh Anh Nam cầm điện thoại di động của mình gọi thẳng đến văn phòng Tần Phượng.

Tần Phượng đang phê duyệt văn kiện thì nghe tiếng điện thoại bàn vang lên, liền cất giọng uy nghiêm nói:

- Tôi là Tần Phượng.

Đầu dây bên kia, Trịnh Anh Nam thổi phù một tiếng, mỉm cười:

- Chị, chị thật đúng là có phong cách lãnh đạo đấy. Ngay cả tiếp điện thoại cũng không giống như bình thường.

- Con bé chết tiệt kia, em không có chuyện gì thì đến chọc chị sao?

- Chị, chị thật là xấu. Chị và cái tên Bành Viễn Chinh kia thông đồng với nhau, lừa tụi em mắc mưu. Chị nói thật đi, có phải chị đã biết rằng anh ta đã sớm chú ý đến dệt Phong Thái của tụi em? Anh ta thật sự là ghê gớm, muốn tụi em thu mua lại những nhà máy dệt nhỏ của thị trấn bọn họ.

Tần Phượng mỉm cười:

- Đấy là do các người tự tìm đến cửa, chứ không quan hệ gì đến chị. Mà cậu ta có thể làm được sao?

- Anh ta nói là trong vòng ba ngày sẽ cho tụi em một câu trả lời. Cũng không biết là có nói khoác không?

- Hẳn là sẽ không đâu. Cậu ta không phải là loại người như vậy.

Tần Phượng theo bản năng mà nói như đinh đóng cột.

- Chậc, chậc! Quả nhiên là “người một nhà”. Chị đúng là biết thay anh ta nói chuyện. Giọng điệu của chị bây giờ gần như là đôi mắt, cái miệng của anh ta.

Trịnh Anh Nam cười rộ lên.

- Thôi để em về nói với ba của em, thương lượng lại một chút.

- Em lại ăn nói lung tung rồi!

Tần Phượng sẵng giọng. Tuy nhiên, cô cũng không ý thức được, cô lần này đối mặt với sự đùa giỡn của Trịnh Anh Nam cũng không mẫn cảm và bài xích như lúc trước.

- Được rồi, chị không nói với em nữa. Chị còn có việc phải làm.

Nói xong, Tần Phượng liền cúp điện thoại, khuôn mặt quyến rũ hơi ửng đỏ lên.

Em họ Trịnh Anh Nam liên tiếp nói những câu đùa giỡn, đã khiến một cánh cửa lòng của cô mở ra khiến cô không thể không nhìn thẳng vào sâu trong nội tâm của mình. Tình cảm rung động này đã làm cho con tim của cô đập trở lại và nó cũng làm cho cô sợ hãi.

Trước mắt cô lại hiện lên gương mặt cương nghị, anh tuấn của Bành Viễn Chinh, ánh mắt có chút mê ly và dịu dàng. Nhớ lại cảnh tượng tối hôm qua, tâm trạng của cô không ngăn được sự kích động.

Nhưng sắc mặt của cô lại trở nên trắng bệch.

Cô chợt nhớ tới tình trạng của mình, nhớ lại tuổi tác của mình, và những trở ngại khó có thể vượt qua giữa hai người. Nội tâm của cô vừa mới sôi trào lên, nay lại giống như một tảng băng, ảm đạm đến tuyệt vọng.

Cô gục đầu trên bàn nước mắt như mưa, nức nở. Lúc này chính là thời khắc mà cô yếu đuối nhất. Loại cảm xúc chênh lệch này không phải người bình thường nào cũng có thể chịu đựng được.

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Tần Phượng lập tức tay chân luống cuống, vội lấy cái khăn lau nước mắt. Sau đó chậm rãi đứng dậy, bước đến chỗ rửa mặt lau thêm một lần nữa, lấy lại bình tĩnh trầm giọng nói:

- Vào đi!

Trưởng ban tổ chức cán bộ Quận ủy mỉm cười bước vào:

- Bí thư Tần.

- Vào đi, lão Lý. Mời ngồi.

Tần Phượng miễn cưỡng cười nói.

- Bí thư Tần, trình tự đã hoàn tất. Có phải hay không nên tuyên bố bổ nhiệm đồng chí Tiểu Bành thị trấn Vân Thủy?

Trưởng ban Lý cười nói.

- Bảo Phó bí thư Lệnh và lão Lý anh đi một chuyến. Thị trấn Vân Thủy là một thị trấn trọng yếu, lại là thị trấn mạnh về công nghiệp. Do đó, vị trí Bí thư Đảng ủy cũng rất quan trọng.

Tần Phượng phất tay:

- Anh thuận tiện tìm Bành Viễn Chinh nói chuyện trước. Nói cho cậu ta biết thị trấn không thể sai lầm lần nữa. Nếu tiếp tục thì ở quận tuyệt không nuông chiều. Khẳng định là sẽ cách chức.

Trưởng ban Lý mỉm cười:

- Tôi biết rồi. Tuy nhiên, đồng chí Tiểu Bành năng lực rất mạnh. Thị trấn Vân Thủy giao cho cậu ta, ít nhất thì kinh tế sẽ có sự phát triển rất lớn. Chỉ cần đồng chí Tiểu Bành vừa quản lý kinh tế vừa ổn định xã hội thì nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà Quận ủy đã giao cho.

Trưởng ban Lý của ban Tổ chức cán bộ thái độ cũng không tốt gì với Bành Viễn Chinh. Chỉ có điều, hiện tại Bành Viễn Chinh từng bước thể hiện năng lượng của mình, lại được Bí thư Quận ủy ủng hộ mạnh mẽ, mà nghe nói lãnh đạo Thành ủy cũng rất coi trọng. Nên thái độ của ông ta cũng dần dần cải biến.

Tần Phượng thản nhiên cười:

- Đồng chí này tôi còn khá tín nhiệm. Lão Lý, lần đề bạt này đề cập đến cán bộ trẻ tuổi. Anh nên bớt chút thời gian nói chuyện với bọn họ. Nói cho bọn họ biết đừng tưởng lúc này đây được đề bạt thì lại cho rằng mình làm việc rất xuất sắc. Nói thật, trong đó có mấy người không được hài lòng. Tổ chức đề bạt bọn họ đơn giản là suy xét đến tính liên tục của công tác và để khích lệ cho công tác của bọn họ sau này hơn.

- Vâng, tôi sẽ nói chuyện với bọn họ. Bí thư Tần, tôi có chuyện này không biết có nên hỏi hay không?

Trưởng ban Lý đột nhiên hạ giọng nhẹ nhàng hỏi.

- Anh cứ nói.

- Bí thư Tần, tôi nghe ở thành phố nói, cô sẽ tiến vào Ủy viên thường vụ thành ủy? Đây chính là một việc vui đấy.

Trưởng ban Lý ánh mắt sáng ngời nhìn Tần Phượng.

Tần Phượng giật mình kinh hãi, thầm nghĩ Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy còn chưa tìm cô nói chuyện, vậy thì tin tức này từ đâu mà có?

Cô suy đoán Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham cố tình thả ra phong thanh như vậy. Ông ta làm như thế khẳng định là có suy xét về chính trị. Đồng thời cũng cho rằng việc này ván đã đóng thuyền, không thể sửa đổi. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy hai ngày tới sẽ tìm cô nói chuyện.

Mà trên thực tế, Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy vừa rồi đã điện thoại thông báo cho Ban tổ chức cán bộ Thành ủy, sáng ngày mai Phó trưởng ban Chu của ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy sẽ tìm Tần Phượng chính thức nói chuyện. Chỉ có điều việc này tạm thời chưa có thông báo xuống.

Trước khi bổ nhiệm đề bạt cán bộ, phải tiến hành nói chuyện trước. Đây là trình tự tổ chức, ắt không thể thiếu.

Thời đại bấy giờ, việc đề bạt cán bộ so với sau này thì không công khai cho lắm. Chỉ cần tổ chức khảo sát chấm dứt, sau đó tiến hành nói chuyện thì trên cơ bản là có thể ban hành văn kiện bổ nhiệm.

Kỳ thật thì không riêng gì đề bạt cán bộ trong lĩnh vực này, mà rất nhiều lĩnh vực kinh tế, xã hội, thông tin đều như vậy.

Trưởng ban Lý cẩn thận quan sát đến sắc mặt của Tần Phượng, thấy cô đầu tiên là khiếp sợ rồi lại bình tĩnh thì trong lòng run lên, biết chuyện này tám phần là sự thật.

- Tin đồn này ở đâu mà có? Tôi tiến vào Ủy viên thường vụ thành ủy sao? Tôi như thế nào lại không biết? Lão Lý, anh làm công tác tổ chức, cũng không thể truyền bá tin đồn như vậy.

Tần Phượng thản nhiên cười, phất tay.

- Haha, tôi nghe được khi đến thành phố làm việc. Nghe từ miệng người của ban tổ chức cán bộ Thành ủy nói rằng lãnh đạo ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy sẽ tìm Bí thư Tần nói chuyện.

Trưởng ban Lý đứng dậy cười nói, chuẩn bị rời khỏi.

Ông là người thứ nhất biết được tin tức, và là người thứ nhất đến chúc mừng để tỏ thái độ trung thành. Tần Phượng trong lòng đều hiểu.

- Không thể như thế.

Tần Phượng lúc này tất nhiên là không thừa nhận. Hơn nữa, cô thật sự chưa nhận được thông báo của Tỉnh ủy, cho nên cũng không tính là nói dối.

- Vâng, Bí thư Tần, cô đang bận, tôi xin phép đi trước. Chiều nay, tôi sẽ cùng với Phó bí thư Lệnh đến thị trấn Vân Thủy một chuyến.

Nói xong, Trưởng ban Lý liền rời khỏi.

Trưởng ban Lý vừa mới rời khỏi, Thẩm Ngọc Lan liền hưng phấn mà vọt vào, quên không gõ cửa khiến Tần Phượng nhíu mày nhìn cô.

Thư ký bước vào phòng lãnh đạo mà không gõ cửa thì đây chính là điều tối kỵ. Thư ký và lãnh đạo quan hệ tuy rằng thân mật, nhưng có những quy tắc cần phải tuân thủ. Nếu không thì chỉ có kết cục mỗi người đi một ngả.

Thư ký không thể lựa chọn lãnh đạo cho mình. Nhưng lãnh đạo có thể bất cứ lúc nào cũng đổi được thư ký.

Nhưng Thẩm Ngọc Lan do đang hưng phấn nên sơ suất điểm này.

- Bí thư Tần, Ban tổ chức cán bộ Thành ủy thông báo, lãnh đạo ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy muốn tìm chị nói chuyện. Thời gian là 10h sáng mai, yêu cầu chị trước 10h sáng phải có mặt tại Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy.

Lãnh đạo Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy tìm một cán bộ cấp huyện cục nói chuyện, đây rõ ràng chính là dấu hiệu chứng tỏ cán bộ sẽ được lên cấp Phó giám đốc sở. Là thư ký và là tâm phúc của Tần Phượng, Thẩm Ngọc Lan đương nhiên là không thể không quan tâm. Bởi vì đây có liên quan đến lợi ích của cô nữa.

- Vâng, tôi biết rồi.

Tần Phượng thần sắc tuy rằng bình tĩnh, nhưng sâu trong nội tâm lại cực kỳ hưng phấn. Mà loại cảm xúc hưng phấn này tạm thời khỏa lấp đi được tâm trạng ảm đạm, cô đơn vừa rồi.

- Chúc mừng lãnh đạo!

Thẩm Ngọc Lan cúi đầu kính cẩn nói.

Tần Phượng cười nói:

- Ừ, Ngọc Lan, trước đừng nói với người khác, bởi vì nó tạm thời vẫn chưa xác định. Tuy nhiên, cô cứ yên tâm, tôi hẳn là không rời quận đâu.

2h chiều.

Phó bí thư Quận ủy Lệnh Tường và Trưởng ban tổ chức cán bộ quận ủy Lý cùng nhau đến thị trấn Vân Thủy tuyên bố quyết định bổ nhiệm của tổ chức. Phó bí thư Quận ủy quản lý tổ chức Đảng và quần chúng và Trưởng ban tổ chức cán bộ Quận ủy tự mình xuất tướng, đủ để biểu hiện sự coi trọng của Quận ủy đối với vị trí Bí thư Đảng ủy thị trấn Vân Thủy. Đương nhiên, đến một mức nào đó, cũng là thể nói là sự xem trọng của quận ủy đối với Bành Viễn Chinh.

Trong phòng hội nghị đã ngồi đầy các cán bộ trung tầng trở lên của thị trấn, Bí thư chi bộ các thôn và người phụ trách các xí nghiệp. Lệnh Tường và Trưởng ban Lý cùng Bành Viễn Chinh và Lý Tuyết Yến ngẩng đầu ưỡn ngực bước vào trong phòng hội nghị trong tiếng vỗ tay của mọi người.

Hai vị lãnh đạo quận ủy khá hài lòng, bước lên đài Chủ tịch hơi cúi người xuống chào mọi người.

Bành Viễn Chinh phất tay, cất cao giọng nói:

- Được rồi, xin mọi người im lặng. Sau đây xin mọi người cho một tràng vỗ tay hoan nghênh Phó bí thư quận ủy Lệnh và Trưởng ban tổ chức cán bộ Quận ủy Lý đến thị trấn chúng ta tuyên bố quyết định bổ nhiệm mới nhất của quận ủy.

Tiếng vỗ tay dừng lại. Trưởng ban Lý liền cười nói:

- Sau đây tôi xin tuyên bố quyết định bổ nhiệm mới nhất của Quận ủy. Sau khi khảo sát và tiến hành thảo luận trong hội nghị thường vụ Quận ủy, quyết định bổ nhiệm đồng chí Bành Viễn Chinh làm Bí thư Đảng ủy thị trấn Vân thủy. Còn công tác hành chính sẽ do Phó bí thư Đảng ủy thị trấn, Phó chủ tịch thị trấn đồng chí Lý Tuyết Yến chủ trì.

- Đồng chí Bành Viễn Chinh chủ trì công tác của đảng ủy và công tác toàn diện của thị trấn. Đồng chí Lý Tuyết Yến chủ trì công tác của UBND thị trấn, đồng thời hỗ trợ đồng chí Bành Viễn Chinh trong công tác hàng ngày. Đây chính là quyết sách quan trọng mà Quận ủy đã suy xét toàn diện. Đồng thời, tố chất chính trị của đồng chí Bành Viễn Chinh rất tốt, năng lực công tác rất mạnh, tác phong công đạo chính phái. Quận ủy cho rằng đồng chí Bành Viễn Chinh đảm nhận chức Bí thư Đảng ủy thị trấn là rất thích hợp. Đồng chí Lý Tuyết Yến nhậm chức nhiều năm ở thị trấn Vân Thủy, quen thuộc với công tác thị trấn, lại chăm chỉ thật thà. Quận ủy cho rằng đồng chí Lý Tuyết Yến chủ trì công tác của UBND thị trấn, hỗ trợ công tác cho đồng chí Bành Viễn Chinh là rất thỏa đáng.

Trưởng ban Lý cất cao giọng nói. Ở dưới đài lại vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Bành Viễn Chinh làm Bí thư Đảng ủy thị trấn cũng không có gì bất ngờ. Nhưng Lý Tuyết Yến lúc này đây tuy không có danh chính ngôn thuận lên làm Chủ tịch thị trấn, nhưng quyền chủ trì công tác của UBND thị trấn thì cũng tương đương với Chủ tịch thị trấn rồi. Điều này khiến cho không ít các cán bộ thị trấn âm thầm ngờ vực.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK