• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không lâu sau đó, xe cảnh sát liền dừng phía bên ngoài bãi đổ xe của nhà hàng-“Tứ Hải Nhất Gia”. Tại hiện trường đã có một vài xe cảnh sát tới trước, vài cảnh sát bình thường đang sơ tán đám người đang hoảng sợ, ở dưới lầu một giới tuyến màu vàng được thiết lập tạo nên một khoảng cách an toàn.

“Sao lại thế này?” Âu Dương Đình phân phó cho đám người Mộ Dung Thanh Tư chờ trên xe, sau đó đi ra phía trước, hỏi một gã cảnh sát về tình hình trước mắt.

Tên kia cảnh sát hướng tới nàng hành lễ, lớn tiếng đáp:“Âu Dương cảnh quan, 20 phút trước có một nhóm người không rõ danh tính, mang vũ khí tiến vào lầu hai của Tứ Hải Nhất Gia, bắt cóc hơn một trăm nhân vật nổi tiếng. Trước mắt, quyền kiểm soát tòa nhà Tứ Hải Nhất Gia đã lọt vào tay bọn chúng.”

“Có xảy ra thương vong không? Còn những lực lượng kia thì khi nào đến.” Âu Dương Đình trầm giọng hỏi.

Viên cảnh sát hồi đáp:“Tình hình cụ thể không rõ lắm. Căn cứ theo những người nhìn thấy kể lại, sự tình phát sinh khi trong tòa nhà có vang lên vài tiếng súng. Đội trinh sát đang được đội trưởng Diệp Viễn dẫn đến.”

Vừa dứt lời, một trận tiếng còi hú của cảnh sát được truyền đến, trong nháy mắt lại có thêm vài xe cảnh sát tại hiện trường. Chỉ thấy một gã trung niêm dung mạo cương mãnh dẫn đầu đi tới, đúng là đại đội trưởng của đội trinh sát tên Diệp Viễn.

Câu mày nghe viên cảnh sát báo cáo tình hình xong, Diệp Viễn hướng đến các đơn vị ra lệnh. Lúc này, trong lúc vô ý hắn thấy Âu Dương Đình, mỉn cười với nàng, sau đó tiếp túc an bài mọi thứ.

“Diệp đội trưởng, Lí Minh dẫn một trung đội đặc công đến báo cáo! Xin chỉ thị.” Một gã cảnh sát được vũ trang, cúi chào báo cáo với Diệp Viễn.

Diệp Viễn gật đầu, trầm giọng nói:“Ngươi lập tức an bài hai tiểu đội theo mái nhà lẻn vào, tìm kiếm cơ hội nghĩ cách cứu con tin. Tổ bắn tỉa chọn vị trí thuận lợi yểm trợ.”

“Yes sir!” Lí Minh chuẩn bị rời đi, Diệp Viễn gọi lại nói tiếp:“Tình hình hiện tại của tội phạm còn chưa rõ, không chừng bọn chúng có mang theo lượng hỏa lực rất lớn, thậm chí có thể mang theo bom. Tự bản thân các ngươi phải nghìn lần cẩn thận, không thể xông vào.”

“Hiểu được” Lí Minh , nhanh chóng truyền lại mệnh lệnh cho cấp dưới .

“Hồ Ba dẫn tiểu đội thứ nhất, từ bên trái mái nhà phía sau, cẩn thận tiến vào.”

“Yes sir!”

“Mưu Thiên Hoa dẫn tiểu đội thứ 2, từ bên phải tường ngoài tiến vào lầu ba chờ đợi mệnh lệnh của tôi.”

“Yes sir!”

“Số 1, số 2 tổ bắn tỉa tìm kiếm vị trí, những tiểu đội còn lại tiến hành yểm trợ.”

“Yes sir!”

Mệnh lệnh được phát ra, tất cả cảnh sát bắt đầu hành động.

Trong lúc đó, trong nhà hàng Tứ Hải Nhất Gia thì cảnh tượng hoàn toàn bất đồng.

Đêm nay, nơi này đang ở tiến hành buổi hội tiệc của toàn bộ giới doanh nhân trong thành phố. Người tham dự chính là những quan chức cấp cao và quản lý các doanh nghiệp, đang xem biểu diễn ca nhạc và nâng chén phía dưới. Đột nhiên, một đám tội phạm mang súng xông vào, làm tất cả sợ tới mức hồn phi phách tán - hồn vía lên mây.

Nguyên nhân của lần bắt cóc này bắt là do một sự kiện làm sôi nổi dư luận trong nước lúc trước, tóm được “Nhị Lưu”. Nhị Lưu, tức hai huynh đệ Lưu Xuân Sơn cùng và Lưu Xuân Thủy, người Đông Bắc, trình độ văn hóa trung học, từng đi lính. Hai người bọn họ chỉ trong vài năm, ở sáu tỉnh Hoa Đông liên hành hơn mười vụ án cướp của giết người, làm chết và bị thương hơn ba mươi người dân vô tội, còn có bốn viên cảnh sát hy sinh.

Vì thế bộ công an phát lệnh truy nã trên toàn quốc. Trải qua hơn nữa tháng truy bắt gắt gao của cảnh sát, rốt cục tuần cuối cùng tháng trước ở Quảng Tây đã bắt được đại ca Lưu Xuân Sơn trong “Nhị Lưu” quy án, Lưu Xuân Thủy may mắn, chạy đâu không rõ. Ngày mai chính là ngày Lưu Xuân Sơn ra tòa kết án, Lưu Xuân Thủy vì nghĩ cách cứu ca ca, bí mật thuê vài tên sát thủ trong xã hội đen, sau đó điên cuồng bắt lấy con tin trong này, uy hiếp cảnh sát thả người.

Lúc này, Lưu Xuân Thủy trong tay cầm một khẩu sung lục 54 là hàng Trung Quốc, đang nói chuyện với phó thị trưởng thành phố Z Nghiêm Chính Giang, người nắm quyền lớn nhất ở đây.

“Họ Nghiêm , tập tức gọi điện đến cục cảnh sát bảo họ thả đại ca Lưu Xuân Sơn của ta ra.”

Phó thị trưởng Nghiêm Chính Giang tính cách cứng đầu, đề cao tính nguyên tắc. Đối mặt với họng súng lạnh như băng chỉa vào đầu, vẫn không chịu cúi đầu với tội phạm, không chút do dự nói:“Điều đó không có khả năng, cho dù ngươi đánh chết ta, ta cũng không gọi cú điện thoại này.”

“Ngươi không gọi sao? Ta cũng không tin tìm không được người khác?”

Vừa dứt lời, Lưu Xuân Thủy bóp cò. Chỉ nghe “Oanh” một tiếng, cái đầu của Nghiêm phó thị trưởng đáng thương bạo tạc, trán thủng một lỗ, chết không nhắm mắt, cái gáy bị toác ra một lỗ máu to như nắm tay. Trên mắt Lưu Xuân Thủy đầy máu tươi, chỉ tùy tiện lau qua một chút, một cước đá thi thể của Nghiêm Chính Giang xuống dưới.

Trước khi đến đây, lưu Xuân Thủy đã điều tra thân phận của những vị khách cớ mặt hôm nay, ánh mắt đảo qua, dừng ở trên người thư ký trưởng của thành phố Tiền Đức Danh.

Phát súng vừa rồi làm kinh sợ toàn trường, làm mọi người kinh hãi lo lắng không biết người kế tiếp sẽ là ai. Tiền thư ký vốn run sợ trốn trong góc, vốn tưởng rằng sẽ không bị đối phương phát hiện, nhưng vẫn bị Lưu Xuân Thủy kéo đi ra.

“Ngươi có phải là muốn đi theo với hắn?” Lưu Xuân Thủy cầm khẩu súng, lấy áo của Tiền Đức Danh lau vài cái, sau đó dụng chĩa thẳng vào huyệt thái dương trên đầu đối phương, giọng nói lạnh lẽo hỏi han.

“Ta......” Tiền Đức Danh sợ đến mức khuôn mặt trắng bệch, căn bản nói không ra lời. Lưu Xuân Thủy cảm thấy dưới chỗ người này đứng có chút trơn trợt, lúc này mới phát hiện đối phương đã tè ra quần .

“Những người làm quan các ngươi đều là lũ phế vật khốn nạn!” Lưu Xuân Thủy lạnh lung buông một câu, đánh Tiền Đức Danh ngã xuống đất, cầm súng đục một lỗ vào chân trái của hắn.

Tiền đức danh kêu thảm một tiếng, vì quá đau nên đã bất tỉnh.

Lúc này, bộ đàm đeo trên vai Lưu Xuân Thủy truyền đến giọng nói trầm thấp:“Thủy ca, có cớm đang ở tới gần.”

“Chắc không?”

Khuôn mặt đỏ như máu lộ ra vẻ tàn nhẫn, giọng nói Lưu Xuân Thủy lạnh lùng:“Vậy hãy cấp cho mấy tiểu tử cảnh sát đó một ít kẹo đồng nào. Bảo các huynh đệ, cứ theo kế hoạch mà làm. Nếu bọn người kia không từ bỏ ý định, hãy bồi tiếp bọn họ cho tốt!”

※※※※※※

Diệp Viễn nhìn những cái xách dưới đất, vẻ mặt xanh mét. Đối thủ hôm nay quá độc ác, trước đó đã bố trí thuốc nổ dưới lầu, chỉ chờ người tới cửa chịu chết.

Còn chưa trược tiếp giao thủ với đối phương, đã 7 chết 3 bị thương, trận đầu đã hoàn toàn thất bại. Thấy các huynh đệ vô duyên vô cớ bỏ mạng, lửa giận của trung đội trưởng Lí Minh dâng lên, liền đấm gió một cái, cầm cây súng máy bán tự động chuẩn bị xông vào.

“Đứng lại!” Diệp Viễn gầm nhẹ một tiếng, kêu Lí Minh trở về. Lấy tâm trạng Lí Minh lúc này, đi vào cũng chỉ chịu chết. Hiện tại chi tiết đối phương như thế nào còn chưa nắm bắt được, làm sao đọ sức được với hắn.

Đúng lúc này, di động của Diệp Viễn vang lên. Mới vừa bắt máy bên trong đã truyền đến một âm thanh hoảng sợ.

“Lão Diệp, ta là Lưu Quốc Bân bộ trưởng bộ truyền thông......”

Người này còn chưa nói xong, thì đã vang lên một giọng nói lạnh lẽo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK