• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đang!” Một gã giám ngục đẩy cánh cửa sắt của phòng giam, nói với Tiêu Tân:“Vào đi , đây là phòng của ngươi.”

Tiêu tân chậm rãi đi vào, tùy ý quan sát một chút. Phong giam này không lớn, trái phải đều treo cùng một loại giường sắt, trong phòng tràn ngập một mùi hôi khó ngửi, trên tường treo đồ đạc loạn xạ, thậm chí có cả một bức tranh hiện lên những đường cong của một nam một nữ đang XYZ.

Cánh cửa sắt vừa mở ra, vài tên tội phạm trong phòng giam đứng lên, chỉ có một tên lười biếng ngồi tựa lưng bên giường dưới, cầm một cái dũa móng tay, ra vẻ hờ hững.

“Lính mới, ngươi phạm tội gì?” Một gã phạm nhân mở miệng hỏi nói.

Tiêu Tân thuận miệng nói:“Đánh nhau.” Nếu ăn ngay nói thật là chỉ đập vỡ cái bàn trong bệnh viện đã phải vào trại giam thì ai sẽ tin những lời này?

“Yêu a! Nhìn bộ dạng thư sinh của ngươi mà cũng ngang tàng vậy à ?” Tên phạm nhân cười lạnh nói.

Trong lúc nói chuyện, vài tên phạm nhân đã đến gần, trừng mắt nhìn Tiêu Tân, hiển nhiên không có hảo ý.

“Biết quy củ ở đây không?” Gã phạm nhân lúc nãy đắc ý hỏi. Tên mới tới này tuy rằng cao lớn, nhưng song quyền khó địch tứ thủ, có thể đem hắn chỉnh lại một chút

Tiêu Tân quét mắt liếc đối phương một cái, tất nhiên trong lòng đã hiểu rõ. Đêm trước hắn đã ở trong phòng thẩm vấn, sáng ra đã bị dắt vào trại tạm giam, hiển nhiên người đứng phía sau chính là tên cảnh sát hỗn đán kia vu khống tội danh. Hắn từng nghe qua trong tù giam có một ít quy định. Thấy bản thân mới tới không lâu, mấy tên kia tính lại tìm đến gây phiền phức, nên rất buồn cười

“Chậm đã!” Tiêu Tân thấy bọn kia chuẩn bị ra tay, đột nhiên lên tiếng

Vài tên phạm nhân hơi bất ngờ, đã thấy một tay Tiêu Tân che trước mặt, một tay tùy ý bắt lấy một thanh sắt rỗng ruột ở giường, ngón tay chợt phát lực, hừ lạnh nói:“Các ngươi nghĩ lại có muốn thử hay không?”

“Trời ạ!” Tất cả phạm nhân đồng thời biến sắc, miệng húp một ngụm khí lạnh. Thanh sắt rỗng ruột kia rõ ràng bị Tiêu Tân tùy ý sờ qua, không ngờ đã biến thành gậy sắt. Trên cây gậy sắt rõ ràng còn in thấy năm dấu vân tay có thể phân biệt rõ ràng, nhìn rợn cả người.

“Chúng ta ....!” Một tên phạm nhân tiến lên sờ sờ, chỗ đó tựa hồ hơi nóng, không khỏi phát ra một tiếng hô nhỏ. Đem thanh sắt rỗng ruột biến thành gẫy sắt, cần có bao nhiêu khí lực? Gã mới tới này có phải là người không? Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người tiến thoái lưỡng nan, không biết như thế nào cho phải. Ra tay thì đánh không lại, không ra tay thì sợ mất hết mặt mũi.

“Hổ ca, phải làm sao bây giờ?” Tròng mắt tên phạm nhân nói chuyện khi nãy di chuyển, cúi xuống bên lão đại nói nhỏ.

Tên lão đại được gọi Hổ ca ngồi đối diện, thấy được rất rõ ràng động tác của Tiêu Tân. Hiển nhiên, người vóc dáng cao to tuổi tác lại nhỏ nên không xem trọng, ai ngờ ai xui xẻo còn chưa biết. Chỉ là, giám trưởng trại giam đã đem phân phó cho mình chỉnh đốn lại tên này, bây giờ không biết phải kết thúc như thế nào?

Tâm tình Hổ ca đang rất buồn bực, đã thấy Tiên Tân đi tới ngồi xuống đối diện hắn.

“Ngươi gọi là Hổ ca?” Giọng nói Tiêu Tân trầm thấp, cặp mắt lóe điện, giống như có thể ra tay bất cứ lúc nào.

Trong lòng Hổ ca khẽ ru lên. Trước khi vào đây, tên tuổi của hắn trên giang hồ có thể xem như số 1 làm một nhân vật nổi danh, nhưng cũng chưa thấy được nhân vật nào như vầy. Ánh mắt của đối phương như một mũi tên đâm thẳng vào trong đấy lòng hắn, nhất thời mồ hôi lạnh chảy ra ròng ròng, hai chân nhũn ra, toàn thân nổi lên cảm giác vô lực.DCM, tên vương bát đản nào dám đưa ra chủ ý rắm thối như thế này? Lại đem một tên sát thần nhét vào trong phòng giam này, không phải muốn hại chết ta sao?

“Vị đại ca này xưng hô như thế nào?” Tâm niệm xoay chuyển như điện. Hổ ca quyết định cúi người với đối phương, bằng không ngay cả bản thân chết như thế nào cũng không rõ.

Đối với hành động của Hổ ca, những phạm nhân khác cũng không cảm thấy kỳ quái. Quy cũ nơi này chí là cường giả vi tôn, nắm đấm ai cứng người đó sẽ là lão đại. Nếu Hổ ca đối địch vời người kia thì nhất định là ngại sống quá lâu hoặc thần kinh có vấn đề.

“Ta tên Tiêu Tân!” Ánh mắt Tiêu Tân phóng ra xa, không thèm nhìn đối phương nữa.

Hắn cũng không muốn làm lớn chuyện, để tạo cho những tên hãm hại kia một cơ hội. Huống hồ hắn biết khí lực mình lớn, khi ra tay, khẳng định không kiềm chế được, hậu quả có khi sẽ là mấy mạng người. Kiếp nạn qua đi, dung nhan cũng hồi phục, lòng tự tin của hắn theo đó cũng dần khôi phục, tính tình và suy nghĩ đã biến đổi rất lớn, cách hành xử trong cuộc sống càng thêm trầm ổn, lời nói hành vi đều toát lên phong phạm của cường giả. Lần này bị hãm hại, ngày khác ổn định hắn sẽ bào thù. Còn tên bác sĩ đang đắc ý kia nếu như biết được đã chọc phải một đại phiền toái, có khi tối nay lại gặp ác mộng.

“Tiêu ca đúng không! Về sau cứ gọi ta là a Hổ được rồi! Có chuyện gì cứ việc sai bảo.” khí thế của Hổ ca khi gặp Tiêu Tân có phần giảm bớt, nhanh chóng khom lưng hướng tới đối phương giao hảo.

Tiêu Tân hướng đối phương gật đầu nói:“Tao chỉ có một yêu cầu, đừng có mà chọc đến tao, nếu không tao sẽ không khách khí!”

“Hiểu rồi! Hiểu rồi!” Hổ ca cúi đầu khom lưng lấy qua một cây thuốc là, mời Tiêu Tân một điếu, sau đó quay đầu qua chỗ khác, lớn tiếng hô lên:“Đây là Tiêu ca, các huynh đệ có nghe thấy không?”

“Tiêu ca, chúng ta đều hiểu được!” Vài tên tội phạm khong người xuống, ra vẻ là tiểu đệ.

Tiêu Tân cũng không muốn liên quan nhiều đến hắc đạo, nên không thèm để ý. Quả nhiên là “Ác nhân sợ nhất ác nhân diệt”, hẳn chẳng qua mới biểu lộ một chút thủ đoạn, bọn người kia lập tức biến thành những tên ăn hại chuyên bắt nạt kẻ yếu. Nhớ tới hai huynh muội tiểu Đông trong bệnh viên, không biết bây gời như thế nào? Mình tuyệt đối không thể ở quá lâu trong này, phải nhanh chóng tìm cách ra ngoài.

Nhưng mà, cuộc sống trong tù của Tiêu Tân cũng hơi ngắn. Chỉ vừa nằm xuống giường chưa đến hai giờ, phía ngoài đã có người kêu tên hắn.

“Tiêu tân, ngươi có thể ra ngoài!”

“Có chuyện gì?” Tiêu tân chưa kịp hiểu vấn đề. Tên quản lý trại giam đã đi vào thu gom tất cả đồ đạc chỗ hắn.

Sau một lát, Tiêu Tân đơn độc đứng bên ngoài cửa lớn của đồn cảnh sát. Những tên cảnh sát đó đang làm cái quỷ gì? Đem hắn đưa vào trại tạm giam, lại không biết lý do gì mà thả ra. Cuối cùng chuyện này là thế nào?

“Tiêu tân!” Cách đó không xa truyền đến một giọng nữ.

Tiêu tân xoay người lại, thấy một người có thân hình xinh đẹp đứng bên cạnh chiếc BMV màu đỏ, đang ngoắc tay với hắn.

“Mộ Dung lão sư, cám ơn cô!” Tiêu tân bừng tỉnh hiểu ra, đi đến gần, âm thanh chân thành nói.

Vừa rồi, hắn cảm thấy có người giúp đỡ, nhưng lại không nghỉ đến là nàng. Chỉ là, chuyện này thật đúng là kỳ quái. Mình gặp chuyện không may mới một thời gian ngắn, nàng là làm sao mà biết được? Lại có thể nhanh chóng đem mình ra từ trại tạm giam. Thế lực sau lưng vị lão sư mỹ nữ kia có thể không đơn giản .

“Cảm ơn là được rồi!” Ánh mắt Mộ Dung Thanh Tư hiện lên một tia tiếu ý, có vẻ như rất đắc ý. Không biết tại sao, mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tiêu Tân, trong lòng nàng hết sức cao hứng.

“Mộ Dung lão sư, làm sao cô biết ta gặp xui xẻo?” Tiêu tân nhịn không được hỏi.

“Lên xe rồi nói!” Mộ Dung thanh tư mở cửa xe, ngồi vào vị trí người lái, Tiêu Tân ngồi ghế phụ, chậm rãi khởi động xe.

Mộ Dung thanh tư tất nhiên cũng là một người thích tốc độ . Chiếc xe BMV màu đỏ phóng như điện về phía trước, như con cá bơi trong biển lớn, thỉnh thoảng vượt qua vài chiếc xe phía trước.

Vừa lái xem vừa nhìn qua bên cạnh, Mộ Dung Thanh Tư có chút thất vọng. Nàng tiếp túc truy hỏi vấn đề, nhưng lại không nghĩ tới người này lại nhàn nhã nhắm mắt lại dưỡng thần, dường như bỏ lại mọi chuyện sau lưng. Thật là buồn cười, bản thân hao hết tâm tư trợ giúp đối phương, nhưng hắn ngoài câu cám ơn cũng không nói được gì thêm!

“Này!” Mộ Dung Thanh Tư nhịn không được kêu lên.

“Có chuyện gì sao?” mắt Tiêu Tân hơi mở ra, dường như thấy không có việc gì hừ một tiếng. Bộ dạng hiện tại của Mộ Dung Thanh Tư có vẻ rất oán trách, không có điểm nào giống giáo viên,ngược lại lại giống một cô gái có tính cách đáng yêu.

Mộ Dung thanh tư tức giận phồng quai hàm, đột nhiên hãm phanh, dịu dàng nói:“Xuống xe!”

Tiêu tân quan sát bốn phía một chút, già vờ không hiểu hỏi:“Có lầm không! Chúng ta còn chưa và thành phố?”

Chứng kiến được bộ dạng ngây ngốc của đối phương, Mộ Dung thanh tư liền tức khí, nổi giận đùng đùng hét lớn:“Ta bảo ngươi xuống xe.”

“Tại sao?” Tiêu tân tiếp tục bộ dạng giả ngu, ngồi im tại chỗ. Lòng của nữ nhân, kim dưới đáy biển, biến đổi liên tục, không cách nào hiểu rõ. Ta đâu có ngu, nếu như bây giờ xuống xe, chắc chắn sẽ bị bỏ dọc đường.

Gặp được một tên học trò xấu xa như vậy, Mộ Dung thanh tư tức giận trợn mắt. Ta quả thực là rỗi việc? Vừa nghe được Tiêu Tân xảy ra chuyện, liền lập tức vận dụng quan hệ của người nhà, đem hắn cứu ra khỏi trại tạm giam. Không nghĩ tới hắn lại có thái độ này, một chút thành ý cảm ơn đều không có. Sớm biết như thế, bản thân cần gì phải chịu khổ, cho hắn ngồi trong ngục vài ngày nếm đau khổ, tốt nhất là bị các tên tội phạm đánh thành đầu heo.

Lúc này, chuông điện thoại di động vang lên.

Mộ Dung Thanh Tư lấy chiếc di động 3G trong bóp ra, nhấn cái nút, trên màn hình hiện ra hình ảnh của biểu muội Hoa Phỉ Nhi, đồn thời âm thanh truyền đến có chút vội vàng.“Biểu tỷ, người quái dị được cứu chưa?”

“Đã ra ngoài!” Mộ Dung thanh tư liếc Tiêu Tân trên ghế, tức giận trả lời.

“Các người vào thành phố chưa? Hắn bây giờ có sao không?” Phỉ nhi truy hỏi.

“Hắn đang ở bên cạnh ta!” Thấy được bộ dạng nhà nhã của Tiêu Tân, Mộ Dung Thanh Tư hận không thể một cước mà đá hắn rớt xuống xe. Nhưng mà, hiện tại đã không thể đuổi hắn được nữa rồi , nếu không tiểu biểu muội không giận mình mới lạ.

Nghĩ đến đây, Mộ Dung thanh tư nói tiếp:“Tiểu nha đầu đừng có gấp, chúng ta sẽ lập tức đến ngay.”

“Biểu tỷ xấu xa, ai sốt ruột , người ta chỉ tùy tiện hỏi thôi? Ta có chút việc, cúp máy đây!” Tiểu biểu muội lè lưỡi trên màn hình, lập tức cắt liên lạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK