Mục lục
[Dịch] Cao Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bành Viễn Chinh lặng lẽ rời khỏi huyện đi kết hôn. Tin tức đó truyền đi rất nhanh trong huyện, rất nhiều cán bộ bất ngờ và tò mò. Đến lúc này, người trong huyện bỗng phát hiện, chưa biết chút gì về cuộc sống riêng của Bành Viễn Chinh.

Một số ít lãnh đạo hiểu được, hành động lần này của Bành Viễn Chinh là có dụng ý chủ động xoa dịu quan hệ căng thẳng với Cung Hàn Lâm.

Sau khi Bành Viễn Chinh rời khỏi huyện, mặc dù Cung Hàn Lâm nói để cho Phó chủ tịch huyện Lâm Trường Hà quản lý công việc của hắn, nhưng trên thực tế, Lâm Trường Hà chỉ là một cái tên do Cung Hàn Lâm thuận miệng nói ra để mượn danh nghĩa của y.

Lâm Trường Hà là Phó chủ tịch huyện bình thường, không phải Ủy viên thường vụ, không thích hợp quản lý công việc của Bành Viễn Chinh, bởi vì còn có Lý Minh Nhiên là Phó chủ tịch huyện và là Ủy viên thường vụ. Nhưng Lý Minh Nhiên là tâm phúc của Bành Viễn Chinh, Cung Hàn Lâm tuyệt đối sẽ không để Lý Minh Nhiên nhúng tay vào công việc của Bành Viễn Chinh.

Cung Hàn Lâm tới Ủy ban nhân dân huyện làm việc, Phó chánh văn phòng Vương Hạo tới báo cáo:

- Chủ tịch huyện Cung, sáng nay Chủ tịch huyện Bành đã bắt đầu đi nghỉ phép, gọi điện cho văn phòng Ủy ban nhân dân huyện chào và để lại số điện thoại di động và số điện thoại bàn ở Thủ đô.

Cung Hàn Lâm ngẩn ra, kinh ngạc nói:

- Đi rồi? Nhanh vậy sao? À, Vương Hạo, đồng chí Viễn Chinh kết hôn, văn phòng Ủy ban nhân dân huyện phái ra mấy người giúp đỡ cậu ấy một chút. Cậu liên lạc với đồng chí Viễn Chinh, xem cậu ấy cần gì, huyện sẽ tận lực giúp giải quyết.

Vương Hạo cười khổ:

- Chủ tịch huyện Cung, Chủ tịch huyện Nghiêm có nói là muốn giúp Chủ tịch huyện Bành chuẩn bị hôn lễ, nhưng Chủ tịch huyện Bành từ chối, bảo trong nhà đã chuẩn bị xong.

Cung Hàn Lâm “ồ” lên một tiếng, ánh mắt hiện lên một tia sáng khác lạ:

- Nói như vậy, đồng chí Viễn Chinh không có ý định mời người trong huyện chúng ta tham dự hôn lễ của cậu ấy rồi. Ôi, thật đúng là có cá tính!

Vương Hạo không nói gì.

Lãnh đạo kết hôn, đây là cơ hội tốt nhất để Vươn Hạo kéo gần quan hệ với lãnh đạo, nhưng Bành Viễn Chinh không cho y cơ hội, ngay cả Điền Minh và Hoắc Quang Minh, là hai tâm phúc, cũng không tham dự, chuyện này thật không hiểu vì sao cả.

Chỉ có Điền Minh gặp Phùng Thiến Như rồi, lờ mờ biết Phùng Thiến Như là con gái nhà quyền quý ở Thủ đô, nhưng cũng không biết gì hơn. Không được Bành Viễn Chinh cho phép, y tuyệt đối không dám nói lung tung trong huyện.

Cho nên, dù có rất nhiều người hỏi thăm Điền Minh về đối tượng kết hôn của Bành Viễn Chinh, Điền Minh cũng nói năng thận trọng.

Cung Hàn Lâm đang suy nghĩ để cho Lâm Trường Hà tạm thời kiêm quản công tác của Cục công an huyện, tránh cho hệ thống công an xảy ra sai lầm vào thời điểm mấu chốt này; nhưng chợt Hàn Duy gọi điện xuống chỉ thị, để cho Lý Minh Nhiên tạm quản.

Cung Hàn Lâm bất đắc dĩ đành phải thôi, Trong lòng vừa không thoải mái, vừa rất lo âu, cảm thấy áp lực càng lúc càng lớn.

Theo quy định thông thường, việc Hàn Duy là lãnh đạo cấp trên kiêm chức cấp thấp hơn, có ý nghĩa hình thức hơn là nội dung, lẽ ra y sẽ không nhúng tay quá sâu vào công việc phía dưới, nhưng từ tình huống hai ngày nay mà nói, Hàn Duy không chỉ nhúng tay, còn nhúng rất sâu, rất kỹ.

Khi Cung Hàn Lâm và Âu Dương Đào báo cáo công việc với ông ta, hễ có một chút chi tiết chưa thấu đáo, Hàn Duy đều chủ động nói ra.

Bành Viễn Chinh dừng xe ở ven đường, quay cửa kính xe xuống, cười nói:

- Cô Bạch, sao cô lại ở đây? Xe hư à?

Bạch Tuyết mặc một bộ đồ cao bồi, trông nhẹ nhàng thoải mái. Dường như cô cũng không nghĩ chặn xe nhờ giúp đỡ, lại gặp phải Bành Viễn Chinh, cũng giật mình nói:

- Chủ tịch huyện Bành, sao lại là ngài?

- Ồ, tôi đi ra ngoài có công việc, cô đây là…

Bành Viễn Chinh nhìn lướt qua chiếc xe Poussin màu đen phía sau Bạch Tuyết, tài xế đang cúi xuống sửa xe, nhìn dáng điệu có vẻ như chưa sửa được.

- Chủ tịch huyện Bành, tôi lên Thủ đô học chuyên tu đại học sư phạm, đúng lúc anh họ tôi cũng vào Thủ đô làm việc, tôi đi nhờ xe, nhưng chưa ra khỏi thành phố, xe đã hư.

- Ồ, cô muốn đi Thủ đô à?

Bành Viễn Chinh hơi do dự, rồi mỉm cười:

- Đúng lúc tôi cũng đang lên Thủ đô, nếu cô muốn, quá giang xe của tôi.

Bạch Tuyết hơi ngại ngùng một chút, nhưng mỉm cười:

- Chủ tịch huyện Bành, tôi sẽ không khách khí, dựa hơi lãnh đạo một chút.

Nói xong, Bạch Tuyết chạy về nói với tài xế, rồi lấy từ trong xe ra hai túi hành lý đi tới. Bành Viễn Chinh nhảy xuống xe, giúp Bạch Tuyết đưa hành lý cất vào thùng xe phía sau, sau đó hai người lên xe, tiếp tục chạy về phía trước.

Lên xe, Bạch Tuyết ngồi kế bên tài xế, đưa mắt đánh giá vẻ xa hoa trong xe, nhướng mày, thầm nghĩ: Chủ tịch huyện Bành là cán bộ huyện, tiền lương cũng không cao, sao lại có thể mua được một chiếc xe nhập khẩu đắt tiền như vậy được?

Như nhìn thấu suy nghĩ của Bạch Tuyết, Bành Viễn Chinh thản nhiên nói:

- Chiếc xe này là tôi mượn của một người bạn. À, cô Bạch, cô là học tại chức hay là nghỉ dạy đi học?

Bành Viễn Chinh thuận miệng hỏi một câu.

Bạch Tuyết mỉm cười:

- Học tại chức, thành phố cho trường tôi một suất, trường cho tôi đi, tôi phải ở Thủ đô ba tháng đây.

- À, Chủ tịch huyện Bành, khi nào xử bọn Trương Đại Hổ ạ?

Giọng Bạch Tuyết trầm xuống, nhẹ nhàng hỏi.

Bành Viễn Chinh nhìn lướt qua khuôn mặt xinh đẹp và thuần khiết của cô, lạnh nhạt cười nói:

- Từ công an tới cơ quan tư pháp, vụ án đang được tiến hành, vì vụ án này rất phức tạp, cần một thời gian dài để sắp xếp, có lẽ sang năm mới tuyên án được.

- Ồ!

Bạch Tuyết nghe vậy, liền trầm mặc. Một lúc lâu sau, đột nhiên cô ngẩng lên nhìn Bành Viễn Chinh đang chăm chú lái xe, nhẹ nhàng nói:

- Chủ tịch huyện Bành, ở sau lưng, dân chúng trong huyện gọi ngài là Bành Thanh Thiên, nếu như không có ngài, không thể tiêu diệt bang Lão Hổ…

Bành Viễn Chinh cười khổ:

- Bành Thanh Thiên? Sao có thể kêu loạn như vậy được?

- Trong huyện còn truyền tụng nhiều chuyện về ngài, mô tả ngài không khác chi Bao Thanh Thiên xử án như thần, thiết diện vô tư, không có gì không làm được…

Bạch Tuyết che miệng cười khẽ.

Bành Viễn Chinh nhíu mày, nhưng không nói gì.

Đối với loại “ca tụng” của dân gian này, có người vui vẻ, dùng nó để tô son trát phấn thành tích của mình, nhưng Bành Viễn Chinh không cảm thấy đây là chuyện tốt, ngược lại còn có thể tạo ra ảnh hưởng tiêu cực.

Nếu cứ nói như thể lãnh đạo trong huyện không có một người nào tốt, đối lập rõ ràng với Bành Thanh Thiên, sẽ khiến rất nhiều lãnh đạo trong huyện không vui.

Lúc hơn 3 giờ chiều, Bành Viễn Chinh lái xe vào địa giới Thủ đô. Trên đường lúc nghỉ ngơi, Bạch Tuyết gọi một cú điện thoại về Thủ đô, hẹn bạn học cũ của cô tới đón, định chia tay Bành Viễn Chinh khi ra khỏi xa lộ cao tốc.

Một chiếc Audi màu đen dừng ở ven đường, một thanh niên mặt áo sáng màu, cầm một cặp kính mát trong tay, lo lắng nhìn về phía bên này. Bành Viễn Chinh giảm dần tốc độ, Bạch Tuyết nhô đầu ra khỏi cửa sổ xe, cười kêu:

- Từ Đào! Từ Đào! Tôi ở đây!

Trên mặt người thanh niên tên Từ Đào lập tức tràn ngập nụ cười, chạy tới. Nhưng Bành Viễn Chinh đã kịp thấy rõ vẻ gượng gạo trên mặt y, hẳn là không ngờ Bạch Tuyết ngồi chung xe với một thanh niên xa lạ khác mà đến.

Bạch Tuyết nhảy xuống xe, bắt tay Từ Đào, vì lịch sự, Bành Viễn Chinh cũng xuống xe.

Bạch Tuyết quay lại cười giới thiệu:

- Từ Đào, đây là Chủ tịch huyện Bành của huyện chúng tôi, tôi đi nhờ xe của lãnh đạo huyện. Chủ tịch huyện Bành, đây là bạn học thời đại học của tôi, Từ Đào.

Từ Đào lãnh đạm cười, liếc Bành Viễn Chinh một cái, đưa tay ra bắt tay Bành Viễn Chinh cho có lệ, dè dặt nói:

- Cám ơn Chủ tịch huyện Bành giúp đỡ, tôi là Từ Đào, công tác ở Ủy ban Kế hoạch Quốc gia, có gì cần tôi hỗ trợ, Chủ tịch huyện Bành cứ nói.

Trong lời nói của Từ Đào ẩn chứa sự kiêu ngạo. Cha Từ Đào là cán bộ cấp phó bộ ở một Ủy ban Trung ương ở Thủ đô, mà bản thân Từ Đào lại đang công tác ở Ủy ban Kế hoạch Quốc gia, tuy chỉ là cán bộ cấp phòng, nhưng Ủy ban Kế hoạch Quốc gia là một đơn vị rất quan trọng, tiền thân của Ủy ban Kế hoạch và Phát triển sau này, nắm trong tay mạch máu kinh tế quốc gia, có thể trở thành một thành viên của nó, phải có một năng lực nhất định.

Ở trong mắt Từ Đào, một người thường xuyên làm việc với các bộ và Ủy ban Trung ương, thì cán bộ cấp huyện chẳng là cái gì cả.

Đây là bạn trai Bạch Tuyết? Dường như không phải. Bành Viễn Chinh mỉm cười, lạnh nhạt bắt tay Từ Đào chào hỏi mấy câu, vờ như không nhận ra sự kiêu ngạo của Từ Đào.

Chỉ gặp mặt một lần, sau này sẽ là người qua đường, cần gì so đo những thứ này.

Bành Viễn Chinh nói lời cáo biệt với Bạch Tuyết và Từ Đào, Bạch Tuyết cười nói:

- Chủ tịch huyện Bành, nếu như xế chiều ngài có thời gian, tôi xin mời lãnh đạo ăn một bữa cơm, cảm tạ lãnh đạo cho đi nhờ xe.

Thật ra thì Bạch Tuyết muốn nói “Cảm tạ lãnh đạo đã cứu mạng”, nhưng trước mặt Từ Đào, cô nói tránh đi như vậy. Bành Viễn Chinh lắc đầu cười nói:

- Cô Bạch, đừng có khách khí như vậy! Hôm nay tôi có việc, hôm nào tôi sẽ ăn cơm của hai vị!

Từ Đào thầm nhíu mày, nhưng ngoài miệng cũng nhiệt tình nói:

- Chủ tịch huyện Bành, nếu tới Thủ đô, để tôi được làm chủ tận tình đãi khách!

- Không cần, cám ơn.

Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng từ chối, vẫy vẫy tay về phía chiếc xe Mercedes màu đen đang chạy tới.

Chiếc xe dừng lại, tài xế nhảy xuống, chủ động chạy tới xe của Bành Viễn Chinh, lái chiếc xe đầy gió bụi đem đi. Phùng Thiến Như xuống xe, rảo bước về phía Bành Viễn Chinh.

Bành Viễn Chinh gật đầu chào Bạch Tuyết và Từ Đào, sau đó bước tới đón Phùng Thiến Như.

- Thiến Như, em không cần phải tới đón anh,

Bành Viễn Chinh cười, ôm cô vào lòng, cúi xuống hôn nhẹ vào trán cô.

Phùng Thiến Như đỏ mặt, hạ giọng nói:

- Có người đấy!

Tay trong tay, hai người lên chiếc Mercedes, lái đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK