Một Ủy viên thường vụ kiêm Chánh văn phòng Huyện ủy, coi như là gia tăng cho phe phái của Bành Viễn Chinh và Cung Hàn Lâm thêm một người. Một Trưởng phòng công an quận kiêm nhiệm chức vụ phụ tá huyện trưởng, hiệp trợ công tác. Một cán sự tinh thông nghiệp vụ hình sự. Cứ như vậy, Bành Viễn Chinh nắm trong tay phòng công an huyện cũng không phải là chuyện quá khó khăn.
Hội nghị thường vụ kết thúc, Vưu Đào, Hoàng Tử Hàm tụ tập trong phòng làm việc của Kế Siêu, sắc mặt rất khó coi.
Lận Đại Dung bị miễn chức. Điều này tương đương với việc hung hăng tát cho bọn họ một cái tát mạnh, tạo nên chèn ép vô hình đối với uy tín của bọn họ ở quận. Đã nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên “phái bản thổ” phải chịu thiệt.
Bí thư Huyện ủy Tôn Tuyết Lâm không làm được, nhưng Phó chủ tịch thường trực huyện lại làm được. Không chỉ làm được, mà còn ung dung mưu hoa, âm thầm an bài. Khi đám người Kế Siêu kịp phản ứng thì trời đã tối rồi.
Rất hiển nhiên, từ hiện tại bắt đầu, thế lực của bọn họ từng bước bị chèn ép. Sau này, một khi để cho Cung Hàn Lâm và Bành Viễn Chinh cầm đầu đám cán bộ hàng không ở huyện đứng vững gót chân thì hậu quả có thể nghĩ.
- Hiện tại thế cục rất bất lợi. Sự tình rõ ràng, Bành Viễn Chinh chiếm được sự ủng hộ của thành phố. Thậm chí có thể nói, Bành Viễn Chinh chính là lãnh đạo thành phố dùng để đối phó với chúng ta.
Vưu Đào cắn răng nói:
- Thật sự là buồn cười. Chúng ta không hiểu từ đâu lại bị té ngã trong tay một mao đầu tiểu tử.
- Được rồi, đừng cãi nữa.
Kế Siêu sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nói:
- Đại cục đã định, chúng ta chỉ có thể chấp nhận sự thật. Từ hiện tại bắt đầu, chúng ta nhất định phải chú ý cẩn thận. Không được lưu lại bất cứ một nhược điểm nào. Bành Viễn Chinh tiểu tử này thật không đơn giản. Các người ngàn vạn lần không được khinh thường hắn.
- Nếu không, các người bị hắn lừa, cũng đừng trách tôi trước đó không nhắc nhở các người.
- Lão Kế, Lận Đại Dung kỳ này tiêu rồi.
Hoàng Tử Hàm than nhẹ một tiếng.
- Miễn chức thì miễn chức, chúng ta làm hết sức rồi. Hiện tại chỉ có thể tuân theo vận mệnh thôi.
Kế Siêu phất tay.
- Nhưng….
Vưu Đào có chút bận tâm nhìn Kế Siêu, thầm nghĩ Lận Đại Dung làm vật hy sinh thì không có vấn đề gì. Vấn đề nằm ở chỗ, nếu như Lận Đại Dung bị tra ra vấn đề thì chỉ sợ bọn họ cũng bị dính líu vào.
Kế Siêu âm thầm cười lạnh:
- Hắn muốn đụng vào Lận Đại Dung thì cứ động. Nhưng nếu muốn động vào chúng ta thì hắn đúng là mù mắt chó rồi.
- Nói cho người của phòng công an huyện, khẩn trương chùi đít đi, đem mọi chuyện lau sạch sẽ. Nếu Bành Viễn Chinh muốn gây sức ép thì tôi thật muốn nhìn xem hắn có thể gây được sức ép gì.
Nói xong lời này, Kế Siêu gương mặt lập tức có chút dữ tợn.
- Được rồi, các người cũng đều trở về đi. Về sau ba người chúng ta ít gặp mặt đi. Có việc gì thì cứ nói qua điện thoại.
Vưu Đào và Hoàng Tử Hàm tinh thần bất an. Nhìn theo bóng dáng của hai người, Kế Siêu khóe miệng nhếch lên một tiếng, cầm điện thoại bấm một dãy số. Ông ta nở nụ cười nịnh nọt, ở trong điện thoại nói chuyện với đối phương vài phút, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Ông ta cúp điện thoại, chậm rãi dựa vào ghế, nhắm hai mắt lại.
Lận Đại Dung bị miễn chức điều tra, chờ xử lý.
Thành ủy tiến hành điều chỉnh bộ máy đảng chính của huyện, hàng không xuống một Chánh văn phòng huyện ủy, một phụ tá huyện trưởng.
Bành Viễn Chinh kiêm chức Bí thư Đảng ủy, Trưởng phòng công an huyện. Ở khu Tân An, phòng Công an quận điều xuống một Phó trưởng phòng nghiệp vụ xuống nhậm chức.
Một đống tin tức nặng ký chợt không chân mà chạy, khiến ở huyện từ trên xuống dưới bị chấn động kịch liệt. Có những người khứu giác chính trị khá nhạy bén, thì rõ ràng cảm nhận được, trậm gió thổi này đã càn quét quan trường huyện Lân.
Phòng làm việc của Bành Viễn Chinh. Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Hùng Vĩ cười ha hả:
- Đồng chí Viễn Chinh, Phó chủ tịch thường trực kiêm Trưởng phòng công an huyện, trong lịch sử huyện Lân thì là trường hợp đầu tiên. Phỏng chừng về sau sẽ không còn xuất hiện nữa.
- Trưởng ban Hùng, đây cũng không còn cách nào khác. Lận Đại Dung ở phòng công an huyện làm sáu bảy năm nay, thế lực rắc rối khó gỡ. Vì không muốn xảy ra sai lầm, cũng chỉ có tôi xuống yên ổn lại cục diện mà thôi. Sau đó tôi sẽ khẩn trương ủy quyền chạy lấy người.
Bành Viễn Chinh mỉm cười.
Phó trưởng phòng Công an quận Tân An Trọng Tu Vĩ ngang nhiên đứng một bên, mỉm cười.
Người này cương trực công chính, ghét cái ác như thù, không phải là một người giỏi tranh quyền. Nhưng y năng lực nghiệp vụ rất tốt. Nếu điều y qua đây công tác là Bành Viễn Chinh đã trải qua suy xét thận trọng. Hơn nữa, cũng thông qua trưng cầu ý kiến Cục trưởng cục Công an thành phố Cổ Đạt Xuân.
Bành Viễn Chinh cùng Trọng Tu Vĩ từng có một lần xung đột, nhưng cũng chỉ vì vậy mà Trọng Tu Vĩ mới để lại một ấn tượng sâu sắc cho Bành Viễn Chinh. Khi công tác của hắn gặp trở ngại, hắn lập tức nhớ tới Trọng Tu Vĩ.
Hắn trước tiên tìm đến Trọng Tu Vĩ, nói chuyện một lần. Trọng Tu Vĩ ở phòng công an quận kỳ thật không có không gian gì phát triển. Nhưng huyện Lân thì không giống với. Chỉ cần có thể mở ra cục diện thì sẽ nhìn thấy hiệu quả. Công tác của y cũng sẽ được tán thành, thậm chí tiến vào tầm nhìn của lãnh đạo Thành ủy.
Cho nên, đây cũng là một cơ hội của y.
Đương nhiên, Trọng Tu Vĩ trời sinh là một người rất điên cuồng trong công việc, tràn đầy nhiệt huyết. Biết được thế lực đen tối đang hoành hành ở huyện Lân, y liền có chút nóng lòng muốn thử. Đó cũng là nguyên nhân mà y muốn đến huyện Lân công tác.
Về phần Lý Minh Nhiên, thì không cần phải nói. Lý Minh Nhiên công tác trong lĩnh vực này rất nhiều năm, có thể nói là kẽ lõi đời trong lĩnh vực này. Hai người trước kia quan hệ khá chặt chẽ. Để Lý Minh Nhiên đến huyện Lân làm phụ tác huyện trưởng, trợ giúp công tác là ổn thỏa nhất.
Bành Viễn Chinh dù sao cũng là Phó chủ tịch thường trực huyện, tuy rằng kiêm nhân vật số một phòng công an huyện, nhưng không có khả năng chân chính dồn hết tinh lực vào công tác của phòng công an. Trong kế hoạch của hắn, là sẽ để cho Lý Minh Nhiên và Trọng Tu Vĩ chủ đạo trong công tác của phòng công an huyện, thi hành thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn, hoàn toàn thay đổi cục diện xấu của trị an xã hội.
- Đồng chí Trọng Tu Vĩ ở thành phố cũng nổi danh là cao thủ hình sự. Tôi ngưỡng mộ đại danh đã lâu.
Hùng Vĩ khách sáo nói với Trọng Tu Vĩ. Còn Bành Viễn Chinh thì mỉm cười đứng dậy, đến văn phòng của Hoắc Quang Minh. Tạ Huy đang trong phòng làm việc chờ hắn nói chuyện.
Tạ Huy trên mặt bay bổng một chút sắc thái thất vọng. Bành Viễn Chinh tự mình kiêm nhiệm chức Trưởng phòng công an huyện chỉ là lâm thời. Nhưng lại điều đến một Trọng Tu Vĩ, người này chắc chắn sẽ tiếp bước cầm quyền phòng công an huyện. Còn chính mình thì cũng chỉ có thể là một quân cờ.
Thật sự y chính là một quân cờ. Tuy nhiên, cũng không phải là quân cờ có thể có có thể không. Đây là một quân cờ rất quan trọng. Lý Minh Nhiên và Trọng Tu Vĩ vừa mới đến, chưa quen thuộc tình huống ở huyện Lân, trong hệ thống phòng công an huyện nếu như không có một cán bộ bản thổ ủng hộ, phối hợp thì công tác của bọn họ rất khó triển khai.
Bởi vậy, Bành Viễn Chinh trước khi đến phòng công an huyện tuyên bố quyết định tổ chức thì trước tiên thông báo cho Tạ Huy, bảo y đến huyện một chuyến để nói chuyện.
- Phó chủ tịch huyện Bành.
Tạ Huy kính cẩn đứng một nơi.
- Ngồi đi, đồng chí Tạ Huy.
Bành Viễn Chinh phất tay:
- Hôm nay gọi anh đến đây, trước tiên là muốn thông báo với anh. Huyện ủy đã quyết định miễn chức Lận Đại Dung điều tra, do tôi tạm thời kiêm nhiệm Bí thư đảng ủy công an huyện, Trưởng phòng công an huyện.
- Tôi hy vọng anh có thể phối hợp chặt chẽ với đồng chí Lý Minh Nhiên và Trọng Tu Vĩ. Hoàn toàn thay đổi tác phong của phòng công an huyện. Đả kích bọn lưu manh, làm ra hiệu quả công tác.
Bành Viễn Chinh nhìn Tạ Huy, đột nhiên hạ giọng nói:
- Tinh lực của tôi có hạn. Đồng chí Lý Minh Nhiên sau khi đến đây nhận chức, sẽ do anh ấy hiệp trợ tôi quản lý phòng công an huyện và công tác trị an xã hội. Còn đồng chí Trọng Tu Vĩ là một người có nghiệp vụ rất giỏi. Nhưng tóm lại, công tác toàn diện và thường quy cũng là nhờ một tay của anh.
Tạ Huy lập tức tinh thần run lên. Y không phải là người ngu. Nếu ngay cả ám chỉ của Bành Viễn Chinh nghe xong mà không hiểu thì y cũng đừng ở trong quan trường lăn lộn nữa, trở về nhà dưỡng lão đi.
Bành Viễn Chinh đây là đang cho y uống một liều thuốc an thần. Lý Minh Nhiên là phụ tá huyện trưởng, mục tiêu không ở đây. Còn Trọng Tu Vĩ thì chỉ thích hợp với nghiệp vụ bắt người. Còn nghiệp vụ quản lý công tác toàn diện thì chưa có. Tương lai chỉ cần làm ra thành tích thì vị trí nhân vật số một sẽ thuộc về y.
- Xin lãnh đao cứ yên tâm. Tôi nhất định sẽ hoàn thành công tác mà lãnh đạo đã giao cho.
Tạ Huy bỗng nhiên đứng dậy, sống lưng thẳng tắp nói.
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Được, anh lập tức trở về, triệu tập cán bộ trung tầng của phòng công an huyện lại. Chúng ta mở một đại hội nhân viên. Năm giờ chiều, tôi sẽ cùng với Trưởng ban tổ chức cán bộ Hùng sẽ đến phòng công an huyện tuyên bố kết quả bổ nhiệm và miễn nhiệm của Huyện ủy.
Hội nghị thường vụ lần này chủ yếu là bắt Lận Đại Dung, hoàn toàn thể hiện được năng lực hơn người của Bành Viễn Chinh. Bởi vậy, cũng chân chính tạo nên quyền uy cá nhân của hắn.
Tôn Tuyết Lâm nhìn Cung Hàn Lâm cười khổ:
- Lão Cung à, hiện tại xem ra vẫn là người trẻ tuổi bốc đồng, có quyết đoán. Nói là làm, tuyệt không ướt át bẩn thỉu. Tôi thấy như vậy cũng tốt. Đập nồi dìm thuyền, phá rồi lại lập.
Cung Hàn Lâm cười nhẹ nhàng:
- Nếu không có Bí thư Tôn ủng hộ thì đồng chí Viễn Chinh cũng không làm được như vậy. Bí thư Tôn, lúc này đây ở huyện động tĩnh hơi lớn. Ở trên đã coi trọng. Công tác của chúng ta không được có nửa điểm sơ suất.
Tôn Tuyết Lâm than nhẹ một tiếng:
- Vâng, Bí thư Thành ủy Đông Phương hai ngày qua đã gọi cho tôi hai lần, luôn mãi dặn dò tôi ổn định cục diện, không thể loạn, cũng không được phép loạn. Lão Cung, tôi và anh chỉ là cổ vũ thôi, hãy khiến cho người trẻ tuổi đi là.
Cung Hàn Lâm mỉm cười gật đầu, trong lòng cũng thầm nghĩ, cũng may lần này thái độ của cấp trên rất kiên uyết, anh nếu còn đầu óc con lừa thì cũng có kết quả không hay đâu.
- Cấp trên điều xuống hai vị, khi nào thì xuống, Bí thư Tôn?
Cung Hàn Lâm chủ động chuyển hướng đề tài.
Tôn Tuyết Lâm đuôi lông mày nhướng lên:
- Hẳn là nhanh thôi, chậm nhất là cuối tuần. Đúng rồi, Mạc Xuất Hải lão Cung anh có quen không?
- Không quen lắm. Tuy nhiên, ở khu Tân An làm trợ lý chủ tịch huyện, Chánh văn phòng UBND quận cũng đã nhiều năm rồi, hẳn là một đồng chí lão thành có nhiều kinh nghiệm.
Cung Hàn Lâm cười, biết Tôn Tuyết Lâm hiện tại bắt đầu chuyển biến ý nghĩ.