Cung Hàn Lâm là lão lãnh đạo của phòng Tin tức, lại là khách Bành Viễn Chinh mời đến ngày hôm nay, hơn nữa, cấp bậc lại là phó huyện, ở thành phố Tân An cũng được xem là nhân vật số một.
Ngoài ra, dứt bỏ cấp bậc không nói, thì ông vẫn là một đồng chí lão thành.
Cao Ý Tuyên không tôn trọng Cung Hàn Lâm, Bành Viễn Chinh trong lòng có chút mất hứng, nhưng lại không biểu hiện ra ngoài.
Hôm nay tình cờ gặp mặt Lý Tuyết Yến và Cao Ý Tuyên, rồi cùng ăn một bữa cơm, mình chính là khách thì chỉ nên bày ra tư thế của một người khách. Dù sao chỉ là một bữa cơm, sau đó thì mỗi người đi một hướng. Trước mặt người lạ không cần tỏ vẻ như thế.
Tuy Bành Viễn Chinh không biểu hiện ra ngoài, nhưng Vương Na trong long lại rất phản cảm.
Khuyết điểm của cô là hám giàu, hám hưởng thụ, nhưng ưu điểm của cô lại là nhanh mồm, nhanh miệng, không có ý xấu sau lưng người khác. Căn bản mà nói, Vương Na cũng không phải là một cô gái xấu. Nhiều lắm là dựa theo giá trị truyền thống thì cô không phải là một “hiền thê lương mẫu”.
Vương Na ngồi một chỗ, càng lúc càng xem Cao Ý Tuyên không vừa mắt.
Nhưng thân phận của cô ra sao chứ? Bành Viễn Chinh là lãnh đạo, cũng chưa nói cái gì, cô tất nhiên cũng không thể đi quá giới hạn, vì thề liền cố gắng kìm chế.
Nữ nhân viên phục vụ đưa thực đơn qua, Cao Ý Tuyên cười sang sảng, đẩy thực đơn ra chính giữa bàn:
- Mọi người xem qua đi, thích ăn cái gì thì gọi cái nấy. Tôi cũng không rõ lắm khẩu vị của mọi người. Mọi người cứ tùy ý gọi.
Cao Ý Tuyên vừa dứt lời thì Vương Na lập tức tiếp nhận, cười hì hì nói:
- Nếu anh Cao đã nói như vậy thì chúng tôi cũng không khách khí.
Vương Na cả ngày ra vào khách sạn Tân An, đối với giá cả ở đây đều nắm trong long bàn tay, làm sao cần nhìn đến thực đơn. Cô trực tiếp nhìn về phía nữ nhân viên phục vụ, gọi đồ ăn thật nhanh. Cô gọi những món ăn đắt tiền nhất khách sạn Tân An, một hơi mười mấy món. Hơn nữa, xem tư thế kia còn muốn tiếp tục kêu thêm.
Bành Viễn Chinh nhíu mày, trừng mắt nhìn Vương Na.
Không thích Cao Ý Tuyên là một chuyện, nhưng lộ liễu như vậy thì đánh mất phong độ của mình.
- Được rồi, Vương Na, chúng ta ít người, cũng ăn không nhiều lắm. Đừng gọi nữa.
Bành Viễn Chinh gõ gõ bàn.
Vương Na cười hì hì, thè lưỡi, liền ngậm miệng lại.
Cao Ý Tuyên cũng là người khôn khéo. Y liếc nhìn một cái thì liền nhìn thấy Vương Na. Tuy nhiên, y là con cháu cán bộ cao cấp, từ nhỏ tiêu tiền như nước. Chỉ là một bữa cơm, căn bản cũng chẳng tính là cái gì.
Y coi thường không thèm để ý, cười vang nói:
- Đừng lo, đồ ăn thì phải có đủ loại, dinh dưỡng phong phú. Nhân viên phục vụ, ngoại trừ những món ăn mà tiểu thư kia đã gọi, thì các người hãy mang món ăn ngon nhất ở đây ra. Chủ tịch Cung, Trưởng phòng Bành, hai người có hút thuốc không? Mau đem ba bao thuốc lá Trung Hoa cho Chủ tịch Cung và Trưởng phòng Bành thưởng thức.
Cao Ý Tuyên toát ra ngạo khí tiền nhiều thế lớn, trực tiếp gọi ba bao thuốc lá Trung Hoa. Nhìn qua thì hào phóng, nhưng lại tương đương một sự nhục nhã và miệt thị, muốn làm mất mặt đám người Bành Viễn Chinh.
Kỳ thật thì thuốc lá cũng không bao nhiêu tiền. Thuốc lá Trung Hoa tuy rằng có giá cao nhất ở trong nước, nhưng mỗi bao chỉ khoảng mấy trăm đồng. Ba bao thì khoảng hơn một ngàn. Một bàn ăn cho dù cao cấp đến đâu cũng không vượt quá hai ngàn đồng. Hôm nay, vừa ăn vừa uống bốn ngàn nhân dân tệ là dư dả.
Dùng mấy ngàn đồng để làm mất mặt cái đám quê mùa này, chơi trội trước mặt Lý Tuyết Yến, Cao Ý Tuyên vẫn cảm thấy rất đáng giá.
Cung Hàn Lâm nhíu mày.
Mã Tự thì có chút khó chịu, quay đầu đi chỗ khác, hung hăng đá một cái vào chân Vương Na dưới bàn.
Y thầm nghĩ “Bộ cô tưởng người ta là một Gia Cát Cấu thứ hai ở phòng chúng ta sao? Người ta cũng là con nhà quyền quý, cô muốn làm người ta khó chịu, kết quả là bị đánh vào mặt, chẳng phải là tự làm tự chịu sao?”.
Bành Viễn Chinh có chút căm tức, nắm chặt bàn tay. Nhưng thật ra là có nguyên nhân, bởi vì Vương Na khiêu khích người ta trước, người ta phản kích trở lại, Hắn liền cắn chặt răng, làm bộ như không có nghe đến.
Lý Tuyết Yến cảm nhận được bữa cơm này hơi có mùi thuốc súng.
Nghĩ đến đây, cô không khỏi có chút hối hận, không nên mang Cao Ý Tuyên cùng ngồi một chỗ với đám người Bành Viễn Chinh.
Cao Ý Tuyên là bạn học thời đại học của cô, vẫn theo đuổi cô liên tục không tha. Nhưng Lý Tuyết Yến đối với y một cảm giác cũng không có, chỉ xem như bạn học cũ, không đối xử quá giới hạn khiến Cao Ý Tuyên không chịu nổi. Hôm nay, Cao Ý Tuyên đến Tân An mời cô ăn cơm, vừa lúc gặp Bành Viễn Chinh, cô muốn dùng đến phương thức này để tránh ngồi một mình với Cao Ý Tuyên.
Lý Tuyết Yến trong lòng cảm thấy xấu hổ, nhưng ngoài mặt thì Cao Ý Tuyên vẫn nho nhã lễ độ, làm cho người ta khó chịu nhưng vẫn không làm gì được.
Cao Ý Tuyên liếc mắt nhìn mọi người, trong lòng cười lạnh. Một đám quê mùa, còn muốn trước mặt bố mày bày tiểu xảo. Quả thật là buồn cười.
Suy nghĩ như thế, y liền cười nói:
- À, mọi người uống rượu gì? Tôi nghĩ như vậy đi, nam chúng ta thì uống rượu trắng, còn nữ thì uống rượu vang.
Cao Ý Tuyên đang muốn bảo nhân viên mang rượu thì Vương Na đột nhiên nói chen vào:
- Nhân viên phục vụ, mang đến hai bình Hennessy XO8088, nhập khẩu từ Pháp, nhất định phải có xuất xứ vào năm 50 đấy.
Vương Na âm thầm liếc mắt nhìn Bành Viễn Chinh một cái, thấy hắn tuy sắc mặt âm trầm, nhưng không có ý phản đối, thì liền lớn tiếng nói:
- Dùng ly thủy tinh chân dài đấy.
Nữ nhân viên phục vụ chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi. Cô nghe vậy liền ngẩn ra, ngây người một lát rồi hướng Vương Na nhẹ nhàng hỏi:
- Tiểu thư, cô chắc gọi hai bình Hennessy XO8088 sao?
Nhân viên phục vụ thanh âm có chút hoài nghi và khiếp sợ.
Hai bình Hennessy XO8088 là sản phẩm trưng bày của khách sạn. Mặc dù là để bán nhưng bởi vì giá rất đắt nên căn bản là không có người hỏi mua, chỉ trưng bày ở đại sảnh khách sạn. Đây là loại rượu đứng đầu thế giới, số lượng cung ứng chỉ vừa đủ. Nghe nói toàn thế giới chỉ bán có mấy trăm bình, mỗi bình có giá là 8808.
Vương Na gọi hai bình vì cô biết khách sạn này cũng chỉ có hai bình mà thôi.
Đương nhiên, kỳ thật thì không ai có thể nói chính xác đến tột cùng nó có phải là loại rượu danh tiếng nhất thế giới hay không, hay chỉ là mánh lới của khách sạn. Hai bình Hennessy XO8088, hơn nữa lại là rượu nhập khẩu thì giá của nó sẽ khoảng gần hai chục ngàn.
Thập niên 90 này, cũng tiền như rác thì không hiếm thấy, nhưng ném hai chục ngàn vào việc uống rượu thì đừng nói là thành phố Tân An, mà ngay cả tỉnh Giang Bắc cũng rất hiếm thấy.
Bành Viễn Chinh tuy rằng sắc mặt không đổi, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ :”Con quỷ nhỏ Vương Na này quả thật là ác độc.”
Còn về phần Cung Hàn Lâm, Mã Tự và Lý Tuyết Yến thì căn bản không rõ rang lắm, còn tưởng rằng Vương Na chỉ gọi hai bình rượu ngon mà thôi. Đã có một bàn ăn xa xỉ, đem them hai bình rượu tây thì mọi người đều không có ý kiến gì.
Cao Ý Tuyên đuôi lông mày nhướng lên. Y không biết Vương Na gọi hai bình Hennessy XO8088 này có giá trên trời, mà chỉ tưởng là hai bình Hennessy bình thường. Y nhìn nhân viên phục vụ, vung tay lên:
- Mang lên đi.
Chữ “mang lên đi” của y vừa toát ra khỏi miệng, Vương Na liền mỉm cười không hảo ý.
Cô dám gọi hai bình rượu này là bởi vì biết Bành Viễn Chinh đang giữ thẻ VIP của Hoàng Đại Long. Mấy chục ngàn đồng tuy rằng không phải là ít, nhưng đối với Hoàng Đại Long, thì cũng không tính cái gì. Cô không sợ hãi, chỉ muốn xem Cao Ý Tuyên bị chê cười mà thôi.
Kỳ thật thì Vương Na chính là lòng dạ hẹp hòi. Cô cố ý gọi vài món ăn đắt tiền, nếu Cao Ý Tuyên có phong độ bỏ qua, thì cô sẽ không tiếp tục càn quấy. Nhưng Cao Ý Tuyên lại làm mất mặt Bành Viễn Chinh và Cung Hàn Lâm thì cái này Vương Na không thể chịu được.
So cái khác thì cô không dám, nhưng nếu so về rộng rãi thì ai có thể so với Hoàng Đại Long chứ? Không phải muốn đánh vào mặt sao? Vậy thì nhìn ai đánh vào mặt ai đấy?
Nữ nhân viên phục vụ kỳ thật là có chút chần chừ. Đến khách sạn Tân An ăn cơm kẻ có tiền cô gặp nhiều rồi, nhưng vẫn chưa có ai dám gọi hai bình rượu đó. Bởi vì ai cũng biết rằng, kia căn bản không phải là bình rượu mà chỉ là hai cái hố. Cho dù là có tiền cũng không ai muốn nhảy vào hai cái hố đó.
Nữ nhân viên phục vụ đánh giá thật sâu Cao Ý Tuyên vài lần, thấy thần thái đối phương không có gì đáng ngờ thì lúc này mới lắc đầu đi ra.
Nói thật, động đến hai bình rượu này nhất định phải được Phó tổng giám đốc khách sạn phê duyện, không phải muốn lấy là lấy.
Không khí trong phòng rất nặng nề. Đồ ăn không bao lâu sau đã được bày đầy trên bàn. Đối mặt với bàn tiệc lớn như vầy, nhưng lại không có mấy ai động đũa.
Sau một lúc, hai nữ nhân viên phục vụ thật cẩn thận ôm một hộp thật tinh xảo bước vào, đặt lên trên bàn. Mở hộp ra đó chính là hai bình Hennessy XO8088. Bốn phía của bình rượu còn bày hai cái ly chân dài.
Vừa thấy cái hộp này, Cao Ý Tuyên trong lòng đột nhiên nhảy dựng, sắc mặt thay đổi giống như là ăn phải giấm. Không cần nói gì khác, chỉ nhìn cái hộp thôi là biết giá cả của nó như thế nào.
Y xuất thân nhà cao cửa rộng, kiến thức rộng rãi, vừa nhìn là biết đồ vật này giá cả tương đối đắt. Ngay cả chính mình cũng khó mà mua nổi hai bình.
Nữ nhân viên phục vụ lấy hai bình rượu ra cho mọi người chiêm ngưỡng, sau đó cầm giấy chứng nhận của hai bình rượu đến chỗ Cao Ý Tuyên ngồi, cúi đầu kính cẩn nói:
- Quý khách, xin ngài xem qua một chút. Căn cứ vào quy định của khách sạn chúng tôi, hai bình rượu này tổng cộng là mười bảy ngàn sáu trăm mười sáu ngàn nhân dân tệ. Mời ngài ký tên vào đây.
Nghe vậy, Cao Ý Tuyên khóe miệng co giật. Tay của y nâng lên rồi lại chậm rãi đặt xuống, dừng lại ngay tờ giấy trước mặt mình.