Bành Viễn Chinh bước lên xe, nhẹ nhàng nói:
- Anh tài xế à, thay đổi tuyến đường đi. Xem ra tạm thời chưa thông xe được đâu. Chúng ta phải tìm đường khác thôi.
- Vâng, nhưng có thể sẽ phải về trễ mấy giờ, khả năng là ba, bốn giờ sáng mới đến thủ đô.
Lái xe cười nói.
- Ừ, nếu không thì đi đường vòng, ở lại đây chờ cũng không phải là chuyện tốt.
Bành Viễn Chinh gật đầu. Hiện tại là trước đêm giao thừa, lại là buổi tối, hắn đã sớm nhìn ra nếu chính quyền địa phương và cảnh sát nhân dân chạy đến, rồi xử lý, sơ tán quốc lộ tối thiểu cũng phải mất mấy giờ. Nếu ngồi chờ thì chi bằng thay đổi tuyến đường khác để quay về.
Lái xe khởi động xe, lui lại vài thước, sau đó xuyên qua khoảng trống giữa hai cái xe rồi chuyển sang một quốc lộ khác. Đi đường vòng này phải mất hơn một trăm km nữa, hơn nữa tình trạng giao thông cũng không được tốt. Buổi tối lái xe cũng không dám chạy nhanh.
Vì tránh cho lái xe ban đêm ngủ gật, Bành Viễn Chinh vô tình cố ý tán gẫu với lái xe.
Hai người ngồi trên xe suốt cả một đêm, đến gần sáng mới về đến thủ đô.
Phùng gia, thủ đô.
Sắp đến lễ mừng năm mới, cả nhà Phùng gia đều tập trung tại nhà của Phùng Bá Đào. Bởi vì biết Bành Viễn Chinh đến hơn nửa đêm mới về, vợ chồng Phùng Bá Đào và Phùng Thiến Như cũng không có ngủ, cùng Mạnh Lâm thức chờ. Nhưng chờ mãi vẫn chưa thấy Bành Viễn Chinh về đến, liền gọi điện thoại cũng không được nên không khỏi lo lắng.
Sang năm mới, tình huống trên đường không ai đoán trước được, lại là ban đêm, không biết có xảy ra điều gì hay không. Mạnh Lâm trong lòng lo lắng nhưng không có biểu hiện ra ngoài. Bà là một người phụ nữ có chừng mực, không nghĩ bởi vì chính mình mà ảnh hưởng đến cảm xúc những người khác trong Phùng gia.
- Ba, có thể xe bị hư dọc đường hay không?
Phùng Thiến Như nhẹ nhàng hỏi.
- Không đâu, xe của bộ đội tốt lắm. Chú ba của con nói lái xe kinh nghiệm cũng rất phong phú, bảy tám năm lái xe mà.
Phùng Bá Đào trầm ngâm một chút, hướng Mạnh Lâm cười nói:
- Em dâu, anh nghĩ là trên đường bị kẹt xe. Ngày mai là lễ mừng năm mới, nên lượng khách về quê rất đông, kẹt xe là chuyện bình thường. Hiện tại đã gần nửa đêm, chúng ta đi ngủ trước, phỏng chừng chậm nhất là sáng mai Viễn Chinh sẽ về đến. Nếu sáng sớm mà chưa thấy thì anh sẽ phái xe đi tìm.
Tống Dư Trân cũng mỉm cười nói:
- Đúng vậy, Mạnh Lâm, em an tâm đi, Viễn Chinh không có việc gì đâu. Bây giờ chúng ta đi nghỉ ngơi, ngày mai là giao thừa, chúng ta sẽ còn bận rộn lắm.
Mạnh Lâm miễn cưỡng cười gật đầu. Bà kỳ thật rất lo lắng nên không thể ngủ được. Nhưng bà cũng hiểu, nếu bà không ngủ, người nhà của Phùng Bá Đào khẳng định cũng không ngủ. Bởi vì mẹ con của bà mà làm cho gia đình người ta một đêm không ngủ, bà cũng cảm thấy rất băn khoăn.
Vì thế Mạnh Lâm dùng xe đẩy tự mình lăn vào phòng nghỉ ngơi. Tống Dư Trân và Phùng Thiến Như cũng đi theo. Chân của Mạnh Lâm bị gãy, tổng thể thì khỏi hẳn rồi, nhưng cái gọi là “thương gân động cốt một trăm thiên”, nếu muốn hoàn toàn khôi phục thì cần phải có thời gian, tạm thời vẫn chưa thể đứng dậy đi lại được.
Phùng Bá Đào hút một điếu thuốc, trầm ngâm một lát.
4h sáng, chiếc xe quân sự rốt cuộc cũng vào đến địa phận thủ đô. Lúc này xe trên đường rất thua thớt, nên tài xế lái xe với tốc độ rất nhanh. Nửa tiếng sau, chiếc xe đã về đến khu sinh sống của cán bộ cấp cơ quan. Khi vào đến cổng, Bành Viễn Chinh bỗng phát hiện một vấn đề, không có người của Phùng gia dẫn vào thì hắn không qua được chốt chặn nghiêm khắc. Hắn nhìn xuyên qua cửa kính xe, hướng chỗ trạm canh gác cảnh vệ tối như mực. Tuy rằng mới chỉ có rạng sáng, nhưng binh lính canh trực trạm gác vẫn dáng người đứng thẳng, mắt nhìn về phía trước.
Bành Viễn Chinh ngẫm nghĩ một chút, hướng lái xe cười nói:
- Anh tài xế, thật ngại quá, đã trễ thế này, xem ra là không vào được. Như vậy đi, tôi ngồi chờ ở chỗ này. Dù sao thì trời cũng sắp sáng, anh mau trở về đi. Hôm nay thật sự là làm phiền anh quá.
Kỳ thật thì Bành Viễn Chinh ở phòng cảnh vệ gọi điện thoại cho Phùng gia cũng được, nhưng đã trễ thế này, chỉ sợ mọi người trong Phùng gia đã ngủ say, nên hắn không muốn quấy nhiễu mọi người.
Lái xe ngẫm nghĩ một chút, cười nói:
- Trưởng phòng Bành, trời lạnh như thế, nếu anh ở một mình ở đây tôi cũng cảm thấy rất lo lắng. Như vậy đi, anh theo tôi đến chỗ bộ đội đóng quân nghỉ ngơi, uống một chút nước ấm, khi trời sáng tôi sẽ lái xe đưa anh trở về. Anh thấy như thế nào?
Bành Viễn Chinh do dự một chút rồi đồng ý.
Đến lúc này, Bành Viễn Chinh mới biết được chiếc xe và lái xe đều thuộc văn phòng của tập đoàn quân nơi Phùng Bá Lâm làm việc đóng tại thủ đô. Văn phòng quân đội tại thủ đô và văn phòng chính quyền địa phương cũng như nhau, tuy nhiên quy mô lớn hơn, có biên chế, lại còn có công năng binh trạm. Người của tập đoàn quân đến thủ đô làm việc, bình thường đều ở miễn phí tại văn phòng thủ đô. Bởi vì gia đình của bộ máy lãnh đạo tập đoàn quân trên cơ bản đều ở thủ đô, cho nên văn phòng tại thủ đô còn có chức năng phục vụ lãnh đạo.
Đây là tòa nhà màu trắng bốn tầng, bên ngoài treo một tấm biển, còn có hai binh lính canh gác. Bành Viễn Chinh đi theo lái xe đi vào tòa nhà.
Lái xe là một binh lính tình nguyện, so với binh lính bình thường thì đãi ngộ tốt hơn nhiều. Y một mình một phòng, trong phòng còn có TV và điện thoại, và một phòng tắm độc lập.
Lái xe mở TV, còn rót cho Bành Viễn Chinh một tách trà nóng, cười hòi:
- Trưởng phòng Bành, có muốn tắm rửa nước nóng hay không?
Bành Viễn Chinh lắc đầu:
- Thôi, anh đang bận, tôi chỉ nghỉ ngơi một chút thôi.
7h sáng, hắn đoán người của Phùng gia hẳn là đã thức dậy, liền gọi điện thoại đến Phùng gia, sau đó nhờ lái xe chở hắn đến.
Tại cổng khu nhà ở, Phùng Thiến Như dáng người thon thả trong chiếc áo khoác thật dày, trên đầu còn đội chiếc mũ lưỡi trai màu xám. Trong cơn gió lạnh, gương mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng, xem ra là đã đợi được một khoảng thời gian. Bành Viễn Chinh bước xuống xe, từ trên xe mang xuống cái cái túi lớn, sau đó hướng lái xe vẫy tay chào tạm biệt, rồi lúc này mới gọi Phùng Thiến Như:
- Thiến Như, bắt em chờ lâu quá.
- Anh Viễn Chinh!
Kỳ thật thì Phùng Thiến Như đã sớm thấy được Bành Viễn Chinh, chỉ có điều thần sắc của cô có chút phức tạp, đứng tại chỗ do dự một chút, hơi thất thần.
Bành Viễn Chinh cũng không nhận ra được thần thái khác thường của Phùng Thiến Như. Hắn cầm theo hai cái túi lớn đi tới.
Phùng Thiến Như nét mặt phức tạp biến mất, thay vào đó là nụ cười dịu dàng. Cô vươn tay ra:
- Anh Viễn Chinh, để em giúp anh mang một túi nha. Chà, túi nặng như vậy, anh mang cái gì thế?
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Không cần đâu, để anh mang là được rồi. Cũng không có gì, chỉ là một ít đặc sản của Tân An và đồ chơi thôi.
- Đêm qua kẹt xe nên anh về trễ.
Hai người rất nhanh lên lầu, vào nhà Phùng Bá Đào. Vợ chồng Phùng Bá Đào và Mạnh Lâm đang mỉm cười ngồi trong phòng khách, hướng Bành Viễn Chinh vẫy tay. Bành Viễn Chinh buông cái túi trong tay xuống, đi qua vấn an mẹ, hai vợ chồng bác cả. Hắn nói rằng tối hôm qua có kẹt xe nên về trễ, sau đó mở túi xách, từ bên trong lấy ra lễ vật hắn mang cho bề trên Phùng gia.
Tân An tuy rằng là một thành phố công nghiệp, nhưng có sản xuất ra một con tò te rất nổi tiếng ở tỉnh Giang Bắc. Con tò te có nguồn gốc từ năm trăm năm trước, phát triển đỉnh cao trong vương triều nhà thanh. Khi đến thời kỳ dân quốc thì dần dần suy sụp. Trong dân gian hiện giờ chỉ còn lưu lại có một ít nghệ nhân còn kiên trì với nghề. Sau thời kỳ kiến quốc, nhất là sau khi cải cách mở cửa, Thành ủy và UBND thành phố đã bắt đầu mạnh mẽ khôi phục lại loại hình nghệ thuật dân gian này, làm thành một thương hiệu văn hóa của địa phương. Từ năm 1980 cho đến nay, con tò te của Tân An đã phát triển rất nhanh, trở thành một sản nghiệp văn hóa.
Lúc này, khi mang lễ vật đến thủ đô trong dịp mừng năm mới, Bành Viễn Chinh cũng không chuẩn bị gì nhiều, chỉ gọi cho nhà máy sản xuất tò te của xí nghiệp Tín Kiệt của Hoàng Đại Long sản xuất một loạt con tò te đầy màu sắc rực rỡ, làm lễ vật mừng năm mới cho Phùng gia.
Bành Viễn Chinh mang cho Phùng lão một pho tượng Cửu Long bay lượn. Pho tượng chín con rồng bay trên đám mây thần thái kinh người, ngụ ý phi phàm. Còn Phùng thái thái thì là một pho tượng Quan Âm chân đạp mây, trông rất sống động. Đáng nói là, bên cạnh Quan Âm còn có một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ rất tinh xảo.
Hắn tặng cho Phùng Bá Đào một con thuyền, trên thuyền có người có vật. Con thuyền dưới những cơn sóng dữ di động, mà thân thuyền thì mặc cho bão táp mưa sa vẫn không sứt mẻ. Còn chú ba Phùng Bá Lâm thì là một con hổ gầm, dũng mãnh vô cùng, ngẩng đầu thét dài uy hiếp muôn thú. Bề trên và con cháu Phùng gia ai cũng có quà, bao gồm cả Phùng Viễn Hoa và Phùng Lâm Lâm.
Đồng dạng là con tò te, nhưng ý nghĩa lại không giống nhau, phù hợp với thân phận của mỗi người.
Bởi vậy, có thể thấy đây Bành Viễn Chinh là mất một phen tâm tư.
Phùng Bá Đào nhìn trên bàn bày đầy những con tò te, liền cầm con thuyền của mình lên, không kìm nổi bật cười ha hả:
- Viễn Chinh à, con đúng là có tâm. Lễ vật của con, chúng ta rất thích. Tốt lắm!
- Con tò te của Tân An quả thật không tồi. Viễn Chinh, con thật có tâm. Để trưa nay ông bà nội qua, nhìn thấy lễ vật, hẳn là sẽ rất cao hứng.
Tống Dư Trân ở một bên cầm lấy bức tượng rừng trúc của mình, cảm thấy rất cao hứng.
- Chỉ một ít đồ chơi nhỏ, bác cả không chê là tốt lắm rồi.
Bành Viễn Chinh mỉm cười trả lời, sau đó lại từ trong một túi xách khác lấy ra một con tò te rất tinh xảo. Đây là một nàng tiên nữ đứng trong đám mây, khuôn mặt như vẽ, khí chất cao thượng. Cô nhìn xuống phía dưới, nhành Lan Hoa Chỉ trong tay hơi cong, quần áo hoa lệ, mái tóc đen phất phơ trong gió, khóe miệng nở nụ cười xuất trần.
Bành Viễn Chinh đưa con tò te này cho Phùng Thiến Như, cười nói:
- Thiến Như, đây là tặng cho em, không biết em có thích không. Anh thời gian gấp quá, nên chọn không được tinh tế.
Phùng Thiến Như khuôn mặt xinh đẹp hơi đỏ lên. Cô đưa tay nhận lấy, ánh mắt lóe lên một tia khác thường, trong lòng gợn sóng. Anh ấy tặng cho mình một nàng tiên nữ, chẳng lẽ….Nghĩ như vậy, cô trong lòng thở dài, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười, gật đầu:
- Cảm ơn anh Viễn Chinh, em rất thích.
Không thể không nói, món quà này của Bành Viễn Chinh rất phù hợp với sở thích của Phùng Thiến Như. Đương nhiên, trong mắt của bề trên Phùng gia, nó lại thành một “hương vị “ khác.
Phùng Bá Đào nhìn Tạ Tiểu Dung, hai người trao đổi một nụ cười đầy thâm ý.
Bọn họ cố ý muốn tác hợp cho Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như. Hai người cảm tình càng tốt thì bọn họ càng cao hứng. Phùng Thiến Như mặc dù không phải con ruột, nhưng đã nuôi nấng từ nhỏ, trở thành viên ngọc quý trong tay. Nếu có thể gả cho cháu trai thì thân càng thêm thân, có người hầu hạ lúc tuổi giá nên hai vợ chồng rất vui mừng. Mà đây cũng là tâm tư của ông cụ.
Là tôn trưởng của Phùng gia, Bành Viễn Chinh hôn nhân kỳ thật là không thể tự chủ. Điều này Bành Viễn Chinh tạm thời còn chưa ý thức được, bởi vì hắn cũng chưa suy xét đến vấn đề hôn nhân của mình.
Bành Viễn Chinh cưới ai, nhất định phải được Phùng gia khảo sát và Phùng lão gật đầu. Nếu không thì Phùng gia tuyệt đối không nhận. Lấy nề nếp Phùng gia mà nói, vợ của tôn trưởng Phùng gia nhất định các điều kiện phải phù hợp và xuất chúng. Cái gọi là phù hợp chính là xuất thân tối thiểu không thể quá kém. Cái gọi là xuất chúng, chính là tướng mạo đoan chính, trăm người mới tìm được một.
Phùng Thiến Như từ nhỏ đã lớn lên trong Phùng gia, Phùng gia gia giáo rất nghiêm nên các phương diện bồi dưỡng rất ngặt. Trong đời con cháu thứ ba của Phùng gia, Phùng Thiến Như cũng là người nổi bật, tướng mạo đoan thục. Nếu không có Bành Viễn Chinh tồn tại, Phùng Thiến Như trong tương lai trên cơ bản cũng phải gả vào một nhà quyền quý khác. Sau khi nhận lại Bành Viễn Chinh, Phùng lão liền quyết định, khiến Phùng Thiến Như và Bành Viễn Chinh đi chung một con đường.
Đây được coi như là một chút tư tâm. Cái gọi là “nước phù sa không chảy vào ruộng người ngoài”, cháu nhà mình nuôi thì mình yên tâm.
Kỳ thật thì Bành Viễn Chinh căn bản không biết Phùng Thiến Như chỉ là con nuôi của Phùng Bá Đào, càng không rõ lắm hôn nhân của mình đã được Phùng lão chỉ định, không còn do mình nắm giữ. Nhưng khác với Bành Viễn Chinh, Phùng Thiến Như trong lòng đã sớm có tâm tư, không được thoải mái. Cô cảm giác mình ở Phùng gia chỉ là một người ngoài, nhiều năm như vậy vẫn chưa chân chính được Phùng gia tiếp nhận.
Loại cảm giác này rất tinh tế và không quan hệ đối với Bành Viễn Chinh. Đối với Bành Viễn Chinh, Phùng Thiến Như đương nhiên là không bài xích. Theo thời gian, Bành Viễn Chinh ưu tú ngày càng rõ ràng. Bởi vì biết mình và Bành Viễn Chinh chẳng phải là anh em ruột thịt, cô trong lòng nói không gợn sóng là không có khả năng. Nhưng cô vẫn không chấp nhận được việc mình sẽ bị những người luôn luôn yêu thương mình tống xuất đi.
Gả cho Bành Viễn Chinh, bản thân mình giống như cô dâu nuôi hồi bé của thời xưa có gì khác nhau?
Bất kể là vợ chồng Phùng lão, vợ chồng Phùng Bá Đào đều bỏ qua sự mẫn cảm, yếu ớt và tự tôn của Phùng Thiến Như. Bọn họ xem ra, cháu dâu và cháu gái cũng chẳng có gì khác nhau. Ông nội thì vẫn gọi là ông nội, cớ sao mà không làm?
Mạnh Lâm thì ít nhiều cũng biết một chút. Mấy ngày nay, Tống Dư Trân vẫn thường xuyên ở cùng bà. Phùng Thiến Như bài vở ở trường rất nhiều, nhưng cũng thường xuyên đến trại an dưỡng thăm bà. Đối với Phùng Thiến Như, Mạnh Lâm rất hài lòng. Chỉ có điều bà cảm thấy, đứa nhỏ Phùng Thiến Như này tâm tư rất kín đáo. Cô bé sẽ tiếp nhận sự an bài của Phùng gia sao?
Mạnh Lâm có chút không xác định được.