Đạo lý này rốt cuộc cũng đơn giản như vậy. Vào giờ phút này, Tiêu Tân đối với những suy nghĩ về võ học đã xảy ra biến hoá nghiêng trời lệch đất. Trước kia, hắn cùng với người khác cùng luận võ hay bàn luận chiêu thức bao giờ cũng lấy chiêu đối chiêu ý đồ ngạnh kháng muốn phá tan chiêu thức của đối phương. Hiện tại hắn rốt cuộc đã hiểu rõ một cái đạo lý chiêu thức là chết, người mới là sống.Cái gọi là " Vô chiêu thắng hữu chiêu" cũng không phải là nói vứt bỏ toàn bộ chiêu thức, mà là giống như là từng nhịp hô hấp vậy, đem chiêu thức biến thành một thói quen của cơ thể, hơn nữa rèn luyện phản ứng một cách thích hợp, thì sẽ rảo bước hướng tới cảnh giới vô chiêu này.Đối phương khi xuất ra chiêu thức, ta có thể theo đó đúng lúc mà dùng một cái thế né tránh hoặc phá giải. Đó là lí do vì sao nhiều môn phái xưa nay xuất hiện nhiều siêu cấp cao thủ, luyện đến cảnh giới tối cao thì cũng như trăm sông đổ về biển lớn, khó phân cao thấp.Chiêu thức không phân cao thấp, chỉ có võ giả là trình độ bất đồng. Chiêu thức cũng như vậy,người khác nhau xuất chiêu hiệu quả cũng hoàn toàn không giống nhau.
Nghĩ thông suốt điểm này, Tiêu Tân nhắm mắt lại lần thứ hai bắt đầu tiến hành diễn luyện lại chiêu số,tay chân đều cùng sử dụng. Lúc này, động tác của hắn không phải chỉ riêng có né tránh, mà là ở trước mặt triển khai thêm một đạo công kích.Đối thủ có bộ pháp linh hoạt, thì sẽ bị vây chặt lại phương vị di chuyển,đối thủ có tốc độ nhanh hơn so với hắn, thì tìm cách rút ngắn lại cự ly khoảng cách.
Nếu như bây giờ vị Đàm Thối Lão Sư năm đó mà đứng bên ở bên cạnh, khẳng định trông thấy sẽ phải sợ hãi mà thốt lên.Tiêu Tân hai chân vẫn sử dụng cước pháp Đàm Thối một cách nhuần nhuyễn,động tác như nước chảy mây trôi, chân trái hơi trầm xuống vững chãi, hai tay phách không , quyền ảnh như là Taek Won Đo, như là Không Thủ đạo,có mềm mại như Thái Cực Quyền, có cả Vô Ảnh Cước biến hoá kỳ ảo. Các loại võ công dung hợp lại thành một khối, hết lần này tới lần khác bổ sung hỗ trợ cho nhau, liên hoàn không ngừng, không có nửa điểm cảm giác đình trệ lại.
-Xoát... xoát... Đá thêm hơn mười cước nữa,rồi lúc sau đột nhiên ngừng lại.
Tiêu Tân trong lòng mừng như điên, ước hội hai ngày sau hắn không thể khẳng định được rằng chính mình có thể thủ thắng được. Nhưng vẫn còn không thể nói trước được điều gì,trải qua mấy ngày nay tìm tòi suy nghĩ, hắn đối với võ học thâm ảo cũng đã tiến một bước dài.
Đứng ở bên hồ, đối diện thắng với ánh mặt trời, Tiêu Tân hít thật sâu vài hơi,cảm thấy trạng thái tinh thần mình đã bước thêm một bước tiến vào một loại cảnh giới trước đây chưa từng gặp, toàn thân trên dưới đều căng cứng tràn ngập lực lượng.Hắn chợt nhớ tới " Lúc trước, sau khi nhìn thẳng vào ánh mặt trời, liền phát hiện ra mình có một loại cảm giác vô cùng đặc biệt liền không dám thử thêm một lần nào nữa". Hiện tại nhân lúc tinh thần đang ở trạng thái vô cùng thoải mái, sao không thử thêm một lần.
Nhắm chặt mắt lại, hít một hơi thật sâu,khi hai con mắt của hắn một lần nữa mở ra. Hiện tượng kì lạ phát sinh lúc trước một lần nữa lại tái hiện.
Ánh mặt trời thoạt nhìn đẹp quá ! Ánh sáng ấm áp đi qua con ngươi, phóng thẳng lên trên võng mạc, tiếp đó như hoá thành những dòng nước ấm áp theo trong đáy mắt chảy vào trong não bộ.
- " Oanh" đột nhiên có một tiếng nổ mạnh.
Trời ạ ! Tiêu Tân kinh ngạc phát hiện,bản thân chính mình lại có thể nội thị, đem tất cả bên trong cơ thể đều nhìn được rõ ràng. Bên trong có vô số những đạo kim tuyến màu sắc hoàng kim nhỏ li ti hình mắt lưới đang không ngừng khuếch tán, tu tập lại một chỗ bên trong lồng ngực, hình thành một khối cầu khá lớn,lơ lửng ở đó một lúc rồi cuối cùng tiến nhập xuống đan điền bên dưới tiểu phúc,cùng với một lớp sương mù lờ mờ dung hợp lại cùng một chỗ.
Loại trạng thái hấp thu ở bên trong không có một chút khách sáo nào vẫn không ngừng duy trì liên tục và đều tự động tiến hành.Không biết trải qua bao lâu, Tiêu Tân bỗng nhiên cảm thấy hai mắt truyền đến một trận đau nhức, vội vàng ngừng lại.
Sau một lát, Tiêu Tân cảm giác hai mắt không còn khó chịu nữa, đồng thời phát hiện ra màu sắc trong cơ thể đã ảm đạm đi rất nhiều,sợi kim tuyến nhỏ màu hoàng kim đã biến mất không trông thấy đâu, chỉ còn vùng đan điền thì có một khối cầu màu hoàng kim lờ mờ như sương vẫn không ngừng chậm rãi xoay tròn.
Tiêu Tân không biết khối cầu màu hoàng kim trông mờ ảo như sương kia là cái gì, nhưng loáng thoáng có một loại cảm giác,khí lực của mình đột nhiên có vẻ tăng lên, tác dụng như vậy nhất định là do khối cầu kia tạo lên.Nếu có thể nội thị cơ thể, không biết có thể khống chế được không?
Nghĩ đến đây, Tiêu Tân bắt đầu tập trung tinh thần,tay trái bắt đầu chậm rãi phát lực.
Ban đầu trong cơ thể không phát sinh chuyện gì dị thường, nhưng theo sức nắm của cánh tay, tình huống bắt đầu phát sinh thay đổi. Lực lượng ở cánh tay cảm giác như dồn lại rất nhiều, bên dưới đan điền khối cầu màu hoàng kim xoay chuyển càng nhanh, ở giữa khối cầu phát ra một đạo khí lưu mỏng manh màu vàng nhạt, xuyên vào các cơ bắp bên trong thân thể với tốc độ của mắt thường khó mà nhìn được, cuối cùng trong chớp mắt chạy thẳng lên cánh tay.
Lúc này, Tiêu Tân cảm thấy nắm tay bên phải của mình nóng rực dị thường, bên ngoài nắm tay phát ra những đạo quang mang màu vàng nhạt, trong lòng biết dị năng đã phát sinh.Nhìn xung quanh thấy không có người nào, vì thế trong miệng gầm lên một tiếng hơi nhỏ.Hắn nhanh chóng quét một vòng ra bốn phía xung quanh, hướng tới một tảng đá lớn phía bên cạnh bờ hồ đánh tới.
Hô ..! Một luồng liệt hoả cực kỳ bá đạo nương theo sau quyền kình mà tuôn ra ngoài.
Oanh! ~~~
Tảng đá lớn bỗng nhiên biến thành vô số những mảnh đá vụn, vương vãi hết lên trên mặt đất. Càng làm cho người ta kinh hãi chính là những mảnh đá vụn này đang bốc cháy hừng hực.
Trời ạ, chuyện gì xảy ra vậy? Lần trước ở nhà Phỉ nhi sử dụng toàn bộ lực lượng xuất ra cũng không có biến thái như này.Chẳng lẽ dị năng này đã tăng lên ?
Tiêu Tân bị một quyền này của mình hù doạ suýt nhảy dựng lên, đang định chạy lên dập tắt lửa, đột nhiên nghe được tiếng bước chân nho nhỏ ở đằng xa vọng lại, có tiếng người lớn kêu lên:
- Sao lại thế này ? Tiếng nổ mạnh dường như là từ bên này truyền đến.
Hỏng bét,nếu bị người khác phát hiện là ta làm, vậy thì nguy to rồi ! Tiêu Tân tâm tình hoảng hốt nhanh chóng hướng tới một phương hướng khác chạy trốn.Nhưng hắn chạy cũng không được xa, thì bên này cũng có người đang đi tới, hai mặt đều có người, không còn đường nào chạy trốn.
Dưới tình huống cấp bách,Tiêu Tân lại xoay người chạy lại về chỗ vừa rồi cách đó vài bước,thấy có người đi tới ben cạnh, ra vẻ ngạc nhiên hỏi:
- Vừa rồi người có nghe đươc tiếng nổ mạnh không ? Chúng ta cùng đi nhìn xem.
- Ta cũng vậy, nghe được cũng một mạch chạy tới đây.
Người mới đến không nghi ngờ gì, cùng Tiêu Tân tới bên kia xem xét.
Đi tới gần địa điểm xảy ra sự cố đã có bảy ,tám học sinh vậy quanh, trong đó còn có một vị lão sư bộ dáng trung niên, đứng chỉ trỏ, mặt lộ vẻ hiếu kỳ.
Đứng ở phía đầu tiên hiển nhiên chính là những kẻ yêu thích thiên văn học, một kẻ dẫn đầu phát biểu :
- Tảng đá này tự cháy từ bên trong, chẳng lẽ là thiên thạch ngoài hành tinh?
Bên cạnh, một gã nhất định là một chuyên gia về hoá học, tiếp tục phân tích nói:
- Ta xem như không giống, ta nhớ được rõ ràng mấy ngày hôm trước chỗ này là một tảng đá lớn, sao bây giờ lại toàn mảnh vụn? Lửa này cháy thật cổ quái, nửa ngày rồi mà còn không tắt. Không biết tảng đá này thành phần gồm có cái gì? Rất có thể bên trong có phot-pho.
-Chẳng lẽ lại giống với truyện Tây Du ký, có quái vật gì đó từ trong viên đá chui ra ngoài sao ?
Một gã đầu óc tưởng tượng quá phong phú, có lẽ là dân chuyên nghành tiếng Trung,hoặc có thể bình thường đã nghiên cứu khá nhiều mấy thể loại tiểu thuyết thần tiên ma quái tu chân.
- Đây là một cái sự kiện khủng bố, có người ở trong sân trường sử dụng thuốc nổ hoặc dùng súng bắn.
Một gã có vẻ am hiểu về trinh thám, có thể là kẻ điên rồ, hoặc là kẻ yêu thích quân sự, thích sự bạo lực.
Vị trung niên lão sư trả lời đơn giản nhất :
- Có phải là có người đã làm một trò đùa dai hay không ?
Mọi người xung quanh suýt thì té xỉu.
…….
Tiêu Tân ở bên cạnh âm thầm cười khổ,không nghĩ tới việc đánh ra một quyền lại có nhiều chuyện được suy tưởng ra như vậy.May mắn vừa rồi cái khó ló cái khôn, không có bị phát hiện, nếu không thì phiền toái lớn.
Trên tờ báo của trường đại học Z cùng ngày , phần tin tức có một cái tiêu đề được viết là [ Bên bờ hồ tại khoa Văn xuất hiện một đống đá đổ nát], bên trong thêm nếm đủ loại chuyện, loè loẹt, toàn những chuyện liên tưởng đầy kịch tính. Còn có một gã đồng học thậm chí đem chuyện này nói đến việc tổ chức khủng bố tập kích từ độ cao trên không, hơn nữa suy diễn ra một số sát thủ đã lẻn vào trong trường,đầu óc tưởng tượng không giống với bình thường.