Ngoài ra, ông ta nghĩ làm sao Bành Viễn Chinh, một Chủ tịch thị trấn nhỏ bé lại dám tìm tới cửa?
ông ta căm tức gạt cái tàn thuốc lá trên bàn xuống đất, cười lạnh một tiếng:
- Già mồm cãi láo, bịa đặt. Yêu cầu này của các người thật vô lý, không đáng để chúng tôi để ý tới. Chủ tịch quận Cố, quận của các người rốt cuộc mặc kệ sao? Nếu làm loạn lên, tôi xem các người làm sao báo cáo lên thành phố?
Tiết Hoài Diệc thở phì phì ngồi phịch xuống ghế, châm một điếu thuốc.
Bành Viễn Chinh lạnh lùng cười, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ, trong sân cơ quan là hơn trăm cán bộ quần chúng thị trấn Vân Thủy (trên thực tế đều là công nhân xí nghiệp của thị trấn) im lặng ngồi trên chiếu, có vẻ rất trật tự. Chử Lượng đứng ở một chỗ, lo lắng nhìn về phía trên lầu. Y tuy rằng dẫn người đến đây nhưng trong lòng đã có chút sợ hãi, lo lắng không có cách nào xong việc.
Lúc nãy nhìn thấy Cố Khải Minh, trong lòng y lại càng thêm bất an. Nhưng đến nước này rồi, y cũng không còn đường lui nữa. Y chỉ có thể kiên định đi theo Bành Viễn Chinh. Bành Viễn Chinh thắng thì tất cả mọi người đều vui mừng. Bành Viễn Chinh thua thì coi như y xui xẻo.
Cố Khải Minh bị Tiết Hoài Diệc ngay trước mặt khiển trách, sắc mặt trở nên rất khó xem.
Y căm tức nhìn Bành Viễn Chinh, tức giận đến khóe miệng run rung. Y đường đường là Chủ tịch UBND quận, nhưng ngay cả một Chủ tịch thị trấn ở dưới cũng không chỉ huy được. Ngay trước mặt người của cục Công an thành phố, phân cục công an khu, lãnh đạo Nhật báo Tân An, y làm sao mà ngẩng đầu lên nổi?
Bành Viễn Chinh ngang nhiên đứng ở nơi đó, thần sắc bình tĩnh.
Khi đến nước này rồi, không cần nói đến Cố Khải Minh, cho dù là Chủ tịch thành phố Chu Quang Lực đến thì hắn cũng kiên quyết không lui bước.
Nếu không đòi lại công đạo, ngày sau công tác sẽ rất khó triển khai. Trên thực tế, lúc này đây, nếu thất bại trở về, uy tín của hắn trong lòng cán bộ quần chúng sẽ không còn. Mà những ảnh hưởng tiêu cực do hai bài báo của Giang Ninh Trinh cũng sẽ từng bước biểu hiện ra. Tương lai trực tiếp ảnh hưởng đến tiền đồ chính trị của hắn.
Không cần nói gì khác, Cố Khải Minh ở một bên như hổ rình mồi, hắn làm sao mà buông tha cho cơ hội này. Khẳng định sẽ mượn đề tài này để nói chuyện của mình.
Về phần mặt mũi Cố Khải Minh, không nể cũng không sao. Dù sao, việc đối chọi với Cố Khải Minh là chuyện không sớm thì muộn. Sớm một ngày, muộn một ngày cũng không có gì khác nhau.
Mạc Xuất Hải nhíu mày, tiến lên một bước, nắm lấy tay Bành Viễn Chinh, kéo qua một bên, hạ giọng nói:
- Đồng chí Viễn Chinh, nể mặt tôi một chút, đừng quá tích cực. Các người khiếu nại cũng thế, kháng nghị cũng thế, có thể tiếp tục hướng lên trên phản ánh. Còn dẫn người đứng ở cửa tòa soạn như thế này sẽ ảnh hưởng không tốt.
- Đừng để lãnh đạo quận khó xử, mau khẩn trương trở về. Ở quận sẽ can thiệp với tòa soạn. Nếu quả thật là đưa tin không đúng sự thật thì quận nhất định sẽ tìm công đạo cho mọi người.
Bành Viễn Chinh lắc đầu, thản nhiên nói:
- Chánh văn phòng Mạc, không phải tôi không nể mặt lãnh đạo, mà cục diện hôm nay như thế, nếu chúng tôi chẳng có gì trở về, thì tôi không thể cấp cho cán bộ quần chúng thị trấn công đạo được.
- Sự thật vô cùng xác thực. Bọn họ lại không thừa nhận, thái độ lại cực đoan. Nếu bây giờ không thể giải quyết vấn đề thì nên để cho thành phố ra mặt.
Mạc Xuất Hải hít một hơi. Y trong lòng bừng tỉnh, hóa ra, Bành Viễn Chinh lúc này bằng bất cứ giá nào cũng phải đem sự việc làm lớn lên, khiến cho thành phố chú ý. Nhưng sao hắn lại có lá gan to như vậy?
Bành Viễn Chinh liếc mắt nhìn Mạc Xuất Hải, trong lòng âm thầm cười lạnh. Có những điều không thể nói rõ. Nhật báo Tân An sở dĩ thái độ mạnh mẽ, đơn giản là bởi vì đề cập đến Chủ tịch thành phố Chu Quang Lực. Nếu chuyện này như vậy mà dừng tay thì khẳng định sẽ không giải quyết được chuyện gì. Chỉ có làm loạn lên, khiến Đông Phương Nham nhúng tay vào, thì mới có khả năng triệt tiêu lực ảnh hưởng vô hình của Chu Quang Lực.
Lúc này, Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham đang nói chuyện với Bí thư Quận ủy Tần Phượng.
Đông Phương Nham rút ra thời gian tìm Tần Phượng nói chuyện, ám chỉ cô sắp tiến vào Ủy viên thường vụ thành ủy. Đông Phương Nham đương nhiên là vì lấy lòng, đồng thời mượn cơ hội này củng cố quan hệ của ông ta.
Đông Phương Nham tất nhiên là không biết. Tần Phượng đã sớm từ nơi của Bành Viễn Chinh mà chiếm được tin tức, biết mình lần này thượng vị có ẩn tình khác, chứ không phải do Đông Phương Nham mạnh mẽ tiến cử.
Đương nhiên, ngoài mặt thì Tần Phượng phải biểu đạt sự cảm kích Đông Phương Nham. Cảm ơn lãnh đạo đã đề bạt vả thưởng thức, nói ra vài câu cũng không thiệt gì.
Tuy nhiên, kế tiếp Đông Phương Nham còn nói thêm một câu khiến Tần Phượng trong lòng ngẩn ra, như trút được gánh nặng ngàn cân.
Gần đây, việc Chủ tịch thành phố Chu nương theo sự kiện công nhân bãi công mà tạo ra cho một ít áp lực. Mà Cố Khải Minh vừa về đã đề xuất việc bổ nhiệm một Bí thư Đảng ủy giàu kinh nghiệm, lão luyện trầm ổn cho thị trấn vân Thủy.
Tần Phượng lăn lộn trong quan trường nhiều năm như vậy, như thế nào lại không rõ vị kia tuy nhắm vào Bành Viễn Chinh nhưng mục tiêu chân chính kỳ thật là mình. Cô trong lòng rất rõ, Cố Khải Minh tiếp nhận chức Bí thư quận ủy bị đè xuống, có nghĩa cuộc phân tranh quyền lực giữa Đông Phương Nham và Chu Quang Lực đã chính thức mở màn. Đứng bên cạnh Đông Phương Nham, cô khẳng định là trở thành cái gai trong mắt Chu Quang Lực.
Về phần Cố Khải Minh thì không cần phải nói, chỉ có việc đẩy cô đi, thì y mới có hy vọng trở thành Bí thư Quận ủy.
Cho nên, đối với áp lực của Chu Quang Lực, Tần Phượng phải cứng rắn đối kháng. Cô đương nhiên sẽ không trực tiếp chống lại Chu Quang Lực, mà áp dụng biện pháp kéo dài, đợi Đông Phương Nham tỏ thái độ. Chỉ cần Đông Phương Nham tỏ thái độ rõ ràng, cô có thể bằng bất cứ giá nào, không cần nể mặt Chu Quang Lực nữa. Mà lúc này đây, cô sắp tiến vào bộ máy Ủy viên thường vụ thành ủy, không thể nghi ngờ là lại càng tăng cường dũng khí đối kháng với Chu Quang Lực.
Đông Phương Nham thái độ lần này hiển nhiên là như thế. ông ta lời trong ý ngoài rất rõ ràng, không chỉ phải bảo vệ Bành Viễn Chinh mà còn nhanh hơn một chút bổ nhiệm Bành Viễn Chinh vào chức Bí thư Đảng ủy thị trấn Vân Thủy, giao cho hắn quyền tự chủ của mình.
Điều này làm cho Tần Phượng âm thầm rùng mình. Cô thân là cán bộ lãnh đạo có cấp bậc trong quan trường, lại là phụ nữ, bằng trực giác, cô càng ngày càng cảm thấy Bành Viễn Chinh bối cảnh không hề đơn giản.
Hai ngày qua, trong Hội nghị thường vụ Thành ủy, Tống Bính Nam không tiếc mình trở mặt với Chủ tịch thành phố Chu Quang Lực, cô cũng có nghe thấy. Nếu Bành Viễn Chinh đơn thuần chỉ là một cán bộ trẻ tuổi do Tống Bính Nam thưởng thức đề bạt thì Tống Bính Nam khả năng như thế nào lại công khai đập bàn với Chu Quang Lực chứ?
Tống Bính Nam như thế, Đông Phương Nham lại ở sau lưng chỉ bảo. Hơn nữa, Bành Viễn Chinh lúc trước đã hướng cô tiết lộ một tin tức cơ mật trong hội nghị thường vụ Tỉnh ủy. Ba người chống lưng, Bành Viễn Chinh bóng dáng trong lòng Tần Phượng ngày càng tăng mạnh.
- Bí thư Đông Phương, tôi cũng nghĩ như vậy. Thị trấn Vân Thủy là một thị trấn công nghiệp mạnh, công tác rất nhiều, tình huống khá phức tạp. Bí thư Đảng ủy vẫn chưa được bổ nhiệm thì sẽ bất lợi cho sự phát triển lâu dài của thị trấn. Bành Viễn Chinh tuy rằng tuổi còn trẻ, thời gian nhậm chức chưa lâu lắm, nhưng năng lực làm việc rất mạnh. Nhất là thu hút đầu tư và năng lực nắm giữ kinh tế. Trong bối cảnh cải cách mở cửa, cơ sở rất cần những đồng chí như vậy.
Tần Phượng nói.
Đông Phương Nham kiêu ngạo gật đầu:
- Cán bộ trẻ tuổi có sự bốc đồng, có sức sống, có tinh thần học hỏi, nên bồi dưỡng và rèn luyện. Có như vậy thì sự nghiệp của chúng ta mới có người nối dõi.
Lúc này, điện thoại trên bàn Đông Phương Nham lại reo lên. Đông Phương Nham đi qua một bên nói:
- Được rồi, Tiểu Tần, hôm nay nói đến đây thôi. Cô trở về trước đi.
- Vâng, Bí thư Đông Phương.
Tần Phượng nói xong rồi bước nhanh ra cửa.
Đông Phương Nham cầm điện thoại lên, uy nghiêm nói:
- Tôi là Đông Phương Nham.
- Bí thư Đông Phương, đã xảy ra chuyện.
Trong điện thoại truyền đến giọng nói dồn dập của Ủy viên thường vụ thành ủy, Trưởng ban thư ký Trần Ngôn Hề. Đông Phương Nham nhíu mày, lập tức hắng giọng nói:
- Tiểu Tần, cô chờ cho một lát.
Tần Phượng đang ở ngoài cửa, chuẩn bị rời đi, nghe Đông Phương Nham gọi lại thì có chút kinh ngạc quay trở về.
Đông Phương Nham bình tĩnh nói chuyện với Trần Ngôn Hề, rồi chậm rãi cúp điện thoại, trầm mặc một lát mới nói:
- Tiểu Tần, xảy ra chuyện. Cô cùng tôi đi qua đó xem.
- Chủ tịch thị trấn Tiểu Bành của các người đến Nhật báo Tân An đại náo, cùng với Tiết Hoài Diệc của tòa soạn nảy sinh xung đột. Hiện tại song phương giằng co không ai chịu thua ai. Cục công an xử lý không được liền báo cáo với Thành ủy.
Tần Phượng đột nhiên chấn động:
- Bí thư Đông Phương, đây là có chuyện gì?
- Nghe nói là vì hai bài báo đưa tin không đúng sự thật.
Đông Phương Nham đứng dậy mặc áo khoác:
- Đi, cô theo tôi đến hiện trường một chuyến.
Tần Phượng trong lòng chấn động. Sự việc liên quan đến một thị trấn của khu, cô là Bí thư quận ủy, muốn không khẩn trương là không có khả năng.
Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham cùng với Ủy viên thường vụ thành ủy, Trưởng ban thư ký Trần Ngôn Hề, Ủy viên thường vụ thành ủy, Trưởng ban tuyên giáo Trịnh Thiện Sơn, Bí thư quận ủy Tân An Tần Phượng nhanh như chớp đến ngay Nhật báo Tân An.
Kỳ thật loại chuyện này có làm lớn, nhưng không đến mức khiến Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham phải ra mặt.
Đông Phương Nham sở dĩ tạm thời quyết định đi một chuyến, nguyên nhân là do Trần Ngôn Hề trong lúc vô ý đã nói một câu. Tiêu điểm trong cuộc phát sinh xung đột Giang Ninh Trinh nghe nói là em vợ của Chủ tịch thành phố Chu Quang Lực.
Chu Quang Lực tuy rằng đã được thông báo nhưng ông ta lại khinh thường không đến. Bản thảo này của Giang Ninh Trình tuy rằng ông ta không đồng ý cho lắm. Nhưng mặc kệ có đồng ý hay không, Giang Ninh Trinh là em vợ, ông ta chỉ có thể bị động giúp cô ta chùi đít. ông ta mặc dù trong điện thoại mắng Giang Ninh Trinh, nhưng vẫn gọi điện thoại cho Cố Khải Minh, rồi an bài Trưởng ban thư ký UBND thành phố Lâm Hạ đến khẩn trương xử lý.
Quảng trường phía trước Nhật báo Tân An đã đầy người đứng xem náo nhiệt. Mà trên đường, dòng người đến tiếp cận náo nhiệt vẫn không ngừng đi đến.
Mà trong sân Nhật báo Tân An cũng đã kín hết chỗ, thậm chí cũng có người dân đến xem náo nhiệt. Hai biểu ngữ giắt ngay cổng tòa soạn báo trông rất bắt mắt.