• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời điểm Tiêu Tân đang ngồi trên xe bị áp giải đến đồn công an, Tả Dương Thanh lại đang phát nộ tại nhà. Vừa rồi, hắn được tay sai của mình báo cáo, Lâm Hiểu Nặc bị tạt axit sunfurit trúng làm bỏng cánh tay, tức đến nỗi trán đầy gân xanh.

“Một đám phế vật! Ngay cả một việc nhỏ như vậy mà cũng làm đếch xong! Mày giao cho ai làm?” Tả Dương Thanh rống lên.

Trong điện thoại âm thanh run run trả lời.

-Là...là hầu tam!

-Con mẹ nó mày là một thằng óc heo, nó như vậy mà mày cũng tạt ko trúng nó hay sao. Thằng họ Tiêu nó một đống như thế sao mày không tạt, làm thế nào mà lại tạt trúng người Lâm Hiểu Nặc? Thằng ngu đó bây giờ đang ở đâu?

Người nọ lau lau mồ hôi lạnh trên trán, run run nhỏ giọng nói vào microphone.

-Nó..nó chết rồi. Là bị tên họ Tiêu đó đá chết.

“Chết rồi?” Tả Dương Thanh thất kinh, vẻ mặt lập tức thay đổi, đứng bật lên cười ha ha.

-Chết thật tốt! Thật con mẹ nó chết quá hay!

Bên kia đầu dây nói tiếp.

-Tôi vừa được tin, cảnh sát đã áp giải tên họ Tiêu đó đi rồi.

“Đúng không?” Tả Dương Thanh ngưng cười một lúc, Sau đó càng cười vui vẻ hơn.

-Tên tiểu tử họ Tiêu, chính là do mày muốn chết. Vào đồn cảnh sát, mày đừng mong có mạng trở ra.”

Nói xong, hắn ngắt điện thoại, tiếp tục gọi thêm một cú điện thoại nữa.

※※※※※※

Mộ Dung Thanh Tư hay tin người yêu gặp phải chuyện không may, vội vàng đến bệnh viện. Lại nghe được tin là Tiêu Tân đã bị cảnh sát mang đi. Nàng chạy nhanh đến đồn công an......

Nàng muốn nộp tiền bảo lãnh cho Tiêu Tân.

Viên cảnh sát tra hồ sơ một lúc, gương mặt không chút biểu tình nói:”Xin lỗi, người này là nghi phạm giết người, không thể thăm tù và nộp tiền bảo lãnh.”

“Anh ấy như thế nào lại giết người?” Mộ Dung Thanh Tư nhất thời tinh thần phát hoảng. Vừa nãy gọi điện thì nghe nói mọi việc điều tốt, tại sao một chút liền xảy ra chuyện lớn như thế này. Bây giờ phải làm sao bây giờ? Đúng rồi, Đình đình, phải tìm Đình đình để nghĩ cách.

Mười lăm phút sau, Âu Dương Đình chạy đến đồn công an, nghe Mộ Dung Thanh Tư kể rõ tình hình, không nói hai lời lập tức móc điện thoại.

-Đội trưởng Hiệp, chào anh, em là Âu Dương Đình. Có chuyện cần anh giúp đỡ, lập tức đến đồn công an xx một chút, em ở đây chờ anh.

-Cái gì, anh đang họp?

-Không được, lập tức đến đây. Chuyện này rất quan trọng. Nếu anh không đến đây trong vòng nữa tiếng nữa, chuyện anh với em chấm dứt.

Nói xong mấy câu, Âu Dương Đình ngắt điện thoại, thầm thở dài một hơi, an ủi Mộ Dung Thanh Tư hiện đang bấn loạn bên cạnh.

-Bạn đừng nóng vội, trước tiên hãy kể rõ ràng mọi chuyện cho mình biết. Rồi mọi chuyện sẽ có cách giải quyết thôi.

※※※※※※

Tiêu Tân cảm thấy cực kỳ quái dị. Hắn ở trong phòng thẩm vấn mấy tiếng rồi, nhưng chẳng thấy ai vào ghi chép hỏi han gì. Chẳng lẽ cảnh sát đã điều tra xong? Từ khi nào hiệu suất của bọn họ lại tăng cao đến như thế? Không đúng, không lý nào cả những trình tự cơ bản cũng bị bỏ qua.

Đúng lúc này, một gã cảnh sát viên mở cửa bứơc vào. Đi vào cùng với hắn còn có hai người, một nam một nữ, diện mạo bình thường, điều mặc y phục bình thường.

Tên cảnh sát nói nhỏ với đôi nam nữ một hai câu, sau đó đi ra ngoài ra và một lần nữa cánh cửa bị đóng chặt lại.

Hai người nọ ngồi xuống trước mặt Tiêu Tân, ánh mắt lom lom nhìn hắn, cả nữa ngày sau vẫn không nói tiếng nào. Trong khoảng thời gian đó, không khí trong phòng đè nén nặng nề dị thường, chỉ có tiếng vang “ong ong~~” phát ra từ bóng đèn huỳnh quang ở trên tường.

Đối phương mới vừa vào cửa, Tiêu Tân lập tức nhận ra một người nữ tử trong hai người, trong lòng chợt cảm thấy bất an. Chuyện gì thế này? Nàng như thế nào lại xuất hiện ở đây? Hôm đó rõ ràng che mặt, giao thủ không đến hai lần, nàng không có khả năng nhận ra ta nha!

Đang miên man suy nghĩ, người nữ tử mở tập văn kiện trong tay, đứng lên lớn tiếng đọc:

-Tiêu Tân, nam, 19 tuổi, năm 2009 thi đậu thủ khoa trường cao đẳng, cùng năm 2009 trực tiếp trúng tuyển vào trường đại học Z với thành tích Thủ Khoa.

Ngày x tháng 10, trong khi học quân sự đả thương huấn luyện viên Lôi mỗ.

....

Ngày x tháng 11, hủy hoại phương tiện chữa bệnh bị giam vào trại tạm giam, sau đó được thả ra.

Ngày xx tháng 11, lọt vào vòng vây băng nhóm xã hội đen “ Thất nhân bang” vây công, đả thương hai người.

Phần văn bản ghi chép là khoảng thời gian cuối cùng vào ngày hôm qua, một ít sự kiện trọng yếu điều được miêu tả. Người nữ tử niệm kinh một hồi lâu, rốt cục cũng dừng lại, cười như không cười nhìn Tiêu Tân, hơi có vẻ khiêu khích nói:”Tiêu Tân đồng học, xem ra ngươi rất thích sử dụng bạo lực nha!”

Tiêu Tân lúc vừa nghe thấy tư liệu về mình, cảm thấy có chút giật mình, nhưng sau khi nghe xong, dần dần hiểu được, trong lòng bình tĩnh lại, âm thanh lạnh lùng nói:”Các ngươi là cục an toàn quốc gia?”

-Ân, ngươi cũng biết

Nữ tử có chút sửng sốt, cùng với tên nam tử kế bên liếc mắt với nhau một cái, tiếp theo nhìn Tiêu Tân nói.

- Xin tự giới thiệu một chút, ta tên Hồng Vũ, hắn tên là Kinh Lôi, điểu thuộc cục bộ an toàn quốc gia.

Nói xong, hai người đưa ra một ít tài liệu để chứng thực. Kế tiếp, nữ tử mở trang kế tiếp của tập văn kiện, tiếp tục đọc.

-Tiểu sở, nam, 25 tuổi, vốn là trung đội trưởng chi đội đặc biệt phòng cháy chữa cháy xã h, trong 5 năm liên tục đạt được danh hiệu đặc biệt, đạt được “nhất đẳng công*” một lần, “nhị đẳng công*” hai lần, “tam đẳng công*” năm lần. Tháng 3 năm 2008, một lần làm công vụ phòng ngừa bạo lực ở bệnh viện, bị boom nổ trọng thương và hy sinh, sau đó thi thể bị mất tích trong khi hỏa táng.

[p/s: Một loại hy chương phân theo cấp bậc]

Đọc xong, nữ tử lại một lần nữa đem ánh mắt dời về phía Tiêu Tân, lạnh nhạt nói.

-Nghe xong cái này, ngươi không nghĩ ra đựơc chuyện gì hay sao?

Tiêu Tân nhướng mày lên, lạnh nhạt nói.

-Quả nhiên không hổ danh là đặc công của cục an toàn quốc gia, không điều gì có thể che mắt được các ngươi.

Nhìn bề ngoài, hắn có vẻ bình thản như không có chuyện gì nhưng trong lòng lại lầm bầm chửi thầm. Thật sự là không có đạo lý, cục an toàn quốc gia là cơ cấu lệ thuộc trực tiếp vào trung ương, so với địa phương bình thường phải lợi hại và quan trọng hơn chứ, sao tự nhiên lại chú ý vào một nhân vật nhỏ bé như mình chứ.

“Nói như vậy ngươi thừa nhận mình là Tiểu Sở?” Nữ tử hỏi.

-Đúng!

Thấy đối phương thẳng thắn, nữ tử sắc mặt hơi trầm xuống, trở nên nghiêm túc dị thường.

-Tiếp theo, ta muốn hỏi ngươi một vấn đề, mong ngươi thành thật trả lời.

Tiêu Tân nghiêng nghiêng đầu, giọng điệu cợt nhã nói.

-Các ngươi muốn biết cái tên bịt mặt trong nhà hàng “Tứ Hải Nhất Gia” tối hôm đó có phải là ta hay không đúng không?

“Thực sự là ngươi!” Tên nam tử trầm mặc cả nữa ngày bên cạnh, nghe đến câu hỏi Tiêu Tân vừa hỏi ngược lại, ánh mắt lập tức sáng ngời, hưng phấn kêu lên ầm ầm. Người nữ tử liếc hắn trừng mắt một cái, tên nam tử lập tức ngoan ngoan ngậm miệng lại.

“Các ngươi làm sao tìm được ta?” Tiêu Tân sắc mặt trầm xuống, âm thanh trở nên âm hàn lạnh lẻo.

Nữ tử sắc mặt khẽ biến, định trả lời. Hai hàng lông mày Tiêu Tân nhướng lên, lạnh nhạt nói tiếp.

-Các ngươi mò theo tên vương bát đản tạt axit sunfurit hoài nghi đến ta à?

Nữ tử cười khanh khách .

- Quả nhiên không hổ là thủ khoa của trường Cao Đẳng, chỉ số thông minh so với người thường cao hơn rất nhiều a. Nếu như vậy, bọn ta không nhiều lời nữa.

Nói xong, từ trong túi văn kiện dày đặc hé ra một vài tờ giấy A4 lớn nhỏ, sau đó đem nó đổ trước mặt Tiêu Tân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK