• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy Tiêu Tân cùng Hà Viên Tuyết sóng vai đi đến, Mộ Dung Thanh Tư đứng dậy, mỉm cười châm biếm:“Tiêu Tân, cuối cùng ngươi cũng tới! Quả nhiên không làm lão sư thất vọng.”

Tiêu Tân không thèm để ý chút nào nói:“Chỉ cần lão sư vừa lòng là được.”

“Vừa lòng, đương nhiên vừa lòng!” Đôi mắt động lòng người mở to ra, Mộ Dung Tư Thanh mười phần tin tưởng nói:“Vậy là tốt rồi! Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hai tiết mục tại tài chính học viện tiến cử khẳng định có thể dành giải thưởng.”

Nói xong, trong ánh mắt của nàng hiện lên vẻ thỉnh cầu, ôn nhu nói:“Ngươi có thể đem ca khúc đó hát lại một lần không, cho chúng ta nghe một chút hiệu quả thực hành.”

“Được a!” Trong lòng Tiêu Tân đã sớm chuẩn bị, thấy trên bàn bên cạnh có cây ghi-ta điện, tiện tay cầm lên.

“Leng keng leng keng......” Để thử âm sắc như thế nào, hắn tùy ý gảy một đoạn ghi-ta ngắn để luyện tập. Ân, cảm giác không tệ lắm, lâu rồi không đụng vào đàn ghi-ta, cũng không có cảm giác lạ lẫm gì.

Mộ Dung Thanh Tư và Hàn Viên Tuyết liếc mắt nhìn nhau, đồng thời thấy được sự kinh ngạc trong mắt đối phương. Đối với âm nhạc các nàng cũng không lạ gì, chỉ cần động tác đàn vừa rồi trong khúc nhạc luyện tập của Tiêu Tân, cảm giác được kỹ thuật rất thành thạo, nếu so sánh với người chuyên nghiệp cũng không kém chút nào

Tiếp theo, Tiêu Tân nhớ lại bản nhạc sau đó gẩy lên cất giọng hát, giọng hát có vẻ u buồn, ca từ động lòng người, tiếng nhạc đêm du dương từ cây ghi-ta, làm người ta như mê như say, thần tình mê mang.

Một lúc lâu qua đi, ca khúc dừng lại.

“Bài hát này thật sự rất hay!” Mộ Dung Thanh Tư thản nhiên khen ngợi, nhưng trong lòng lại nổi lên mừng như điên. Tiểu biểu muội nói không sai chút nào, gã Tiêu Tân này quả thật quái dị, không làm thì thôi, đã làm thì luôn khiến người khác kinh ngạc.

Chia tay khó, tương tư khổ, khúc nhạc nói lên tâm tình chung của tất cả sự vật.

Nhạn bay về phía nam, mộng biệt ly, ngàn vạn chuyện tình bi thương được hòa tan trong năm tháng, biến thành ký ức nhạt nhòa.

Ánh mắt Hàn Viên Tuyết lóe sáng, thì thào tự nói hai câu hát từ khúc nhạc, vẫn còn đang đắm chìm trong ca khúc.

“Ba......” Buông đàn ghi-ta, Tiêu Tân vỗ vỗ tay, hấp dẫn sự chú ý của hai người kia.

“Tốt lắm, hát hò cũng xong rồi, ta nên đi thôi!”

“Không được!” không hẹn mà hai vị mỹ nữ đồng thời lớn tiếng kêu lên.

Tiêu tân chút nào để ý, đứng dậy nói:“Thật có lỗi, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng ta tập luyện. Nếu hai vị nghe chưa đủ, chỉ có thể chờ đến buổi dạ yến thôi!”

Âm thanh dừng lại một chút, góc miệng của hắn nổi lên một tia xấu xa, tươi cười:“Những bài hát của ta đều là kinh điển , về sau nếu muốn nghe, thì phải thu phí!”

Hai vị mỹ nữ trơ mắt nhìn Tiêu Tân nhẹ nhàng rời đi, đồng thời cảm giác thập phần quái dị. Các nàng chợt phát hiện, gần đây Tiêu Tân lại rất khác so với trước kia . Cái này là do tính cách cổ quái của tên kia phải không?

※※※※※※

Ra khỏi phòng, Tiêu Tân lập tức đem chuyện vừa rồi bỏ sau lưng. Lúc này, tâm tình của hắn rất tốt, cũng không trở lại thư viện , quyết định một mình đi ra ngoài một chút. Vào z đại gần hai tháng , hắn chưa tự mình đi ra ngoài lần nào, nên lần này thay đổi không khí, muốn thả lỏng một chút .

Lúc này đang là hoàng hôn, phía xa mặt trời đang lặn xuống làm chân trời một màu vàng nhạt, làm cho thành phố hiện đại này như được phủ thêm một bức tranh bằng cát vàng. Giao thông trên đường tiến vào giờ đông đúc, nếu so với việc Tiêu Tân nhàn nhã đi dạo thì đúng là hai hình tượng đối lập nhau.

Dưới nắng chiều, thân ảnh Tiêu Tân có vẻ cô độc, nhưng thân hình ngay thẳng, ánh mắt sâu thẳm, khuôn mặt tang thương, đều cho thấy khí độ và phong phạm vượt quá lứa tuổi của hắn. Việc dung mạo được khôi phục, làm lòng tin của hắn cũng tăng lên, quá khứ tâm tình hắn rất bình thản, nhưng từ khi phát sinh biến hóa hắn nổi lên một cỗ hung tâm tráng chí trước nay chưa từng có.

Mười năm mài kiếm, hiện giờ đã sắp xuất võ.

Tiêu Tân à Tiêu Tân, tương lại của ngươi lo chính ngươi nắm giữ a!

Lúc này, trong đầu Tiêu Tân hiện ra hình ảnh của mẫu thân, trong lòng âm thầm tính toán: Qua vài ngày nữa nhất định phải về nhà xem như thế nào. Mẫu thân mà nhìn thấy hình dáng hiện tại của ta nhất định sẽ mừng như điên!

“Đại ca ca, xin rũ lòng thương!” Bên tai truyền đến một giọng nói yếu ớt.

Tiêu Tân trong suy nghĩ tĩnh lại, thấy một đứa bé trai khoảng tám tuổi, quần áo tả tơi, đang cầu xin phía dưới. Nếu là lúc trước có lẽ hắn sẽ có chút do dự, dù sao xã hội hiện tại cũng có quá nhiều lừa đảo. Nhưng hôm nay hắn trực tiếp lấy ra 50 tệ nhét vào tay đứa nhỏ, mỉn cười với đối phương.

Trao cho người con cá, không bằng đưa cho họ chiếc cần câu. Đáng tiếc năng lực hiền giờ của hắn có hạn, chỉ có thể giúp đỡ một chút. Xã hội công bằng chỉ một loại ý niệm, những tình trạng như thế này sẽ không bao giờ hết. Đợi năng lực trong tương lai phát triển hơn, nhất định phải tìm cách thay đổi.

Nhưng mà, khi Tiêu Tân đi chưa được bao xa, thì nghe truyền đến một trận đánh đập. Quay đầu, thấy bé trai vừa rồi bị hai tên nam tử ăn mặc như lưu manh đánh đập, trên mặt dàn dụa nước mắt.

“Đ.m, cả ngày mới kiếm được chút tiền thế này, có phải da ngươi ngứa rồi không!” Một tên miệng mang một chiếc răng vàng đạp tiểu nam hài hai cái, cướp đoạt số tiền vừa rồi nhét vào tay.

Tiểu nam hài ngồi trên mặt đất, nhỏ giọng rên rỉ, cầu xin:“Khôn ca, có thể để lại cho ta hai đồng được không? Ta với muội muội còn chưa ăn cơm!”

“Ăn, ăn, ăn, chỉ biết có ăn! Có bản lĩnh tự mình kiếm đi!” tên cao lớn, mặt bự, tức giận lớn tiếng mắng.

Một tên côn đồ có vóc dáng thấp hơn đá một cước vào bụng nam hài, mắng to

:“Lời nói của Khôn ca ngươi nghe rõ chưa. Ngày mai mà không giao đủ 200 đồng thì ta đánh gãy chân ngươi.”

Nói xong, hai người đang muốn nghênh ngang rời đi, thì phía sau truyền lại âm thanh của một nam tử.

“Đánh người xong muốn đi như vậy sao?”

Hai gã cơ bắp quay đầu, thấy một nam tử cao lớn nhíu mày lạnh lung nhìn bọn họ , khuôn mặt ra vẻ cực kỳ chán ghét.

Tên cao kều cười mà có vẻ như không cười nói:“Ai da, ngươi có phải người ở đây không, muốn quả vào chuyện tình của ngũ long bang chúng ta. Có phải thấy là đã sống quá lâu rồi không?”

Nam tử lạnh nhạt nói:“Ngũ Long bang là thứ gì?”

Tên côn đồ thấp bé nghĩ đối phương yếu thế, đắc ý nói:“Tiểu tử ngươi đúng là không phải ở nơi này, ngay cả Ngũ Long bang cũng không biết. Tất cả khu vực xung quanh đây đều là địa bang của Ngũ Long bang chúng ta, thức thì nhanh biến đi.”

Nam tử nâng tiểu hài dậy, giọng nói lạnh lung:“Bây giờ cho các ngươi hai lựa chọn, đem toàn bộ tiền vừa cướp được trả lại. Nếu không hậu quả các ngươi tự gánh lấy.”

Hai gã côn đồ nhìn nhau cười ha ha:“Tự gánh lấy hậu quả, chỉ bằng mình ngươi?”

Vừa dứt lời, hai người thấy được một bóng đen lóe lên, Ngay sau đó trên bụng truyền đến cảm giác đau nhức. Bọn họ chưa kịp phản ứng, đã bị đối phương đánh ngã trên mặt đất.

Người ra tay chính là Tiêu Tân. Hắn biết lực lượng mình rất lớn, nên chỉ dùng không đến hai thành. Nhưng chỉ như thế, hai gã côn đồ đã chịu không nổi, đại tiện tiểu tiện đồng thời phóng ra, ngất xỉu tại chỗ.

Tiêu tân biết bọn họ không chết được, nên cũng không để ý, đến bên tên côn đồ cao lớn, móc hết tiền ra xoay người bước đến cạnh tiểu nam hài, nhẹ nhàng nói:“Tiểu đệ đệ, nhanh cầm số tiền này mà đem về nhà!”

Tiểu nam hài cũng không nhận tiền, rưng rưng nói:“Đại ca ca, muội muội của ta có bệnh, người có thể giúp ta không?”

Trong lòng Tiêu Tân khẽ run lên, nhanh hỏi:“Ngươi đang ở nơi nào? Muội muội của ngươi bị bệnh nghiêm trọng sao?”

Tiểu nam hài giữ chặt tay Tiêu Tân, vừa dắt hắn đi về phía trước vừa khóc:“Đại ca ca, muội muội của ta bệnh rất nặng, đã lên sốt được vài ngày! Ta lại không có tiền, ta biết phải làm sao bây giờ ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK