• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Tân ánh mắt lấp lánh quang mang, mặt lộ ra vẻ hưng phấn. Trong lòng Trần Chấn Hưng khẽ động. Xem ra, nhận thức vị tiểu huynh đệ có lẽ cao hơn một bậc. Nếu thật sự có thể dày công chịu khổ, có lẽ hắn sẽ giúp cho võ thuật Trung Hoa có thêm sức sống phát dương quang đại một lần nữa.

Nghĩ đến đây, Trần Chấn Hưng gật gật đầu, cười nói.

-Tiêu huynh đệ có chí khí này, đại ca sẽ nhất định giúp đệ một tay.

-Đa tạ Trần đại ca giúp đỡ!

Tiêu Tân mừng rỡ trong lòng, theo quy cũ thủ thế thi lễ với Trần Chấn Hưng một cái. Lần này, Trần Chấn Hưng là đại ca, tự nhiên sẽ không tránh né việc thi lễ, thái độ cũng rõ ràng thay đổi.

Nhớ tới vấn đề Tiêu Tân vừa đưa ra, Trần Chấn Hưng nói.

-Tiêu tiểu đệ, đệ vừa rồi hỏi "khách sáo nội tu" đối với võ giả nội gia chúng ta là theo đuổi một loại cảnh giới tối cao. Theo huynh được biết, cả nước số lượng người có thể đạt đến được cảnh giới ấy rất hiếm.

Tiêu Tân trong lòng kinh ngạc một trận nói.

-Khó như vậy? Trần đại ca chắc là đã chạm đến rồi a?

Trần Chấn hưng trưng ra bộ mặt tiếc nuối vạn phần nói.

- Nội gia công pháp chú ý đến lấy ý dẫn khí, lấy khí dẫn kình, thuận theo tự nhiên. Nội gia công pháp được chia làm hai loại, hai loại này khác biệt nhau cũng không chỉ ngàn dặm. “Hậu thiên” công pháp là một loại phương pháp tu luyện chuyển hóa ngoại khí, thông qua một loại phương pháp hô hấp độc đáo, lấy ý dẫn khí, đem hơi thở dẫn nhập vào trong cơ thể, chỉ vận chuyển trong kinh mạch, từ đó đem ngoại khí chuyển hóa thành nội khí, theo lời tục nhân thường gọi đó là “nội công”. “Hậu thiên” công pháp đòi hỏi võ giả phải có nghị lực và lòng kiên trì phi thường lớn, khi tu luyện thì vô tạp vô niệm, hết sức tập trung. Nếu không ý cảnh sẽ hoàn toàn bị phá vỡ, hơi thở hỗn loạn, nhẹ thì phế võ công, nặng thì thậm chí có thể bị tẩu hỏa nhập ma.

Ngập ngừng đôi chút, Trần Chấn Hưng nói tiếp.

- Về phần “Tiên thiên” công pháp, đó là ước mơ của tất cả võ giả, nhưng tuyệt đại bộ phận vô pháp đặt chân được đến cảnh giới đó. Cái gọi là “Tiên thiên”, chính là di trước thiên địa, thuận theo tự nhiên mà sinh ra, không cần cưỡng cầu mà tự nhiên vận chuyển, tự động đem ngoại khí hóa thành nội khí. Tỷ như thai nhi, thông qua cuốn rốn từ cơ thể mẹ truyền vào thai nhi đó chính là tiên thiên hơi thở, tự nhiên tuần hoàn, không cần điều khiển. Cho đến sau này khi sinh ra, cuốn rốn bị đứt, “Tiên thiên” chi khí lập tức bị vẩn đục “Hậu thiên” thay thế, từ miệng và mũi di chuyển đến hệ hô hấp, không thể trực tiếp cùng các bộ phận cơ thế phát sinh trao đổi, cho nên bị mất đi “Tiên thiên” chi khí. Nếu muốn thông qua tu luyện “Hậu thiên”, tìm lại “tiên thiên” chi khí, khó khăn có thể tưởng tượng ra.

Trần Chấn Hưng giải thích phi thường dễ hiểu. Tiêu Tân tuy rằng lần đầu tiên tiếp xúc, nhưng nghe rất rõ ràng. Lâm Hiểu Nặc cũng đồng dạng tinh thần đại chấn. Trước kia nàng từng nghe ông ngoại ngẫu nhiên nói qua cũng tương tự , nhưng chưa bao giờ được nghe rõ ràng tòan diện như thế này, trong lòng không khỏi sinh ra khát khao với cảnh giới Tiên thiên chi cảnh.

-Ân, ta cũng phải cùng với hắn cố gắng!

Thấy hai người bọn họ tập trung như thế, Trấn Chấn Hưng thở dài một hơi, tiếp tục nói

-Nói ra thật xấu hổ, từ khi lên năm huynh đã theo phụ thân thập luyện Thái Cực Quyền, đã 25 năm trôi qua, vẫn thủy chung vẫn dừng lại ở cánh cửa cảnh giới tiên thiên, mà vô duyên tiến tới. Trên thực thế đệ nói ”ngoại khí nội thu” chính là một cách nói khác của tiên thiên cảnh giới. Đến được cảnh giới tiên thiên võ giả có thể tùy tiện tự nhiên đem ngoại khí chuyển hóa thành nội khí, liên tu bất tận, vĩnh viễn không bị khô kiệt.

Nghe nói thế, Tiêu Tân hưng phấn đứng bật dậy. Căn cứ vào lời giảng giải của Trần Chấn Hưng, tình hình của hắn so với tiên thiên cảnh giới có chút tương tự, rồi lại có vẻ vô cùng giống nhau. Nội gia công pháp hay là tiên thiên hoặc hậu thiên, điều là hấp thu năng lượng không khí, sau đó thông qua phương thức chuyển hoán nó thành năng lượng, chẳng qua tiên thiên là tự động, hậu thiên là phải tự thân vận hành. Tiêu Tân cũng có chút bất đồng, hắn có thể dễ dàng đem năng lượng mặt trời mà trực tiếp hấp thụ vào trong cơ thế. So sánh hai cái, năng lượng mặt trời so sánh với năng lượng trong không khí, vô luận là chất hay lượng điều mạnh hơn gấp trăm ngàn lần.

Nói đúng ra, Tiêu Tân sau khi bị biến dị thì thân thể chính là một cái bình ác qui thu phát năng lượng mặt trời, có thể mang năng lượng mặt trời tiến nhập vào trong cơ thể chứa đựng trong đó tùy thời phát ra, tạo thành uy lực thật lớn:”Liệt hỏa thần quyền” hay gọi là “ Cú đấm năng lượng mặt trời”. Mặt khác, dị năng của hắn cũng là do các đơn hợp chất kết hợp thành phức thể hợp chất, tạo thành trụ cột chuyển hóa năng lương mặt trời.

Vào giờ phút này, Tiêu Tân rốt cục bỗng nhiên đại ngộ, nội tâm hưng phấn đến nỗi không còn bút mực nào để hình dung[chỉ còn keyboard mới hình dung dc ]

“Tiêu huynh đệ, đệ sao thế?” Trần Chấn Hưng nhẹ giọng gọi.

Tiêu Tân hồi tỉnh lại, vẻ mặt chân thành nói

-Trần đại ca, nghe một buổi thuyết giảng của huynh, còn hơn mười năm đọc sách. Đệ hiện tại đã có mục tiêu mới dành cho mình, nhất định sẽ không ngừng cố gắng phấn đấu hướng đến cảnh giới tối cao của võ học.

Hôm nay, sau khi nói ra lời này, hắn rốt cục đã tìm ra được con đường võ học của chính mình. Cảnh giới võ học tối cao, Tiêu Tân đã có được yếu tố cơ bản của “Võ”, mà chí cảnh hoàn mỹ của “ Thuật” là phải trải qua quá trình rèn luyện và không ngừng nỗ lực, mới có thể không ngừng nâng cao.

“Nói rất hay!” Trần Chấn Hưng gật đầu tán thưởng, hắn thở dài rồi nói:”Nếu phụ thân huynh bây giờ còn tại thế thì tốt biết bao nhiêu. Hôm nay nhìn thấy có người mạnh dạng đi tiên phong, phụ thân huynh nhất định sẽ cảm thấy rất cao hứng.”

Nghe thế, Lâm Hiểu Nặc ở một bên bỗng nhiên lên tiếng:”Trần đại ca nói cứ như ông cụ ấy. Huynh vẫn còn rất trẻ mà, chẳng lẽ huynh không thể cùng với đệ muội cố gắng hay sao?”

“Muội nói không sai!” Trần Chấn Hưng nặng nề gật gật đầu.

A ha ha~~~!..

Tức khắc, cả ba người đồng thời cười ha hả.

Sau đó, hai người nấn ná trong nhà Trần Chấn Hưng trong chốc lát, lúc này mới đúng dậy cáo từ.

Ra khỏi cửa, Tiêu Tân gọi điện thoại cho Mộ Dung Thanh Tư, biết được nàng đã về đến nhà, hắn nói cho nàng hay mình sẽ lập tức trở về ngay.

Lúc này, màn đêm đang dần buông xuống lòng đường. Tiêu Tân gọi một chiếc taxi đi đến trường đại học Z, sau đó đưa Lâm Hiểu Năc về nhà. Lòng hại người thì không có,nhưng vẫn không thể không đề phòng. Tả Dương Thanh ngày hôm qua không thực hiện âm mưu được, có thể hắn sẽ tìm một cách khác để báo thù. Đúng, Lâm Hiểu Nặc tuy rằng không yếu, nhưng nữ sinh một mình đi về nhà vào buổi tối, luôn luôn làm cho người lớn không yên tâm.

Xe taxi dừng trước cổng trường đại học Z. Tiêu Tân thanh toán tiền xe, cùng xuống xe với Lâm Hiểu Nặc.

Lâm Hiểu Nặc dịu dàng nói:”Tiêu Tân, từ nơi này đến nhà của tôi cũng không xa, anh không cần phải đưa tôi về!”

Tiêu Tân suy nghĩ một chút, cừơi nói:” Tôi phải đưa cô đến tận nhà mới yên tâm. Cô còn là một đại mỹ nữ, nếu gặp được sắc lang, tôi còn có thể trình diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân chứ, hắc hắc.”

“Miệng lưỡi trơn tru, anh không sợ Mộ Dung sư phụ ghen hay sao?”

Lâm Hiểu Nặc lập tức vui vẻ hẳn lên, cười ngọt ngào nói:”Cám ơn anh!”

Trong sân trường đèn đường lu mờ, hai người chầm chậm thả bộ đi trên con đường nhỏ. Cùng tiếp xúc với Lâm muội muội một thời gian , Tiêu Tân cảm nhận được nàng thực ra là một nữ nhân rất hoạt bát đáng yêu, không nhịn được buông lời cười đùa với nàng:”Lâm Hiểu Nặc, tôi xem cô cười rất đáng yêu, sao trong trường học luôn giữ bộ mặt như thế, lạnh cứ như khối băng ấy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK