Mục lục
[Dịch] Cao Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bành Viễn Chinh nhướng mày:

- Thân thích của Chủ tịch thành phố Mạnh? Lão Hoắc, anh chắc chứ?

Hoắc Quang Minh kính cẩn cười :

- Chủ tịch huyện Bành, đúng là thân thích của Chủ tịch thành phố Mạnh. Tôi nghe người ở văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố nói, Mạnh Kiến Tây và Chủ tịch thành phố Mạnh vốn ở cùng một thôn, dường như là quan hệ anh em con chú con bác.

Bành Viễn Chinh ồ một tiếng, cũng không bất ngờ. Mạnh gia có không ít thân thích ở vùng nông thôn ngoại thành. Nhưng đã như vậy, lẽ ra Mạnh Kiến Tây phải cho mình chút thể diện chứ. Bành Viễn Chinh nhíu mày, quan hệ giữa hắn và Mạnh Cường đã lộ ra trước đó không lâu, không còn là bí mật ở thành phố này, nhưng thái độ của Mạnh Kiến Tây lại như thế.

Thật ra thì Bành Viễn Chinh không biết, Mạnh Kiến Tây và Mạnh Cường cùng quê, nhưng không có quan hệ thân thuộc. Tuy nhiên, là đồng hương lại đồng họ, cho nên Mạnh Cường có hỗ trợ Mạnh Kiến Tây một chút trong công tác.

Chẳng hạn như lần này, Mạnh Kiến Tây có thể lên làm Tổng giám đốc tổng công ty khí than, cũng có sự tác động của Mạnh Cường.

Bởi vì không phải chân chính quan hệ thân thích, cho nên Mạnh Kiến Tây và Mạnh gia lui tới không nhiều, Mạnh Kiến Tây cũng không hiểu rõ về tình hình Mạnh gia, càng không biết Bành Viễn Chinh là cháu của Mạnh Cường.

Bành Viễn Chinh im lặng suy nghĩ, không nói gì nữa. Hoắc Quang Minh thấy thế cũng không dám mở miệng.

Bành Viễn Chinh liếc nhìn Hoắc Quang Minh một cai, thầm gật đầu. So với Điền Minh, rõ ràng Hoắc Quang Minh chững chạc hơn, đồng thời có tố chất toàn diện, bởi vì đã hơn ba mươi, làm việc vững vàng hơn.

Trải qua quan sát và khảo nghiệm lâu như vậy. Bành Viễn Chinh có lòng muốn dẫn dắt Hoắc Quang Minh. Chức thư ký để cho Điền Minh làm, nhưng có nhiều việc, Điền Minh không thể giải quyết được, ra mặt cũng không thích hợp, chi bằng để Hoắc Quang Minh làm.

Nghĩ tới đây, Bành Viễn Chinh chủ động cười hỏi:

- Lão Hoắc, năm nay anh ba mươi hay ba mươi mốt?

- Lãnh đạo, tôi vừa mới tròn ba mươi.

Hoắc Quang Minh kính cẩn nói, giọng hơi có vẻ cô đơn. Trên quan trường, ba mươi tuổi đã coi như là lớn tuổi, nhưng đến nay y vẫn là nhân viên bình thường. do y không có chỗ dựa, mặc dù năng lực tiếng lành đồn xa, nhưng không có ai cất nhắc.

- Ba mươi tuổi, ồ, là cái tuổi khỏe mạnh, trẻ trung. Anh đã làm ở Ủy ban nhân dân huyện cũng bảy, tám năm rồi, gần đây tôi suy nghĩ muốn bàn với Chủ tịch huyện Cung một chút, lượng công việc của Vương Hạo quá lớn, cần có một đồng chí hỗ trợ công tác cho hắn…

Bành Viễn Chinh thuận miệng nói một câu, dĩ nhiên không quên nhìn Hoắc Quang Minh đầy ẩn ý.

Hoắc Quang Minh hơi ngẩn ra, rồi hết sức mừng rỡ, biết mình chịu đựng lâu như vậy, rốt cuộc đã có cơ hội nhìn thấy ánh mặt trời. Trong lòng y kích động, nhưng không biểu hiện ra, vẫn giữ thái độ kính cẩn và nụ cười như cũ.

Bành Viễn Chinh cười cười, không nói gì nữa.

Vương Hạo lên làm Chánh văn phòng, để Hoắc Quang Minh làm phó, tạo cơ hội để một đồng chí có năng lực nhưng không có chỗ dựa, có thể bay lên, trong phạm vi có thể, Bành Viễn Chinh rất sẵn lòng làm chuyện như vậy.

Huống chi, hắn muốn sử dụng Hoắc Quang Minh, nhưng Hoắc Quang Minh chỉ là nhân viên bình thường, không thuận tiện cho công tác.

Xe tới trụ sở tổng công ty khí than, Hoắc Quang Minh xuống xe, cực kỳ nhanh chóng đi trước lên lầu, còn Bành Viễn Chinh chậm rãi theo sau.

Hoắc Quang Minh gõ cửa phòng làm việc của tổng công ty khí than, cười nói:

- Đồng chí, làm phiền một chút, Tổng giám đốc Mạnh có ở đó hay không? Tôi ở Ủy ban nhân dân huyện Lân, Chủ tịch huyện Bành chúng tôi đích thân tới, muốn gặp Mạnh tổng.

Nghe nói là Phó bí thư Huyện ủy, Phó chủ tịch thường trực huyện đến, người của tổng công ty khí thân cũng không dám chậm trễ, lập tức đi thông báo cho Mạnh Kiến Tây và Cảnh Đại Niên.

Cảnh Đại Niên ra nghênh đón, vừa lúc Bành Viễn Chinh lên lầu.

- Chủ tịch huyện Bành, đại giá quang lâm, không từ xa tiếp đón!

Cảnh Đại Niên cười ha hả, bắt tay Bành Viễn Chinh.

- Tôi tới vội vàng, quấy rầy các vị. Mạnh tổng có ở đây không?

Bành Viễn Chinh cười, hỏi.

Cảnh Đại Niên gật đầu:

- Mạnh tổng ở đây, Chủ tịch huyện Bành, xin theo lối này!

Cảnh Đại Niên dẫn Bành Viễn Chinh đi về phía phòng làm việc của Mạnh Kiến Tây, nhưng có phần không được tự nhiên, bởi vì y phát hiện, cửa phòng làm việc của Mạnh Kiến Tây vẫn đóng, Mạnh Kiến Tây không ra cửa tiếp đón.

Mặc dù Mạnh Kiến Tây là cán bộ cấp huyện, nhưng là cán bộ xí nghiệp, mặc dù cũng thuộc quyền quản lý của Ban tổ chức cán bộ Thành ủy, nhưng không thể so sánh với lãnh đạo chủ yếu của chính quyền như Bành Viễn Chinh được.

Dù thế nào, Mạnh Kiến Tây cũng nên ra cửa nghênh đón mới phải, cho dù là bằng mặt không bằng lòng.

Cảnh Đại Niên bất đắc dĩ gõ cửa, bên trong vọng ra giọng nói cao ngạo của Mạnh Kiến Tây:

- Vào đi!

Cảnh Đại Niên mở cửa, gượng cười:

- Chủ tịch huyện Bành, mời vào.

Bành Viễn Chinh lơ đễnh đi vào, hắn tới làm việc, không quan trọng quá trình, chỉ cần kết quả. Mạnh Kiến Tây kiêu ngạo một chút không sao cả, chỉ cần giải quyết công việc thỏa đáng, hắn không so đo những chuyện vặt này.

- Mạnh tổng, vị này chính là Phó bí thư huyện Lân, Phó chủ tịch thường trực Bành!

Cảnh Đại Niên cười, giới thiệu.

Mạnh Kiến Tây chậm rãi đứng dậy, bước ra từ sau bàn làm việc, bắt tây Bành Viễn Chinh:

- Hóa ra là Chủ tịch huyện Bành, ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay mới gặp, quả nhiên là là tuổi trẻ tài cao!

Ha ha, còn trẻ như vậy đã làm đến lãnh đạo huyện, thật là tuổi trẻ đầy hứa hẹn!

Bành Viễn Chinh cười cười:

- Mạnh tổng khách khí quá!

Phân chủ khách ngồi xuống, nói đến chuyện bồi thường đất cho nông dân. Bành Viễn Chinh hết sức kiên nhẫn, nhưng Mạnh Kiến Tây kiêu căng ngạo mạn, cứng mềm đều không ăn, khiến hắn càng lúc càng khó chịu.

Hắn đại diện cho chính quyền huyện Lân, Mạnh Kiến Tây là người đứng đầu một xí nghiệp nhà nước, không chút nể tình, ngạo mạn, cứng rắn như vậy, Bành Viễn Chinh không còn kiên nhẫn được nữa.

- Mạnh tổng, ý kiến cá nhân tôi, hy vọng quý công ty có thể thật sự suy xét. Yêu cầu của nông dân thật ra cũng không quá cao. Như vậy đi, tôi trở về bảo các đồng chí trong huyện thúc đẩy công tác, công ty các anh và nông dân đều lùi một bước, chúng ta dựa trên nguyên tắc bảo đảm sớm thi công công trình, được không?

Bành Viễn Chinh nhẫn nại nhẹ nhàng nói.

- Chủ tịch huyện Bành, không phải tôi không nể mặt trong huyện, mà là những nông dân này yêu cầu quá đáng! Chúng ta dựa theo chính sách quy định làm việc, tôi cũng hy vọng trong huyện có thể hiểu cho tôi!

Mạnh Kiến Tây không mặn không nhạt, xua tay.

Bành Viễn Chinh nhướng mày lên, lạnh lùng nói:

- Mạnh tổng, ban đầu tôi đã nói chuyện này với lãnh đạo thành phố và Ủy ban Xây dựng thành phố, chính sách quy định là chết, nhưng người là sống, chính sách quy định không nhất định thích hợp với tất cả tình huống thực tế, trong chuyện này, dựa theo quy định làm việc một cách giáo điều, nông dân thiệt hại quá nhiều, dĩ nhiên họ sẽ không đồng ý.

Mạnh Kiến Tây không chút nhượng bộ, thản nhiên nói:

- Nếu như không dựa theo quy định làm việc, giá thành xây dựng của chúng tôi sẽ tăng rất cao. Chủ tịch huyện Bành, không phải là tôi không nói tình cảm, mà bản thân tiền vốn của chúng tôi giật gấu vá vai. Như vậy đi, trong huyện có thể lên thành phố phản ánh, nếu như thành phố đồng ý để cho chúng tôi bồi thường bổ sung, chúng tôi sẽ làm!

Bành Viễn Chinh kìm chế cơn giận, miễn cưỡng cười nói:

- Mạnh tổng, theo tôi được biết, tài chính thành phố vừa mới trợ cấp cho các vị mười tám triệu mà?

- Chút tiền đó không làm được gì. Với công việc của chúng tôi, hơn mười tám triệu chỉ là mưa bụi, có cũng như không. Huống chi, đây là trợ cấp một năm, chúng tôi còn phải nghĩ đến các việc sau khi công trình được đưa vào hoạt động. Chúng tôi là công ty mới thành lập, chỗ nào cũng cần tiền, đồng chí xem, điều kiện văn phòng của chúng tôi, cũng đơn sơ đến mức không thể đơn sơ hơn nữa. Chúng tôi thiếu tiền, Chủ tịch huyện Tiểu Bành à!

Bành Viễn Chinh thở dài một cái;

- Mạnh tổng, nhưng càng giằng co kéo dài như vậy, giá thành xây dựng của các vị lại càng tăng cao…

Bành Viễn Chinh còn chưa dứt lời, Mạnh Kiến Tây nở một nụ cười với vẻ xem thường:

- Thật ra thì tôi có một câu cũng muốn nói một chút. Chúng tôi xây dựng dự án này ở huyện Lân các vị, là một hình thức hỗ trợ về kinh tế, ở địa vị của huyện Lân, hẳn là nên hết sức giúp chúng tôi giải quyết những nỗi lo về sau, chứ không phải đưa ra những yêu cầu qua đáng!

Tôi đã báo cáo với lãnh đạo thành phố, nếu như vấn đề không được giải quyết, chúng tôi sẽ xem xét lựa chọn một địa điểm xây dựng khác. Lãnh đạo quận Tân An cũng có ý định mời chúng tôi đến, về điểm này, kính xin Chủ tịch huyện Bành cẩn thận suy nghĩ!

Nghe lời này của Mạnh Kiến Tây, Bành Viễn Chinh cảm thấy hết sức chán ngán. Dự án đặt tại huyện Lân là kết quả quyết sách của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, một đơn vị thi công mà cũng muốn đổi là đổi? Vớ vẩn!

Tăng tiêu chuẩn bồi thường một chút, căn bản không tạo thành bao nhiêu gánh nặng, Mạnh Kiến Tây cương quyết không làm, sợ là có dụng ý khác. Bành Viễn Chinh nhớ tới lời của Lý Minh Nhiên, trong lòng không khỏi nổi giận.

Lý Minh Nhiên nói, Mạnh Kiến Tây có rất nhiều tật xấu, cũng rất tham lam, thuộc loại không từ bất kỳ thủ đoạn nào, ăn chó cả lông, ăn hồng cả hột, muốn qua tay hắn ta, không thể không “cúng cô hồn”!

- Xây dựng dự án này ở huyện Lân, là quyết sách của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố. Tôi nghĩ, không thể thay đổi địa điểm. Cho nên, để bảo đảm thi công đúng hạn, xin quý công ty thật tình suy nghĩ, tăng tiêu chuẩn bồi thường một chút. Tôi sẽ báo cáo lên Ủy ban nhân dân thành phố. Nếu như quý công ty kiên quyết không tôn trọng lợi ích của nông dân, như vậy, có bất kỳ hậu quả nào, quý công ty sẽ phải gánh chịu toàn bộ trách nhiệm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK