• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trời đã sáng, một tia nắng ban mai xuyên qua song cửa rơi rớt trên hiện trường của chiếc giường lớn sau một đêm cuồng loạn.

Tiêu Tân chậm rãi mở mắt, cảm thấy có một cái gì đó ôn nhu mềm mại cuộn tròn trong ngực mình, cánh tay trắng noãn như ngọc giống như bạch tuộc, ôm chặt quanh người hắn, hai người hòa lẫn cùng với nhau không một kẽ hở.

Tối qua, hai người thực ra cũng chưa có xảy ra chuyện.... [:mua44 thất vọng chưa], chỉ là một bên trò chuyện, một bên tiến hành giao lưu thân thể một chút để nâng cao cảm tình, mà rờ rờ bóp bóp chắc chắn là không thể thiếu, khi ngủ lại hun hun nắn nắn không dứt, chỉ thiếu mỗi bước cuối cùng. Có lẽ mọi người sẽ hỏi, từng nhiu đó động tác thân mật, vì sao mỹ nữ lão sư còn muốn giữ vững phòng tuyến của mình, mà Tiêu Tân vẫn có thể chịu đựng được? Kỳ thật cũng không thể trách hắn, dưới tình huống máu lửa đó, ai cũng hóa thành đại sắc ma thế kỷ, đáng tiếc đêm qua không phải thời điểm thích hợp, ngày nguỵêt san đã đến......

Tiêu Tân tỉnh lại việc đầu tiên cảm giác được là tay phải của mình đang bóp bóp cái gì đó mềm mềm, tùy tiện nhéo thử một cái, chợt phát hiện đó là meo meo[ngực] bên phải của mỹ nữ lão sư. Mỹ nữ lão sư phát dục thật....hoàn hảo, cảm giác này, co dãn, kích thước, quả thật cực phẩm trong truyền thuyết. Đang muốn rờ mó thêm một hai phát nữa, bên tai truyền đến một tiếng Ưhm....., mỹ nữ lão sư đã bị hắn làm tỉnh giấc.

“Người xấu, mới sáng sớm đã tác quái rồi!” Mộ Dung Thanh Tư giận dỗi. Bàn tay nóng hổi vẫn còn đang đặt trước ngực nàng nhẹ nhàng vuốt ve, có một loại cảm giác khó có thể diễn tả được dâng lên , có chút buồn bực, nhưng cảm giác khát khao lại lớn hơn, hận không thể để hắn tiếp tục di chuỷên xuống dưới.

Lúc này, Mộ Dung Thanh Tư bỗng nhiên cảm thấy dưới đùi có cái gì đó cứng cứng đè lên, theo bản năng mò tay xuống dưới sờ, lập tức chạm phải một vật nóng bỏng như lửa. Ngay tức khắc nàng đoán ra được đó là gì, khuôn mặt thoáng đỏ lên thẹn thùng. [Mỹ nữ lão sư thật sự...da mặt thật mỏng! Rất dễ dàng thẹn thùng, thật là...chịu ko nỗi a]

Tiêu Tân cảm giác được Mộ Dung Thanh Tư khác thường, ngượng ngùng nói.

-Anh không phải cố ý, đây là thần thương, mọi nam nhân phát dục thành thục điều như vậy.

“Người xấu, không cần anh nói!” Mộ Dung Thanh Tư khẽ gắt một tiếng, duỗi tay đánh vào người Tiêu Tân một cái.

Vãi hà đi bán bánh rồi, một chấm hồng hồng nở rộ trước ngực bỗng lộ ra! Tiêu Tân cảm thấy vô cùng hạnh phúc, hắn biết trong tim hắn đã có một người bên cạnh để yêu thương.

Áo ngủ thấp thoáng đem thân thể mềm mại cợt nhả đùa giỡn, đường cong lả lướt bày ra dáng người hoa thơm cỏ lạ đầy kiêu ngạo, mang một hơi hướng xuân tình quyến rũ khác với lúc ngủ...

Mộ Dung Thanh Tư ngồi trên giường, tay cầm lược gỗ, nhẹ nhàng chãi mái tóc dài như mây, nàng hỏi.

-Hôm nay có đến trường không?

Tiêu Tân mở trừng hai mắt, nghịch ngợm hỏi ngược lại.

-Hôm nay em có đi làm à?

“Bại hoại , người ta đang nói chuyện nghiêm chỉnh?” Gương mặt nàng nổi lên một tầng mây đỏ ửng, đôi mắt mỹ lệ khe khẽ đảo qua, mang theo ý giận bên trong **.

Tiêu Tân ngồi bật dậy, lộ ra thân thể ngập tràn mị lực nam tính, làn da đã hoàn toàn được khôi phục như bình thường, hiện ra một màu lúa mạch khỏe mạnh. Hắn trầm ngâm một lúc, nhẹ giọng nói.

-Em tới trường giúp anh xin nghỉ 20 ngày, hôm nay anh xuất phát.

“Ân!” Mộ Dung Thanh Tư gật đầu, trong anh mắt lộ ra vẻ không đành. Tối qua, Tiêu Tân đã kể cho người yêu mọi việc, phần lớn mọi việc trước đây điều nhắc đến. Chỉ giấu duy nhất một việc “hắn” chính là một dị năng giả và đang làm việc cho cục an toàn quốc gia, bí mật này chết cũng không thể nói. Tị liệu thương thế cho Lâm Hiểu Nặc là chuyện lớn, làm càng sớm càng tốt.

Tiêu Tân đứng dậy, vuốt ve mái tóc dài óng ả của nàng, nhẹ giọng nói.

-Bé ngốc, có lẽ không cần đến 20 ngày. Chỉ cần anh tìm được người, anh sẽ trở về ngay!

Mộ Dung Thanh Tư lẳng lặng dựa vào ngực nhìn người yêu, thì thầm nói.

- Mọi chuyện đã có em lo. Anh đi sớm về sớm, em sẽ ở nhà chờ anh. Tiểu Đông và tiểu Nguyệt đã có em chiếu cố, chuyện đến trường anh cũng không cần quan tâm. Còn Hiểu Nặc, em sẽ giúp anh để ý đến nàng. Anh phải cẩn thận, bình an trở về là được rồi.

Nghe được lời người yêu tỉ mỉ dặn dò, trong lòng Tiêu Tân dâng lên một cỗ ngọt ngào.

Đây, chính là cảm giác hạnh phúc.

Từ mẫu thủ trung tuyến,

du tử thân thượng y;

Lâm hành mật mật phùng,

hựu khủng nhân trì quy.

Trạm thứ nhất mà Tiêu Tân đi là ghé trở về nhà của mình xem sao, hy vọng lớn nhất của hắn khi lần đầu tiên rời khỏi sơn cốc, lần nữa trở về nhà.

------------------------

---------

Tựa vào phía trước ô cửa xe, ngóng nhìn dòng nước từ trên núi chảy xuống. Gần về đến quê nhà, cảm giác thâm tình tự nhiên mà sinh ra.

Mụ mụ thân yêu, con cưng của mẫu thân rốt cục đã trở về! Đã hơn một năm không gặp, không biết sức khỏe của mẫu thân hiện giờ ra sao? Tóc đã bạc nhiều hơn xưa bao nhiêu sợi?

Đi ra nhà ga, nhìn quanh một lượt, Tiêu Tân bỗng có một cảm giác xa lạ. Phòng ốc khi xưa của khu nội thành nay đã dỡ xuống, trung tâm thương nghiệp mới đột ngột thi nhau mọc lên. Trung tâm quảng trường xây dựng rất đẹp, cây xanh như rừng, du khách như nước. Mấy cái thân cây đã thay đổi quá nhiều, kể cả nụ cười trên mặt mọi người cũng đã thay đổi, không còn vẻ mặt giống như lúc trước nữa.

Tiêu Tân đứng trước cửa trường học cũ mà sóng lòng chập chùng. Mẫu thân Mai Lâm là một giáo viên dạy giỏi. Mỗi khi lễ mừng năm mới đến, các học sinh đến nhà chúc tết liên miên không dứt. Nhìn thấy những gương mặt quen thuộc đó, nụ cười xuất hiện trên mặt của mẫu thân cũng đặc biệt nhiều.

“Tiểu tử, cậu tìm ai à?” Ông cụ trông cửa tiến đến hỏi thăm. Tên tiểu tử anh tuấn này tựa hồ có tâm sự gì đó? Đứng ở đây, không biết muốn làm gì?

Tiêu Tân lớn tiếng nói.

-Vương đại gia, ngài vẫn khỏe nha! Xin hỏi Mai Lâm lão sư hôm nay có đi làm không?

Vương đại gia cảm thấy cao hứng. Nghe khẩu khí thế này, tên thanh niên này chắc hẳn biết đến mình, vóc dáng cao cao, thoạt nhìn thật thuận mắt.

“Ân, cậu tìm Mai lão sư sao? Văn phòng của cô ta nằm ở tổ năm ba, cậu đi lên lầu ba rồi rẽ trái, đi thẳng phía bên trong ở cuối có một cánh cửa chính là nơi đó!” Vương đại gia mở cổng sắt ra, cười tủm tỉm nói. Trong lòng rất cao hứng, mọi thủ tục đăng kí điều quăng lên chính tầng mây.

Thì ra mẫu thân đang dạy ở ban năm ba, nhất định vẫn bận rộn giống như trước đây a! Đã rời trường cũ nhiều năm như thế, nơi này thay đổi không nhỏ. Thời đại thay đổi, người cũng thay đổi theo, học sinh rời khỏi lại có học sinh mới thay thế, mẫu thân lại...càng ngày càng già đi.

Đi đến lầu ba, bên ngoài hành lang không một bóng người, trong một gian phòng học truyền đến âm thanh giảng bài êm dịu dễ nghe của các thầy cô giáo.

Tiếng gió, tiếng mưa rơi, âm thanh đọc sách, thoang thoảng rót vào tai.

Chuyện nhà, chuyện nước, chuyện của thiên hạ, mọi chuyện điều quan tâm.

Năm đó, mình cũng ngồi trong phòng đó để đọc sách, cũng từng ngồi vị trì gần cửa sổ đó, Khang Mẫn ngồi bên cạnh.

Bây giờ chủ nhân của bàn đó vẫn là một nam một nữ, nam thật chăm chú, nữ nghiêng tai lắng nghe. Cảnh tượng quen thuộc đến thế này, cũng giống y như năm đó mình cùng Khang Mẫn.

Đi ngang qua căn phòng đang học, mẫu thân không ở bên bục giảng giảng bài. Ở cuối hành lang, Tiêu Tân rốt cục cũng đã tìm thấy được hình ảnh quen thuộc.

Ngay lúc đó, đôi măt Tiêu Tân đã lệ vòng quanh, hai hàng nhiệt lệ tràn mi chảy xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK