• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Tân cùng Hiệp Mộng Thi gặp thoáng qua ngoài cửa phòng chơi đàn. Đối với vị đệ nhất mỹ nữ của trường đại học này, trong lòng Tiêu Tân cũng không hề sinh ra ý tưởng gì. Nhưng nghe xong một đoạn nhạc khúc, chỉ là thỏa mãn được chút lòng hiếu kỳ trong nội tâm mà thôi. Mỹ nữ thì như thế nào, không nhiễm khói lửa nhân gian thì như thế nào? Hết thảy chỉ là mây khói trước mắt.

Cái gọi là hoa hậu giảng đường bảng không biết là ai bình bầu ra tới? Nói vậy những mỹ nữ được liệt danh vào trong đó chưa chắc cảm giác tốt hơn. Cùng so sánh với sự kiêu ngạo và thỏa mãn, có lẽ phiền não càng nhiều hơn một ít. Tiêu Tân nhìn thấy Hiệp Mộng Thi vừa rời khỏi lầu, lập tức bị một đám ruồi bọ vây quanh, không khỏi càng đồng tình với nàng. Có lẽ, đây là cái giá phải trả của tiên tử lạc phàm trần.

Tiêu Tân đẩy cửa ra, Mộ Dung Thanh Tư đang ngồi trước cửa sổ đọc sách. Từ bên cạnh nhìn lại, hình dáng gương mặt của mỹ nữ lão sư dị thường tuyệt đẹp, mắt đẹp như sao, lông mày như phiến, hay cho một bức tranh mỹ nữ đọc sách.

“ Mộ Dung lão sư, cô tìm ta có việc?” Tiêu Tân nhẹ giọng hỏi.

“ Nga, ngươi tới rồi!” Chứng kiến Tiêu Tân đã đến, đôi mắt Mộ Dung Thanh Tư sáng ngời, kéo một chiếc ghế bên cạnh, ý bảo đối phương ngồi xuống. Nàng không có lập tức thuyết minh nguyên nhân, mà là đem ánh mắt hướng ra ngoài cửa.

Tiêu Tân quay đầu, nhìn thấy Hà Viên Tuyết thướt tha đi đến, trong lòng cảm thấy kỳ quái. Thực hiển nhiên, Mộ Dung Thanh Tư cũng gọi nàng tới, không biết mỹ nữ lão sư trong hồ lô đến tột cùng là đựng thuốc gì?

“ Hà Viên Tuyết, ngươi tới đúng lúc!”

Mộ Dung Thanh Tư lấy ly trà, rót cho hai người, sau đó nói: “ Tiêu Tân, nói vậy ngươi thật buồn bực a! Vào tuần sau, trong trường sắp sửa tổ chức một buổi văn nghệ đón tân sinh mới đến. Dựa theo trường học thống nhất yêu cầu, từng lớp học phải xuất ra hai tiết mục, thống nhất tham gia vào buổi văn nghệ.”

“ Chuyện đó có quan hệ gì tới ta?” Tiêu Tân hỏi.

“ Ngươi hãy nghe ta nói xong, không nên gấp gáp.” Mộ Dung Thanh Tư thâm ý nhìn Tiêu Tân, tiếp tục nói: “ Viện trưởng đem nhiệm vụ đề cử tiết mục giao cho ta, hơn nữa yêu cầu ít nhất phải có một tiết mục lấy được giải thưởng. Hai ngày nay, ta muốn hỏi các ban có ai đề cử tiết mục, nhưng ngoại trừ Viên Tuyết múa đơn, những tiết mục khác không có chỗ nào chiếm ưu thế. Bởi vậy, hiện tại chúng ta thương lượng một chút, hy vọng ngươi có thể cống hiến một tiết mục.”

Tiêu Tân rất buồn bực. Từ khi nhập học tới nay, hắn vẫn cúi thấp làm việc, không nghĩ tới chính mình không tìm người khác phiền toái, phiền toái lại luôn tìm hắn. Từ sự cố lần đó ra, hắn chỉ là tâm như nước, thầm nghĩ hảo hảo học xong đại học, tương lai chưa từng nghĩ nhiều.

Mộ Dung Thanh Tư sớm nhìn thấu ý tưởng của Tiêu Tân, cũng không tính toán buông tha hắn. Tiểu tử này bộ dạng tuy rằng không suất, nhưng có thực tài thực học, điển hình là giả heo ăn lão hổ. Mấy ngày này, nàng từ trong miệng biểu muội được không ít chi tiết về Tiêu Tân, cho nên định liệu trước, chuẩn bị không trâu bắt chó đi cày.

“ Mộ Dung lão sư, cô không phải lầm chứ? Cô xem bộ dáng này của ta, có thể lên được sân khấu sao?” Tiêu Tân lời nói không mặn không nhạt, một bộ dáng không chút hứng thú.

Hà Viên Tuyết ở một bên bật cười ra tiếng, nói xen vào: “ Tiêu Tân đồng học, ngươi cũng đừng giả vờ nữa! Người nào không biết trạng nguyên thi vào trường đa tài đa nghệ!”

“ Ngươi nói ta đa tài đa nghệ? Có lầm lẫn không?” Tiêu Tân chỉ vào miệng mình, vẫn không chút cảm xúc. Mắt của ngươi có vấn đề, hay là con giun trong bụng bản nhân, dựa vào cái gì liền nhận định được ta?

“ Đây là ta nói cho nàng!” Chứng kiến bộ dáng kinh ngạc của Tiêu Tân, Mộ Dung Thanh Tư có bao nhiêu vui vẻ. Người này tính cách quái gở, phải sáng tạo cơ hội, nhiều hơn cải tạo. Không thể để hắn ghim hàng trong bụng, còn phải khoe ra cho mọi người biết a!

Tiêu Tân vừa muốn mở miệng cự tuyệt, ai ngờ Mộ Dung Thanh Tư chỉ dùng câu nói đầu tiên lại đổ ngược trở về.

“ Ngươi dám thề với trời, sẽ không biết đàn ghi ta?”

Ách! Chứng kiến bộ dáng dào dạt đắc ý của Mộ Dung Thanh Tư, Tiêu Tân rốt cuộc hiểu được chỗ mấu chốt. Chính là học trò của mình trở thành nội gian. Trước đó vài ngày, hắn nhìn thấy trong phòng ngủ Hoa Phỉ Nhi có cây đàn ghi ta, trong lúc vô ý gảy vài cái, thuận miệng hầm hừ vài câu. Không nghĩ tới bị tiểu nha đầu nghe thấy, quay đầu liền nói cho biểu tỷ. Thật sự là buồn cười, còn tuổi nhỏ đã đi học mật báo, những vất vả cần cù dạy dỗ đã toàn bộ uổng phí.

Chứng kiến vẻ mặt buồn bực của Tiêu Tân, Mộ Dung Thanh Tư mừng rỡ khanh khách cười không ngừng. Hà Viên Tuyết nháy đôi mắt to xinh đẹp ở một bên trầm mặc không lên tiếng, hiển nhiên đối với tên thần bí này thực cảm thấy hứng thú. Tiêu Tân cũng không biết, gần đây da mặt của hắn đã khá hơn rất nhiều, không hề giống như nguyên lai chỗ trắng chỗ đen, dù là làn da phi thường thô ráp, màu da có chút đen, nhưng so sánh với lúc ban đầu thuận mắt hơn không ít.

Tiêu Tân suy nghĩ trong chốc lát, rốt cuộc tìm được cái cớ: “ Lão sư, có thể an bài người khác hay không? Diện mạo này của ta, cho dù lên sân khấu, cũng không lấy được giải thưởng.”

“ Ai nói, ngươi chỉ là làn da đen một chút, bộ dạng cũng không kém nha!” Mộ Dung Thanh Tư phản bác nói. Nàng cũng nhìn ra biến hóa gần đây của Tiêu Tân, vì hắn mà cảm thấy cao hứng tận đáy lòng.

“ Không thể nào! Các ngươi không phải hoa mắt chứ!” Trên trán Tiêu Tân u ám. Vì muốn ta làm tiết mục, lời này nói ra cũng quá giả dối a! Nếu nói diện mạo của ta còn không kém, như vậy Trư Bát Giới lại là siêu cấp suất ca, Phù Dung tỷ tỷ có thể gọi là tiên tử rồi!

Mắt thấy Tiêu Tân còn đang đùn đẩy, Mộ Dung Thanh Tư quyết định sử xuất đòn sát thủ, hành sử quyền uy của lão sư, tay phải vung lên nói: “ Không cần nói nữa! Chuyện này liền định như vậy. Hà Viên Tuyết đồng học, Tiêu Tân thuộc lớp ngươi, tiết mục của hắn do ngươi phụ trách.”

Quyết định xong, không hề cấp cho Tiêu Tân cơ hội cự tuyệt, Mộ Dung Thanh Tư tiếp tục nói: “ Tiêu Tân, ngươi chỉ là làn da còn thiếu chút nữa, không có gì quá lắm đâu. Ta có bạn tốt là bác sĩ thẫm mỹ, hai ngày nữa cho nàng xem ngươi, khẳng định không có vấn đề.”

Mắt thấy Tiêu Tân còn muốn lên tiếng, nàng trừng mắt, uy hiếp trắng trợn: “ Ngươi đừng quên, máy thí nghiệm lực lượng của nhà Hoa thúc là ngươi phá hư, giá trị hơn một vạn, bây giờ còn chưa bồi thường!”

Nghe được lời này, Tiêu Tân hoàn toàn không còn gì để nói. Hắn rốt cuộc hiểu được “ chỉ có đàn bà và tiểu nhân là khó nuôi nhất” Những lời này quả thực chính là chân lý, hơn hai ngàn năm trước Khổng lão phu tử hiển nhiên tràn đầy thể hội.

Rời đi văn phòng, Tiêu Tân buồn bực tới cực điểm, lại nghe Hà Viên Tuyết ở một bên nói: “ Tiêu Tân, ngươi trở về suy nghĩ lại, ngày mai tan học chúng ta nói chuyện, mau chóng sắp xếp tiết mục của ngươi.”

Tiêu Tân nhàn nhạt gật đầu, hướng ký túc xá đi đến. Trải qua nháo chuyện như vậy, hắn hoàn toàn không có tâm tình, hoàn toàn quên ước định với mấy người bạn cùng phòng.

Trở lại ký túc xá, hắn ngồi trước bàn thật lâu. Nếu diện mạo của ta xem không kém, thì có phải hai nàng bị mù rồi không?

Di, đây là có chuyện gì?

Tiêu Tân tùy tiện cầm lên chiếc gương nhỏ mà Mạnh Hiểu Dương hay dùng để chải đầu, nhìn mình liếc mắt. Đột nhiên, đồng tử của hắn rõ ràng nở lớn, quả thực không thể tin được hai mắt của mình. Không thể nào, đây là ta sao? Trong gương rõ ràng là một nam tử làn da ngăm đen, mày kiếm dày rậm, ánh mắt sáng ngời, ngoại trừ làn da mặt không tốt, so sánh với vài tháng trước quả thực hoàn toàn khác hẳn.

“ Quá tốt rồi!” Ở cửa sổ tầng năm trong ký túc xá truyền ra một tiếng gầm rú kinh thiên động địa. Trong khoảng thời gian ngắn, cả ký túc xá gà bay chó sủa, tiếng chửi mắng vang lên không ngừng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK