“Các ngươi làm gì ở đây?”
Tiêu Tân giận dữ quát, nhìn bộ dạng và cử chỉ mấy tên kia cũng có chút doạ người.
Đáng tiếc những tên kia khi thấy Tiêu Tân thì nhất loạt khinh thường, ánh mắt đồng loạt hướng về phía sau hắn.
Khom người trước mặt người khác, nhếch miệng cười nói:“Lâm tiểu thư, Thiếu gia chúng ta đã đợi ở Hối Tân lâu hơn nữa ngày, mong tiểu thử nhanh tới.”
“Hắn muốn làm gì?” Trên mặt Lâm Hiểu Nặc phủ một tầng sương lạnh. Chống lưng của tên thiếu gia kia là bí thư thành ủy, cha của hắn, mà bối cảnh của Lâm MM cũng không khá hơn hắn là mấy. Nếu hai nhà vì thế phát sinh xung đột, ai thắng ai thua, quả thật rất khó biết.
Nói chuyện với Lâm MM là lão đại của bọn xã hội đen “Thất Nhân hộ” – khuôn mặt cười cười tên Hà Khả. Đừng nhìn vẻ bề ngoài của Hà Khả có bộ dạng thư sinh hay dân trí thức mà nhầm, kỳ thật hắn là một tên tâm ngoan thủ lạt. Trong bảy người thực lực của hắn chỉ dưới lão nhị “ Thiết quyền” Hổ Hán, nhưng tâm địa lại ác độc hơn.
Sở dĩ Tả Thanh Dương lần này nhờ “Thất Nhân Hộ” trợ giúp, là do lắng đến cây ớt nhỏ Lâm Hiểu Nặc không dễ đối phó, muốn bảy người “ Thất Nhân hộ” kiềm chế võ công cao cường của Lâm Hiểu Nặc, sau đó đem Tiêu Tân phế bỏ.
Cứ theo như lời Tả Thanh Dương là: “Ai dám cản bước chân của ta, ta khiến cho hắn cả đời nằm trên giường.”
Vì thế, Tả Thanh Dương mượn danh nghĩa của phụ thân để trao đổi điểu kiện, khiến cho cảnh sát thả lão tứ Mã Quốc Cường của “ Thất Nhân hộ” vừa bị bắt ra. Điều này khiến Hà Khả tự nhiên đáp ứng.
Loại này giao dịch hắc bạch này là chuyện thường. Hắc đạo sở dĩ tồn tại, cũng là do có ô dù trong bạch đạo, hắc bạch hỗn tạp, giúp đỡ lẫn nhau. Chính cái gọi là: Hắc đạo không dứt, không phải là không diệt muốn diệt, mà là không thể diệt được.
Nghe được câu hỏi của Lâm Hiểu Nặc, Hà Khả nhếch miệng cười đểu:“Lâm tiểu thư, hay là ngươi cứ theo chúng ta một chuyến đi! Đừng để các huynh đệ chúng ta phải khó xử.”
Lâm hiểu nặc trừng mắt nhìn đối phương đứng cạnh Tiêu Tân liếc hắn một cái:“Đừng để ý đến bọn chúng, chúng ta đi.”
Nói xong, nàng nháy mắt với Tiên Tân một cái, chuẩn bị đi ra với hắn. Thân hình của Hà Khả và sáu huynh đệ lập tức tản ra ngăn chặn hai người lại.
“Hắc báo, thằng này giao cho ngươi xử lý!” Hà Khả phân phó cho gã hán tử mặt đen đen đứng bên cạnh.
Nói xong, hắn cùng với năm huynh đệ thân hình vừa chuyển, bao vây Lâm Hiểu Nặc.
Hắc Báo cười hô hô đi từ từ tới trước mặt Tiêu Tân.
Trong lòng Lâm Hiểu Nặc rất khẩn trượng.
Cách duy nhất bây giờ là hạ gục sáu tên này, nhưng việc này đối với nàng thì nói dễ hơn làm. Đối phó với một hoặc 2, thậm chí là ba bốn người, nàng còn vài phần nắm chắc. Nhưng khi đối diện với sáu gã cao thủ ở đây, thì nàng chắc chắn ở thế dưới.
Hình dáng của Hắc Báo rất dọa người, thân cao 1m90, nặng 92kg, đầu trọc, khuyên mắt, một thân cơ bắp lộ rõ ra, làn da đen sáng bóng.
Hắn khinh khỉnh liếc nhì Tiêu Tân một cái:
“Nếu ngươi muốn sống lâu hơn, quỳ xuống, hướng ta dập đầu và cái, có lẽ ta sẽ suy nghĩ lại”
Tiêu tân mỉm cười nói:“Chỉ sợ ngươi nhận không nổi!”
Nói xong, hắn hạ hai chân xuống, dưới chân đột nhiên phát lực, toàn bộ thân thể giống như mủi tên nhọn phóng về phía trước.
Hắc Báo còn chưa kịp phản ứng thì trên ngực đã bị nên một quyền thật nặng. Quyền này của Tiêu Tân chỉ dùng năm thành công lực nhưng Hắc Báo vẫn chịu không nổi, gảy ba cái xương , một đoạn xương gảy lại cắm vào phổi khiến nội thương càng thêm nghiêm trọng.
Hà Khả nghe được bên cạnh vang ầm lên một tiếng, lập tức thấy Hắc Báo phun máu tươi, ngã ầm ầm xuống đất như tiếng gậy sắt đập vào ngọc thạch, nhất thời chấn động. Nhìn qua thấy tên Tiêu Tân đứng đó tuổi hình như rất trẻ vẻ mặt lại không có chuyện gì , khuôn mặt cực kỳ bình tĩnh.
“Lão Đại, Hắc báo đã bất tỉnh, bị thương rất nặng.” Lão ngũ Vu Hải Long cúi người kiểm tra một chút, kinh ngạc kêu lên.
Trong lòng Lâm hiểu Nặc mừng rỡ, thừa dịp bọn kia phân tán lực chú ý, liền chạy đến bên cạnh Tiêu Tân.
“Thì ra ngươi luôn giả heo ăn hổ!” Lâm hiểu nặc thấp giọng nói, trong lòng vừa mừng vừa sợ.
Cơ bản là nàng luôn nghĩ đến Tiêu Tân sẽ lành ít dữ nhiều, không nghĩ tới một quyền của hắn đã làm cho Hắc Báo bị thương nặng.
Hà Khả nheo mắt suy nghĩ, trong lòng thầm giật mình. Tên này thoạt nhìn qua còn rất trẻ, không ngờ còn khó giải quyết hơn Lâm Hiểu Nặc, khó trách Tả Thanh Dương phải mời đến huynh đệ bọn chúng.
Lúc này, lão Nhị _“Thiết quyền” Hồ hán đột nhiên nói mở miệng:
“Hắn là của ta!”
Hà Khả lập tức yên lòng. Trong bảy người bọn họ thì kungfu của lão nhị là đệ nhất. Cho dù là Hà Khả và năm người kia liên thủ lại cũng không phải là đối thủ.
Hồ hán từng là một gã đánh hắc đài cấp A, bằng vào một đôi thiết quyền, không biết bao nhiêu cao thủ nuốt hận trước hắn. Nửa năm ngẫu nhiên gặp một cơ hội, Hà Khả liền kéo hắn gia nhập “Thất Nhân hộ”. Từ đó về sau danh tiếng của “Thất Nhân hộ” trong hắc đạo ngày càng lớn, mà trong giới hắc đạo của phía nam cũng chiếm một thị phần nho nhỏ.
“Thiết quyền” Hồ hán bình thường rất ít ra tay, bữa nay đột nhiên mở miệng, hiển nhiên là đã bị Tiêu Tân chọc giận.
Nghĩ đến thằng trẻ tuổi trước mặt sẽ gặp kết quả gì, Hà Khả đứng cạnh liền vờ “ thỏ chết cáo khóc tang” .
“Thiết quyền xuất ra, chết không toàn thây”. Từ trước đến nay, những người bại dưới thiết quyền chỉ có một kết cục, là đầu bị hắn đánh cho một quyền liền “nở hoa”, tử trạng vô cùng thê thảm.
“Tiêu tân, hãy để hắn cho ta!” Lâm hiểu nặc theo bản năng liền che trước người Tiêu tân.
Nàng không biết này tên to khỏe này là ai, nhưng nhưng thấy trong mắt đối phương tràn ngập sát khí liền đoán hắn nhất định là cao thủ.
Tiêu tân lắc đầu nói:
“Yên tâm đi! Hắn chưa phải là đối thủ của ta.”
Lâm Hiểu Nặc liền cảm thấy rất ngạc nhiên.
Mà “Thiết quyền” Hồ Hán đứng đối diện lại cực kỳ giận dữ.
“Họ Tiêu , hôm nay ngươi chết chắc rồi.”
Nói xong, Hồ Hán liền làm tung ra vài quyền trước mặt đối phương, sau đó đem ta phải đưa lên trước miệng liếm vài cái( quá kink :-&), trong ánh mắt toát ra từng đợt sát khí, thấp giọng quát:
“Đến đây đi, đã lâu lắm rồi ta chưa đánh nát đầu người khác!”
“Tên kia đúng là thằng điên!”
Tiêu tân sắc mặt khẽ biến, chậm rãi lui về phía sau nửa bước.
Không phải hắn đang sợ hãi mà là đang súc tính lực lượng. Tên kia thực lực không kém, một khi toàn lực phát uy, sẽ rất điên cuồng, không thể khống chế được.
Bất quá, tiêu tân cũng không nghĩ bản thân sẽ thất bại. Chỉ bằng dị năng của hắn, là đã vào thế trên.
Hiện tại, hắn cần lo lắng có thể thắng hay không, mà là thắng như thế nào.
Hôm nay Hồ Hán đã gặp được khắc tinh xứng đáng, ai kêu hắn tự mình tìm khó.
Không đợi Tiêu Tân ra tay, Hồ Hán đã đi lên phía trước.
Quyền pháp của Hồ Hán nổi tiếng thực dụng. Đấm thẳng, đấm móc, đấm vòng, ba động tác cơ bàn của quyền anh này là quyền pháp của Hồ Hán.
Hắn đã dùng loại quyền pháp đơn giản như thế để tung hoàng trong giới hắc đài vài năm. Trong chốn võ lâm có câu châm ngôn, chính là “Dốc hết sức sẽ được việc”, ở trước lực lượng tuyệt đối, mọi kỹ xảo đều vô nghĩa.
Hồ Hán bằng vào lực lượng và tốc độ kinh người, đã hình thành uy danh “Thiết quyền” của chính mình.
Nhưng mà, mặc dù lực lượng của Hồ Hán vượt trội với người bình thường, thì dị năng của Tiêu Tân ở mức siêu nhiên, trong tương lại không xa sẽ đạt tới cảnh giới có thể hủy diệt mọi vật.
“Oanh!”
Nắm tay Hồ Hán biến thành búa tạ ngàn cân, trực tiếp đánh vào đầu Tiêu Tân, khóe miệng lộ ra một tia cười tàn nhẫn, giống như sắp được thấy hiên tượng đầu “nở hoa”.