Bành Viễn Chinh trở lại thị trấn, an bài một chút công tác trước tết, sau dó đem công tác của thị trấn giao lại cho Phó bí thư Chử Lượng, đồng thời hướng các thành viên trong bộ máy lãnh đạo truyền đạt lại tinh thần và chỉ thị của quận ủy, đơn giản giới thiệu cho mọi người một chút về Chủ tịch quận mới Tô Vũ Hoàn.
Sau đó Bành Viễn Chinh liền rời thị trấn về lại thành phố. Hắn và Phùng Thiến Như đã chuẩn bị xong, sáng sớm ngày mốt, ngày 18 tháng 1 là trở về thủ đô. Bởi vì dịp tết nên xe lửa rất hỗn loạn nên trong nhà phái xe đến đón họ.
Ngày 22 tháng 01 là giao thừa. Bọn họ về trước mấy ngày nên thời gian tương đối rộng rãi.
Về đến nhà, Phùng Thiến Như lại không thấy ở nhà. Bành Viễn Chinh biết rằng cô ra ngoài đi dạo mua sắm, cũng không quan tâm nhiều, trở về phòng ngủ của mình, ngồi trước bàn làm việc bắt đầu viết một bài văn.
Trầm ngâm thật lâu, hắn mới xác định được tiêu đề của bài văn: “Suy nghĩ về việc xây dựng khu kinh tế mới”.
Đối với vấn đề này, hắn liền nghĩ lại những gì đã diễn ra ở kiếp trước, sắp xếp lại một lần, tự nhiên là hành văn lưu loát. Hắn rất quen thuộc thể loại luận văn hai ngàn chữ về tình hình chính trị đương thời. Chỉ cần có quan điểm, chân chính hình thành dự thảo thời gian sẽ không quá dài.
- Năm gần đây, không ít địa khu đang xây dựng những khu công nghiệp mới. Việc xây dựng khu công nghiệp đang trở thành một trong những giai đoạn phát triển kinh tế nóng bỏng. Xây dựng khu kinh tế mới sẽ mang đến hy vọng đẩy nhanh công nghiệp hóa và hiện đại hóa đô thị, nhưng lại sinh ra vấn đề hạn chế.
Viết xong lời mở đầu, Bành Viễn Chinh do dự một chút, vẫn quyết định lấy tình hình thực tế của thành phố Tân An để làm hình mẫu trình bày vấn đề. Bởi vì điều này mới dễ dàng khiến cho lãnh đạo thành phố coi trọng và chú ý.
- Trước đây, khu vực phân bố càng lúc càng rộng, việc xây dựng khu sản nghiệp chủ yếu tập trung tại các tỉnh, thành phố vùng duyên hải. Hiện tại thì đã lan rộng đến các tỉnh và thành phố đất liền. Có địa phương không chỉ có huyện mới có khu kinh tế mới, mà ngay cả thị trấn cũng có. Một huyện ở thành phố Tân An tỉnh Giang Bắc là một huyện chỉ có hơn năm trăm ngàn nhân khẩu, nhưng tại đó đã xây dựng nên hai khu công nghiệp. Môt là khu kinh tế mới do huyện quản lý. Một là khu công nghiệp do thị trấn trung tâm của huyện quản lý. Trong thời điểm sáu tháng cuối năm, có hơn một nửa xã, thị trấn đều thành lập khu công nghiệp, khiến tình hình tài chính trở nên khẩn trương. Bình thường tiền lương trả cho nhân viên cũng trở nên khó đúng hạn. Nhưng năm nay vẫn đang vay nợ hai mươi triệu đồng để xây dựng khu công nghiệp.
- Có khu công nghiệp nhìn ngoài mặt thì vô cùng phồn vinh nhưng trên thực tế, bởi vì tranh đoạt hạng mục, không có cạnh tranh theo thứ tự, khiến cho đại lượng tài chính của vườn sản nghiệp trở nên vô nghĩa. Rất nhiều năm chẳng thu hồi lại được. Cá biệt có địa phương chỉ vì muốn thu hút hạng mục tiến vào trong khu mà đã đặt ra những chính sách như miễn tiền thuế đất, tiền thuê đất, tiền kinh doanh….Tổng kết lại thì ngoại trừ cái vỏ ngoài hoành tráng thì cái gì cũng không có.
Hơn một tiếng đồng hồ, một bản thảo một ngàn năm trăm chữ đã được hình thành. Bành Viễn Chinh từ đầu đến cuối sửa chữa trau chuốt lại, lúc này mới bỏ cây bút trong tay, châm một điếu thuốc.
Hắn biết mình viết như vầy sẽ khiến cho một số lãnh đạo thành phố và lãnh đạo ở huyện được điểm tên sẽ bất mãn. Nhưng hắn không đề tên mình vào trong đó. Trên đường trở về thủ đô, hắn sẽ nhờ Từ Tiểu liên lạc một chút, khiến Từ Tiểu hỗ trợ tìm người của Nhật báo Giang Bắc, rồi nhờ họ dùng hình thức phát biểu đưa ra. Như vậy mới có sức thuyết phục thật lớn.
Hắn đang xem lại bài văn của mình thì phía sau truyền đến tiếng mở cửa. Hắn biết Phùng Thiến Như đã trở về liền đứng dậy ra đón. Quả nhiên, cánh cửa được đẩy ra, Phùng Thiến Như bước vào, trong tay có chút cố hết sức mang theo hai cái bao. Chiếc áo khoác màu vàng nhạt, cái khăn quàng cổ màu trắng đều trễ xuống. Trên trán rịn đầy mồ hôi.
Bành Viễn Chinh một tay xách lấy mấy túi đồ, tùy tiện thả lên trên bàn, sau đó ôm cô vào ngực, dịu dàng nói:
- Thiến Như, em đi mua đồ, hẳn là nên chờ anh cùng đi chứ. Nhiều đồ như vậy, làm sao một mình em xách nổi?
- Bộ em mua nhiều đồ lắm sao?
Bành Viễn Chinh không kìm nổi cười khổ.
Trong thời gian này, Phùng Thiến Như không ngừng ra ngoài mua sắm những vật dụng cho căn nhà. Cô trên căn bản thấy cái gì hiếm lạ, chỉ cần thích liền mua ngay. Chỉ trong vài ngày trong nhà đã có một đống lớn.
Toàn là hàng mỹ nghệ, vật lưu nhiệm, vật trang trí nhỏ. Bất kể là đặc sản Tân An, thì ai cũng không cự tuyệt.
Phùng Thiến Như cười hì hì, xoa cái tay lạnh cóng:
- Anh Viễn Chinh, bước sang năm mới rồi. Người trong nhà lại nhiều, mua nhiều như vậy khỏi sợ thiếu phần ai.
Bành Viễn Chinh trầm ngâm không nói, thầm nghĩ những thứ cô mua, ở thủ đô cũng đều mua được. Từ Tân An mang về những thứ mà thủ đô cũng có thì chẳng phải thừa thãi sao?
Nhưng Phùng Thiến Như đang cao hứng, hắn cũng không nên nói cái gì. Chỉ cần cô cao hứng là được.
- Thiến Như, em còn mua gì nữa hay không? Nếu muốn mua, anh ngày mai ra ngoài dạo phố với em một ngày.
Bành Viễn Chinh mỉm cười, cởi giúp áo khoác cho Phùng Thiến Như.
- Thôi đi, không mua nữa. Nhưng ngày mai….
Phùng Thiến Như nói xong, gương mặt xinh đẹp lại hiện lên một tia ngượng ngùng:
- Em muốn mua quần áo cho hai đứa mình…
Bành Viễn Chinh lập tức tỉnh ngộ. Hai người bọn họ lúc này phải về lại thủ đô. Trong nhà đã lo liệu xong việc đính hôn cho hai người. Tuy rằng chưa phải chính thức kết hôn, nhưng đối với Phùng Thiến Như cũng rất quan trọng, tất nhiên là muốn chuẩn bị hai bộ quần áo mới.
- Đi, ngày mai chúng ta ra ngoài mua nhé.
Bành Viễn Chinh ôm lấy cô gái xinh đẹp trước mắt, đáy lòng tràn ngập nhu tình.
Hắn không kìm nổi lại cúi người xuống hôn Phùng Thiến Như. Hai người lại một trận hoan phong. Hai người vừa mới bước vào tình yêu, tình còn nồng ấm, gần như mỗi ngày đều hạnh phúc.
Sau khi xong xuôi, Phùng Thiến Như trần truồng co rúc trong lòng ngực Bành Viễn Chinh, nét mặt bay bổng hạnh phúc, xấu hổ nói:
- Anh Viễn Chinh, em sợ tiếp tục như vầy, em sẽ mang thai đấy.
Bành Viễn Chinh dịu dàng cười, vuốt ve bờ lưng thon thả của cô:
- Không có việc gì đâu. Có con chúng ta cũng vẫn kết hôn được mà.
Phùng Thiến Như thân thể cứng ngắc, bĩu môi nói:
- Không cần đứa con, không cần kết hôn, cũng không cần có trách nhiệm với em sao?
Bành Viễn Chinh xấu hổ, khẩn trương giải thích, dùng mọi lời ngon tiếng ngọt mới khiến Phùng Thiến Như dịu lại.
10h sáng ngày thứ hai.
Bành Viễn Chinh đang cùng Phùng Thiến Như ở siêu thị mua quần áo thì Chử Lượng điện thoại tới.
- Bí thư Bành, thật ngại quá, quấy rầy lãnh đạo.
- Sao vậy? Thị trấn có việc à?
- Thị trấn thật ra không có việc gì, nhưng vừa rồi UBND quận thông báo, nói là Chủ tịch quận Tô muốn điều tra nghiên cứu công tác an toàn sản xuất của thị trấn. Quận yêu cầu thành viên lãnh đạo đảng chính thị trấn toàn bộ phải tham dự.
Chử Lượng nhẹ nhàng nói.
Bành Viễn Chinh nhíu mày nhưng không nói gì. Hắn thật không ngờ, Tô Vũ Hoàn vừa mới nhậm chức hai ngày liền lựa chọn thị trấn Vân Thủy là địa điểm thứ nhất hạ cơ sở.
Điều này đương nhiên là biểu hiện thị trấn Vân Thủy có địa vị đặc biệt ở quận, nhưng đồng thời dường như cũng biểu lộ một số manh mối khác. Bành Viễn Chinh đột nhiên nhớ tới lời nói ám chỉ của Tần Phượng với hắn. Tô Vũ Hoàn đến đây, công tác chủ yếu chính là trù bị thành lập khu kinh tế mới Vân Thủy.
Nghe đầu dây bên kia không có động tĩnh, Chử Lượng nhẹ nhàng gọi:
- Bí thư Bành. Bí thư Bành.
Bành Viễn Chinh thở phào một cái:
- Vâng, tôi biết rồi, tôi lập tức trở về ngay.
Nói xong, Bành Viễn Chinh liền cúp điện thoại.
Hắn bắt buộc phải trở về. Bất kể thế nào, Chủ tịch quận mới nhậm chức lần đầu xuống cơ sở, hắn là nhân vật số một của thị trấn, không thể không có mặt. Nếu không thì là không nể mặt lãnh đạo, đồng thời khiến tân lãnh đạo mất hứng, thậm chí ghi hận trong lòng.
Hắn nói với Phùng Thiến Như hai câu, bảo cô cứ đi dạo siêu thị. Hắn lái xe trở lại thị trấn, tiếp đãi Tô Vũ Hoàn xong sẽ quay lại đón cô.
Bành Viễn Chinh gần như là cùng Tô Vũ Hoàn một trước một sau tiến vào trong cơ quan.
Hắn từ trên xe nhảy xuống, chỉ thấy đám người Chử Lượng đã chờ sẵn trong sân. Còn chưa kịp nói hai câu thì hai chiếc xe Santana màu đen đã tiến vào. Trợ lý chủ tịch huyện, Chánh văn phòng UBND quận Mạc Xuất Hải nhảy xuống xe trước, tự mình mở cửa xe cho Tô Vũ Hoàn.
Mạc Xuất Hải là tâm phúc của Cố Khải Minh. Cố Khải Minh đi rồi, nhưng y lại không đi, chỉ có thể ở lại tiếp tục hầu hạ Chủ tịch quận mới. Đương nhiên, Chủ tịch quận mới có trọng dụng y hay không thì lại là chuyện khác. Chỉ cần y đừng phạm sai lầm, cấp bậc trợ lý chủ tịch huyện sẽ được bảo lưu. Nhưng nếu Tô Vũ Hoàn không trọng dụng y, cái chức Chánh văn phòng UBND quận cũng không còn, và bị điều chỉnh ra ngoài.
Vua nào triều thần nấy. Người bên cạnh lãnh đạo có đổi thì cũng chẳng có gì kỳ lạ.
Mạc Xuất Hải lúc này tâm tính đương nhiên là rất sợ.
Cửa xe mở ra, Tô Vũ Hoàn mỉm cười bước xuống. Bành Viễn Chinh cười, cùng với các trợ thủ của mình tiếp đón:
- Chủ tịch quận Tô! Hoan nghênh lãnh đạo đến thị trấn Vân Thủy kiểm tra chỉ đạo công tác.
Tô Vũ Hoàn cao giọng cười, thái độ cực kỳ nhiệt tình, bắt tay Bành Viễn Chinh:
- Đồng chí Viễn Chinh phải không? Tôi ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Tôi mặc dù công tác ở huyện khác, nhưng nghe tên cậu như tiếng sấm bên tai.
- Ngày hôm qua, Bí thư Tần còn nói với tôi, vị Bí thư Quận ủy thị trấn Vân Thủy này tuy rằng còn trẻ tuổi, nhưng đã là một cây bút chủ lực. Thật là một cán bộ trẻ tuổi có năng lực.
Tô Vũ Hoàn mang đến cho người ta cảm giác rất ôn hòa, bình dị, gần gũi. Hơn nữa phong độ nhìn qua rất có nội hàm và tu dưỡng. Nhưng Bành Viễn Chinh lại cảm giác, sau nụ cười ôn hòa đó là một sự giả dối.
- Trời lạnh như vậy, khiến các đồng chí chờ ở đây, thật sự là rất ngại. Đi, mọi người vào bên trong.
Tô Vũ Hoàn không ngờ đảo khách thành chủ, kêu gọi mọi người lên lầu, bước vào phòng họp.
Trong phòng hội nghị sớm đã an bài thỏa đáng. Thuốc lá, trà, hoa quả đều không thiếu. Chử Lượng thậm chí còn khiến cán sự tuyên truyền của phòng đảng chính viết một biểu ngữ hoan nghênh “Nhiệt liệt hoan nghênh Chủ tịch quận Tô đến thị trấn tham gia chỉ tạo công tác”.