Đi tới chỉ có một người, hơn nữa lại che mặt. Đàm phong lặng lẽ đánh mắt cho một tên thuộc hạ có ý bảo ra ngoài trông chừng. Chỗ này là nơi bí mật, sao lại bị người khác phát hiện, người này lại không rõ lại lịch, có thể là địch thủ không khéo sẽ bị cắt đứt mọi đường làm ăn.
Người tới chính là Tiêu Tân. Hắn chậm rãi lại gần, đột nhiên tung ra một quyền hạ ngục một tên thuộc hạ của Ngũ Long bang . Vừa rồi, khi hắn tìm kiếm chung quanh đây còn chưa thu hoạch được gì, thân ảnh tiểu Đông đột nhiên xuất hiện, vì thế hắn đi theo sau tới.
“Ngươi là ai?” Đàm phong hỏi, ánh mắt tràn ngập sự cảnh giác.
Tiêu tân cũng không trả lời, sắc mặt lạnh lung ra mệnh lệnh:“Thả đứa bé ra.”
Tên thuộc hạ kia tất nhiên sẽ không nghe lệnh của hắn, ngược lại còn bồi cho tiểu Đông một cước.
“Ngươi tm......?” Tên thuộc hạ kia đang muốn mở miệng mắng to, thì trên đùi phải truyền đến cảm giác đâu nhức. Ngay sau đó thân thể lập tức bay lên trời, té mạnh trên mặt đất.
Đàm phong nhất thời chấn động. Vừa rồi, hắn chỉ kịp nhìn thấy thân ảnh của người kia lóe lên, còn chưa kịp phản ứng, thuộc hạ của mình đã bị đánh ngã nằm dưới đất , nam hài lì lợm kia cũng bị hắn cứu đi.
“Chân của ta gẫy rồi!” Tên thuộc hạ kia nằm trên mặt đất la lớn lăn lộn, đau đến toát mồ hôi lạnh. Tiêu Tân đã dùng một cước đã gẫy chân của hắn thành mười khúc, cho dù được chữa trị kịp thời, cũng không có cách nào hội phục như trược, nữa đời còn lại hắn chỉ có thể di chuyển bằng xe lăn.
“Ngũ Long Ban chúng ta đã đắc tội gì với huynh đệ, sao lại ra tay tàn nhẫn như vậy?” Đàm phong lớn tiếng hỏi, dưới ánh đèn mở ảo khuôn mặt trông có vẻ rất dữ tợn. Thân bang chủ Ngũ Long Bang, hắn không thể để người khác làm càng như thế . Nơi này cùng có hơn hai mươi mấy thuộc hạ, người đông thế mạnh hắn không việc gì phải lo . Muốn đứng vững trên giang hồ, thứ nhất phải dựa vào thực lực, thứ hai là huynh đệ, solo có thể đánh không lại, nhưng đối phương cũng không thể đánh lại với nhiều người.
“Tiểu đông, ngươi mau ra ngoài đi, đừng có đi quá xa. Lát sau ta sẽ gặp ngươi.” Tiêu tân hướng tiểu Đông dặn dò, lại nói nhỏ thêm thứ gì đó vào tai đứa nhỏ.
Tiểu đông nghe được lời Tiêu Tân, sắc mặt lập tức vui mừng, nhỏ giọng nói:“Đại ca ca, anh phải cẩn thận.” Nói xong, thân hình nhỏ bé chạy vội đến miệng đường ống ngầm chui ra ngoài.
Thấy Tiểu Đông an toàn rời đi, Tiêu Tân yên lòng. Chỉ ở trong trại giam một khoảng thời gian ngắn, tâm tìm của hắn đã trở nên cứng rắn dị thường, đối với tương lại phía trước của bản thân đã có một ít định hướng. Trên thế giới này, chỉ có cường giả chân chính, mới có thể được người khác tôn trọng. Cái này gọi là pháp luật đạo đức, khuôn phép chỉ dánh cho những kẻ yếu.
“Ngươi tên gì? Ngũ Long bang có quan hệ gì với ngươi?” Tiêu Tân lạnh giọng nói.
“Ngươi -- nghĩ muốn -- làm gì?” Thấy ánh mắt đối phương dừng lại trên người mình, Đàm Phong cảm thấy trái tim như bị đình chỉ, nói chuyện cũng lắp bắp. Lúc này, trong lòng hắn sinh ra một cảm giác kinh sợ: Đối phương tuy rằng chỉ có một người, nhưng mọi người nơi đây cùng tiến lên cũng không phải là đối thủ của hắn. Vô luận có phản kháng hay không đều gặp phải tai ương.
Tên răng vàng a Không thấy tình thế không ổn, ở phía sau thấp giọng nhắc nhở Đàm Phong:“Lão Đại, để các huynh đệ cầm chân hắn, chúng ta nhân cơ hội trốn đi.”
Tất nhiên Đàm Phong cầu còn không được. thấy Đàm Phong gật đầu, A Khôn hét lớn:“Các huynh đệ, đừng nói lời vô nghĩa với hắn. Mọi người cùng nhau tiến lên đập chết tiểu tử này.”
Đám thủ hạ chính là những tên tiểu đệ đáng thương, bản thân sắp chết lại không biết mình đã thành vật hy sinh, ngu ngốc bán mạng cho tên bang chủ. Nghe được lời kích động của a Khôn, cùng rút vũ khí đeo bên hông tiến lên vây Tiêu Tân vào giữa.
Hôm nay tuy là lần đầu tiên Tiêu Tân đối mặt với nhiều địch nhân như vậy nhưng trong lòng hắn không chút nào nao núng. Hắn từ nhỏ tập võ, nên rất tự tin đối với võ công của bản thân, gần đây lại có thêm dị năng, tuy chưa thể khống chế tùy ý, nhưng chỉ cần dựa vào lực lương kinh người trong hai nắm đấm, hắn cẳn bản không đem đám ô hợp này để vào mắt.
Ngay tức khắc, tiếng đánh nhau vang lên liên tiếp, theo đó là những tiếng la hét thảm thiết. Người bịt mặt ra tay chưa đến một phút đã đánh ngã hơn một nửa trong số hai mươi mấy tên tiểu đệ, trong lòng Đàm Phong thầm kêu không ổn.
“Lão Đại, còn không mau đi!” A Khôn phía sau hét lên một tiếng, nhanh chân chạy trốn so với thỏ còn nhanh hơn.
Đàm phong khôm dám chậm trễ, nhanh chóng chạy theo A Khôn đến chỗ hắn đã nói. Nhưng mà bọn họ tuyệt đối không ngờ, phía trên miệng đường ống ngầm đã bị một vật nặng chặn lại.
“Nguy rồi, mặt trên bị chặn bởi một vật nặng, không đẩy ra được.” A khôn lớn tiếng la lên, sắc mặt trắng bệch. Hắn tự cho mình thông minh, nhưng không ngờ tới đối phương đã chặn mất đường lùi.
“Làm sao bây giờ?” Đàm phong nhất thời kinh sợ. Lúc này, cách đó không xa tiếng đánh nhau nhỏ dần, qua thêm một lát, đám tiểu đệ toàn quân đã bị tiêu diệt. Trời ạ, hai mươi mấy người không chống đỡ nổi đến ba phút, tên kia là thần thánh phương nào? Ra tay thì cực kỳ tàn nhẫn, giống như ma quỷ.
Ánh mắt a Khôn xoay tròn, lập tức có chủ ý:“Phải chạy thẳng về phía trước mời có đường sống. Bên trong cái hắc động , hắn nhất định sẽ không truy tới đó.”
Vì thế, bọn họ men theo con sông, hướng về nơi đen tối phía trước chạy như điên. Nhưng hai người chạy còn chưa được bao xa, sau lưng lại truyền đến cơn đau nhức, đồng thời nghe được một giọng nói lạnh lùng --“Từ hôm nay trở đi, trên thế giới sẽ không còn tồn tại cái tên Ngũ Long Bang.”
※※※※※※
Lúc Tiêu Tân quay lại kí túc xá đã là mười giờ tối. Bên trong chỉ còn một người là Mạnh Hiểu Dượng. Vị phóng viên tương lại này làm việc không giống những người khác, hắn đang ngồi trước computer chiến đấu kịch liệt.
“Lão Đại, sao hôm qua ngươi không quay về?” thấy Tiêu Tân đi vào, Mạnh Hiểu Dương thuận miệng hỏi.
Tiêu Tân đang nghĩ một lý do để biện hộ, không ngờ Mạnh Hiểu Dương đang ngồi máy tính quay đầu lại, vẻ mặt mờ ám:“Lão Đại, nhanh thành thật nói ra, có phải ngươi đi đánh mánh lẻ đúng không? Ăn bận quần áo này thì chắc hẳn không sai!”
Tiêu tân bị đối phương hỏi đến mù mờ, lại nghe Mạnh Hiểu Dương tiếp tục:“Ngươi còn không thừa nhận! Vừa rồi, ta nhận được hai cú điện thoại tìm ngươi, do hai nữ sinh khác nhau gọi đến . Giọng nói rất ngọt ngào, chắc chắn là mỹ nữ, diễm phúc của ngươi thật sâu đó!”
Việc này cũng đúng a! Mỹ nữ? lại còn hai người! Trong đầu Tiêu Tân hiện lên hai dấu hỏi, chưa nghĩ ra được đáp án. Hoa phỉ nhi, Hà Viên Tuyết, hay là Mộ Dung lão sư? Hoặc là......
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại lại vang lên, mạnh hiểu dương cầm lấy microphone hỏi một câu, sau đó lại kêu lên:“Lão Đại, có một mỹ nữ gọi đến!”
Tiêu tân tiếp nhận microphone mới alo một tiếng, bên trong truyền đến một tiếng nói:“Tiêu tân, ta là Hà Viên Tuyết, sao hôm nay ngươi không đi học?”
“Này!” Tiêu tân trầm ngâm một chút, không biết trả lời thế nào cho phải, đành nói dối:“Nga, có một bằng hữu cần ta giúp đỡ nên hôm nay ta không tới. Ngươi tìm ta có chuyện gì không?”
Âm thanh trong điện thoại của Hà Viên Tuyết vẫn ngọt ngào như củ, ôn nhu nói:“Cũng không có chuyện gì? Chỉ tùy tiện hỏi thôi. Đúng rồi, nhắc lại cho ngươi nhớ, hôm nay là thứ hai, buổi dạ tiệc hôm thứ sáu ngươi đừng quên, bảy giờ rưỡi chính thức bắt đầu, phải có mặt trước nữa tiếng.”
Tiêu tân thuận miệng đáp ứng, thấy không còn gì để nói, hướng đến đối phương tạm biệt một tiếng, sau đó cúp máy.
“Hừ, Tiêu Tân đáng chết, lại dám cúp điện thoại của ta. Lời ta nói còn chưa xong cơ mà!” Ở đầu bên kia của điện thoại, Hà Viên Tuyết tức giận dẫm chân, phẫn nộ nửa ngày, cũng đành phải cho qua.
Nói chuyện điện thoại xong, Tiêu Tân không để ý đến sự trêu chọc của Mạnh Hiểu Dương, cầm khăn và xà phòng đi tắm. Buổi chiều đã tắm qua ở Hoa Phủ, nhưng là sau đó lại vận động nhiều, ra một thân mồ hôi. Hắn cuối cùng hạ thủ lưu tình, Ngũ Long bang không chết người nào, nhưng toàn bộ đều bị hắn đánh tàn phế, không thể tiếp tục làm việc ác. Sau đó hắn còn tốn một ít công phu, lần nữa đem Tiểu Nguyệt vào bệnh viện, đưa cho Tiểu Đông ít tiền để chiếu cố, còn hiểu rõ hơn một chút về hai đứa nhỏ. Về phần sau này an bài cho hai đứa nhóc như thế nào, chỉ có thể chờ Tiểu Nguyệt tỉnh lại!
Tắm rữa xong, hắn đang chuẩn bị lên giường đọc sách, chuông điện thoại lại vang lên.
“Lão Đại, ngươi bắt máy đi! Nhất định là của ngươi a.” Mạnh hiểu dương mười phần khẳng định.
Tiêu tân cầm lấy microphone, quả nhiên là tìm hắn , nhưng khi nghe xong được hai câu, khuôn mặt hắn lại lộ ra vẻ lãnh đạm.