Hôm nay đã là 28 tháng chạp. Thủ đô cao thấp đều tràn ngập không khí lễ mừng năm mới. Tuy nhiên không khí ở thủ đô mừng năm mới không vui như ở địa phương nhỏ như Tân An.
Bành Viễn Chinh vẫn còn nhớ rõ, kỳ thật sau năm 2000, tết âm lịch cố nhiên năm nào cũng có, nhưng ý vị lại càng lúc càng mờ nhạt, càng trở thành một cái gì đó như quy định, và cũng càng tràn đầy hương vị buôn bán náo động, ồn ào.
Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng từ trên giường ngồi dậy, đắp lại mền cho Phùng Thiến Như rồi sau đó chính mình bước đến cửa sổ, nhìn những đứa bé đang nô đùa trong công viên đằng trước.
Sau khi nghỉ ngơi một đêm, tinh thần của hắn cơ bản đã khôi phục lại. Ngoại trừ đầu óc còn có chút choáng váng thì cũng không còn gì quan trọng. Nhớ lại ngày hôm qua, hắn thầm nhủ mình quả thật vẫn còn may mắn.
Nếu như vận may kém một chút, nếu Bành Viễn Chinh phản ứng chậm một chút thì bất kể là đụng vào xe tải hay là ngã lăn ra đường quốc lộ thì hậu quả cũng đều là trí mạng.
Phùng Thiến Như vẫn còn ngủ say sưa. Tối hôm qua cô lo lắng, tinh thần vô cùng khẩn trương. Khi Bành Viễn Chinh ngủ, cô cũng vẫn không có cách nào an tâm mà ngủ, cứ ôm Bành Viễn Chinh chăm sóc hắn, cho đến rạng sáng mới có thể chợp mắt.
Bành Viễn Chinh quay đầu nhìn người con gái mình yêu, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Hắn gần như cảm giác mình có thể không được nhìn thấy Phùng Thiến Như rồi.
Dưới lầu truyền đến động tĩnh, Bành Viễn Chinh do dự một chút, mặc bộ đồ ngủ bước ra cửa, đứng cuối hành lang nhìn lại, thấy cha mẹ của Từ Tử Hàm mang theo bao lớn bao nhỏ, ở trong phòng khách nói chuyện với Tống Dư Trân và Mạnh Lâm.
Mặc dù đối với hành động của Từ Tử Hàm, Phùng gia cao thấp đều rất tức giận. Nhưng nhớ tới giao tình giữa hai nhà, cũng không vì vậy mà trở mặt. Từ gia hai vợ chồng tới cửa xin lỗi, thăm hỏi Bành Viễn Chinh. Tống Dư Trân cũng không nên không ra mặt tiếp đãi một chút.
- Chị Tống, Viễn Chinh sao rồi? Ai, Tử Hàm con bé chết tiệt kia. Bình thường là do chúng tôi nuông chiều nó đến hư hỏng, cho nên mới gây ra đại họa như thế này. Chúng tôi nhất định phải quản giáo nghiêm khắc.
Từ Sơn Hoa khuôn mặt tươi cười. Tống Dư Trân thở dài một tiếng nói:
- Lão Từ, không phải tôi nói hai người. Con cái của hai người bình thường cũng rất kiêu căng. Nhìn con bé Tử Hàm kìa, được hai người nuông chiều đến thành cái gì? Tùy hứng, hống hách, điêu ngoa…Lớn như vậy rồi, nếu như không biết kềm chế, tương lai còn có thể ra ngoài? Nhà ai dám có loại con dâu như thế?
Bởi vì tức giận nên Tống Dư Trân lời nói hơi nặng một chút.
Từ Hoa Sơn khó chịu khẽ nhăn mặt một cái. Còn vợ ông Nhạc Thục Trinh thì có chút bất mãn, rất không cao hứng. Nhưng Tử Hàm đã phạm sai lầm trước. Hơn nữa Phùng gia thanh thế hơn Từ gia. Bây giờ Từ gia còn phải dựa vào Phùng gia. Nhạc Thục Trinh tuy rằng trong lòng mất hứng nhưng cũng chỉ có thể cắn răng nuốt xuống.
Mạnh Lâm thấy vợ chồng Từ gia xấu hổ như vậy thì liền cười giảng hòa:
- Đều là con nít cả, về sau giáo dục một chút là được.
Bành Viễn Chinh nhíu mày, cũng không đi xuống lầu chào hỏi vợ chồng Từ gia mà quay trở về phòng ngủ. Hắn không đến mức bởi vậy mà hận thù Từ Tử Hàm nhưng cũng không nghĩ sẽ gặp người của Từ gia.
Vừa vào cửa, Phùng Thiến Như đã tỉnh ngủ. Cô đêm qua vẫn mặc chiếc áo ngủ thật dày ngồi trên giường, dụi dụi mắt.
Bành Viễn Chinh cười, cởi giày bước lên trên giường, một tay ôm lấy Phùng Thiến Như dịu dàng nói:
- Thiến Như, em ngủ chút nữa đi.
Phùng Thiến Như lắc đầu, đôi bàn tay nhỏ bé khẽ vuốt miếng băng dán trên trán Bành Viễn Chinh, nhẹ nhàng hỏi:
- Anh Viễn Chinh, anh còn đau không?
- Cô bé điên kia thật sự quá ghê tởm. Cô ta sao dám làm như vậy chứ?
- Còn đau chút thôi, nhưng không sao rồi. Kỳ thật chỉ là xây xát ngoài da, hai ngày nữa anh tháo băng xuống là được rồi.
- Khó mà làm được. Nếu chẳng may miệng vết thương bị nhiễm trùng thì sao? Không được đâu, hai ngày nữa em cùng anh đến bệnh viện thay thuốc, tiện thể kiểm tra xem trên trán.
Phùng Thiến Như nắm chặt cánh tay Bành Viễn Chinh, sẵng giọng nói.
- Anh không có yếu ớt như vậy đâu.
Bành Viễn Chinh cởi áo ngủ của mình, chỉ vào vết sẹo trên đùi:
- Em xem này, lúc trước anh bị xe đụng phải, trên đùi có một lỗ hổng thật lớn. Nhưng anh sợ mẹ anh lo lắng, liền dùng băng vải quấn quanh hai vòng, rồi đến trường học cho xong tiết thể dục. Vậy mà qua hai ngày cũng không sao.
Bành Viễn Chinh mặc dù chỉ nói đơn giản, nhưng Phùng Thiến Như vẫn thương cảm, khẽ vuốt vết sẹo trên đùi của hắn, trong lòng nhu tình vạn kết, yên lặng nhận thức được người yêu của mình lúc trước đã trải qua thời niên thiếu khó khăn như thế nào.
Hai người cả buổi sáng cũng không ra khỏi phòng, tựa sát vào nhau nói chuyện rồi ngủ. Bữa cơm trưa Tống Dư Trân sai người mang lên cho hai người. Cả hai đều không xuống dưới ăn. Ăn cơm trưa xong, Mạnh Lâm lại tự mình mang tô canh gà do bà nấu, ép Bành Viễn Chinh uống một tô to, miệng đầy dầu mỡ.
Phùng Thiến Như cũng đành chịu, đành phải uống một bát. Cô rất sợ béo, chết sống cũng không uống nữa, Mạnh Lâm cũng không cưỡng cầu. Kỳ thật thì canh gà hương vị rất tốt. Chỉ có điều Bành Viễn Chinh vừa mới ăn một tô cơm lớn, uống một tô canh gà, nhiều dầu mỡ, sợ khó tránh bị đầy bụng.
Bành Viễn Chinh ngày hôm qua gặp tai nạn, nên có chút nhiễm phong hàn. Hắn nằm trên giường nói chuyện với Phùng Thiến Như rồi mơ mơ màng màng ngủ thiếp. Phùng Thiến Như cầm quyển tạp chí, rúc vào bên cạnh hắn, tùy ý liếc nhìn.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Phùng Thiến Như rón rén nhảy xuống giường, thấy Tống Dư Trân thì không khỏi thở dài một tiếng:
- Mẹ, có chuyện gì ạ?
- Thiến Như…
Tống Dư Trân nhìn lướt qua, thấy Bành Viễn Chinh đang ngủ thì hạ giọng nói:
- Lão Đại Hầu gia vừa rồi sai người đến mời con và Bành Viễn Chinh ngày mai tham gia bữa tiệc sinh nhật của con bé.
Phùng Thiến Như nhíu mày, nhẹ nhàng nói:
- Mẹ, con không đi đâu. Anh Viễn Chinh sức khỏe không tốt, không nên xuất đầu lộ diện.
Hầu gia mà Tống Dư Trân nói cũng là Hầu gia hào môn thế gia. Tuy rằng ông cụ đã sớm về hưu để an dưỡng tuổi thọ, mà địa vị quyền bính lại không bằng Phùng gia, nhưng cũng không thể khinh thường. Hầu gia cũng chẳng khác gì Phùng gia, cũng con nối dòng khá đơn bạc. Mà con cả Hầu gia cũng chỉ có hai đứa con gái.
“Lão Đại Hầu gia” chính là con gái lớn của con cả Hầu gia Hầu Ninh Viễn. Con gái lớn của Hầu Ninh Viễn tên là Hầu Khinh Trần, con gái thứ hai tên là Hầu Niệm Ba. Khinh Trần thì hơn hai mươi tuổi, còn Niệm Ba thì cùng năm với Phùng Thiến Như, năm nay cũng vừa vặn tốt nghiệp trường đại học Kinh Hoa.
Cái gọi là người thì lấy loại, vật thì lấy đàn. Bất luận cái gì cũng có cái vòng tròn của nó. Con cháu quý tộc thủ đô cũng không ngoại lệ. Mà hàng năm, con cháu quý tộc thủ đô chỉ có một lần tụ hội duy nhất, đó là sinh nhật của Khinh Trần. Đến nay cũng đã bốn năm năm.
Trong cái đời thứ ba ở thủ đô này, Hầu Khinh Trần không nhường ai vị trí đại tỷ của mình. Mà trời sinh cô tính tình rộng lượng, đối nhân xử thế hào sảng, trượng nghĩa. Cho nên, sinh của cô tùy rằng được khống chế trong phạm vi nhất định, nhưng hàng năm vẫn có mười mấy công tử tiểu thư đến chúc mừng.
Tống Dư Trân cười nói:
- Đi hay không thì do các con quyết định. Nhưng mẹ và ba con có ý là nếu sức khỏe Bành Viễn Chinh cho phép thì các con nên đi một chuyến.
Tống Dư Trân ít nhiều có ý tại ngôn ngoại. Phùng Thiến Như thông minh, lập tức đoán được dụng ý của cha mẹ mình.
Bành Viễn Chinh nhận tổ tông, trong giới quyền quý thủ đô cũng chẳng là bí mật gì, nhưng chung quy vẫn chưa công khai lộ diện. Phùng Bá Đào ý tứ rất rõ ràng, khiến Bành Viễn Chinh đại diện Phùng gia ra mặt, tiếp xúc với các đời thứ ba khác của Phùng gia.
Kỳ thật Phùng Thiến Như thì đoán được một mà không đoán được hai.
Vợ chồng Phùng Bá Đào lần này mục đích thật sự là muốn công khai mối quan hệ của Phùng Thiến Như và Bành Viễn Chinh, khiến bao gồm Từ Tử Hoa bên trong không ai còn có vọng tưởng với Phùng Thiến Như nữa, tránh sinh thêm sự cố.
Nghĩ đến đây, Phùng Thiến Như do dự một chút:
- Mẹ, đợi lát nữa con thương lượng với anh Viễn Chinh một chút được không?
- Được, sao lại không được. Đây cũng chẳng phải là chuyện chính sự gì.
Tống Dư Trân nhéo mũi Phùng Thiến Như:
- Được rồi, con nghỉ ngơi đi, hãy chăm sóc Bành Viễn Chinh cho thật tốt.
- Anh Viễn Chinh, anh có muốn đi không?
Phùng Thiến Như dịu dàng hỏi.
- Đi chứ, chúng ta sắp kết hôn rồi, anh còn chưa biết bạn bè của em. Lần này, em đem anh giới thiệu cho bạn bè em đi.
Bành Viễn Chinh cười.
Bành Viễn Chinh con ngươi lóe lên. Ý tưởng của hắn và Phùng Bá Đào không mưu mà hợp. Kỳ thật hắn không muốn tham gia vào cái tụ hội của đám con cháu thế gia, nhưng vì muốn chứng minh chủ quyền lãnh thổ của mình với Phùng Thiến Như, hắn cũng không tiếc. Đồng thời cũng là vì chiếu cố cảm xúc của Phùng Thiến Như. Dù sao, Phùng Thiến Như cũng thật tâm muốn giới thiệu hắn cho bạn bè của mình.
Hơn nữa, hắn là tôn trưởng Phùng gia, tương lai khó tránh khỏi việc giao tiếp với đời thứ ba này. Lựa chọn cơ hội như vầy để lộ mặt cũng không thể tránh được.
Phùng Thiến Như nhịn cười không được:
- Anh Viễn Chinh, anh nói cái gì vậy? Được, nếu anh muốn thì chúng ta đi ra ngoài một chút. Vừa lúc em cũng muốn giới thiệu anh với bạn bè của em.
Sáng thứ hai, vẫn là Phùng Thiến Như lái xe, hai người cùng nhau đến câu lạc bộ Phích Lịch Vương Triều ở ngoại ô thủ đô để dự sinh nhật của Hầu Khinh Trần. Câu lạc bộ này thật sự là một nơi dành cho các vương tôn công tử ăn chơi. Tuy nhiên giá ở đây khá cao, có thể đi vào nơi này không phú thì quý.
Mấy năm nay, sinh nhật của Hầu Khinh Trần đều tổ chức ở câu lạc bộ này. Cho nên ngày hôm đó sẽ không mở cửa buôn bán.
Phùng Thiến Như đậu xe. Sau khi bước xuống thì cảm giác có chút kinh ngạc. Năm ngoái tụ hội ít nhất có mấy chục người tham gia. Hơn nữa còn có mấy họ hàng thân thuộc của Hầu gia.
Nhưng ngoài cổng câu lạc bộ hôm nay chỉ đậu ít ỏi mấy chiếc.
- Chẳng lẽ còn chưa đến giờ?
Phùng Thiến Như cảm thấy kỳ lạ, nhìn đồng hồ, thấy đã 11h trưa, trong lòng thầm nhủ, chẳng lẽ là đổi địa điểm?
Hai người bước xuống xe, nhìn quanh câu lạc bộ. Mà trong đại sảnh câu lạc bộ, một số thanh niên nam nữ đang song vai nhau đứng đó, đều dùng ánh mắt khác nhau nhìn Bành Viễn Chinh.